Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 19

Nhị ca liếc nhìn, Tiêu Tuấn Vũ lấy hẳn cây quạt "Thanh Sơn Vụ Mông" của bậc thầy Lưu Hào thuộc tiền triều mà hắn nâng niu nhất ra, đưa cho Vương Tự Bảo.

Hắn mừng thầm trong lòng: Đây là thứ bảo bối mà hắn đòi suốt bao nhiêu lần cũng không có được. Lần này Bảo Muội được tặng như vậy, chắc chắn sẽ thành đồ của hắn thôi.

Vậy là không chờ Vương Tự Bảo kịp phản ứng, Vương Dụ Phổ đã lập tức lấy ngay cả ngọc bội và cây quạt rồi đưa luôn cho Hương Thảo đang đứng phía sau.

Hắn dặn dò: "Giữ cẩn thận cho Quận chúa của ngươi. Hiếm lắm Tiêu Đại công tử mới hào phóng như này."

"Vớ vẩn. Lúc nào ta chẳng hào phóng." Nói xong, Tiêu Tuấn Vũ định xòe quạt ra theo thói quen, nhưng lại phát hiện trong lúc sốt ruột đã lấy luôn chiếc quạt bảo bối ra để làm quà gặp mặt mà tặng cho người ta rồi. Giờ muốn đổi ý cũng đã muộn.

Những người khác vừa thấy tình huống này, sau khi thấy Vương Tự Bảo cất tiếng "chào ca ca" xong cũng lập tức dâng quà ra mắt lên.

Vì Vương Dụ Phổ phải dỗ trẻ con nên không thể tham gia cuộc thi xúc cúc, cho nên cuộc thi từ mười người phải đổi thành tám người tham dự.

Mặc dù Vương Dụ Phổ vừa xem so tài, vừa giải thích quy luật cuộc thi cho Vương Tự Bảo nghe, nhưng Vương Tự Bảo vẫn chưa thể hiểu rõ mớ nguyên tắc ấy. Nhưng điều này cũng chẳng làm cô bé vơi bớt nhiệt tình khi xem.

Chẳng qua cũng chỉ là có hai đội, đội nào cho cầu vào nhiều hơn thì sẽ ghi được nhiều điểm hơn, giành chiến thắng.

Phía dưới tỉ thí cực kỳ sôi nổi, khiến Vương Tự Bảo xem cũng thấy vui vẻ.

Ngay khi tỉ số của hai đội đang sát nút nhau, một nhóm nữ tử cưỡi ngựa đến nơi này.

Người đi đầu là một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, dáng vẻ cực kỳ tiêu sái, mới tầm mười ba, mười bốn tuổi. Người còn chưa thấy đâu, thanh âm sang sảng đã vang lên: "Vương lão Tam, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao ấy nhỉ, sao ngươi đến rồi mà không xuống kia tham gia trận đấu?"

Sau đó nàng xoay người nhảy xuống từ trên ngựa, vung tay vứt dây cương về phía sau cho người hầu.

"Vương lão Tam." Nữ tử còn đang định nói gì đó thì trông thấy Vương Tự Bảo đang nằm trong lòng Vương Dụ Phổ khi hắn xoay người sang. Vậy là nàng liền dời sự hào hứng từ Vương Dụ Phổ sang Vương Tự Bảo. "Ôi, bé cưng. Ngươi đưa Bảo Muội đến rồi đó à."

Vương Tự Bảo đã từng gặp người này tại sinh thần tròn một tuổi, nàng ấy là đứa con duy nhất của Tịnh Mẫn Trưởng Công chúa.

Tịnh Mẫn Trưởng Công chúa khá cứng rắn. Thành thân đã nhiều năm rồi nhưng dưới gối chỉ có duy nhất một đứa con gái này, còn không cho phép Trương phò mã khốn khổ được nạp thiếp, thậm chí đến tì nữ thông phòng cũng không cho có.

Quay lại với Trương Quân Nhan, dù là huyện chủ nhưng nàng chẳng có chút dáng vẻ thục nữ gì cả. Nâng váy và bước những bước dài, thoắt một cái nàng đã đến gần Vương Dụ Phổ, đưa tay bế lấy Vương Tự Bảo đang nằm trong lòng hắn.

"Nào, Bảo Muội, để tỷ tỷ bế nào."

Ta có thể nói không được à? Bế thì cũng đã bế rồi.

"Chào tỷ tỷ." Vương Tự Bảo lanh lợi lập tức chào hỏi. Lần trước tỷ tỷ này đã tặng cho nàng một viên trân châu đen rất to để làm quà sinh thần, nàng cực kỳ thích.

"Ngoan, Bảo Muội hôn tỷ tỷ một cái, tỷ tỷ sẽ cho muội cái này."

Vương Tự Bảo nhìn viên hồng ngọc to to ở trong tay Trương Quân Nhan, lập tức nghe theo mà hôn chụt một cái.

Sau đó hai mắt nàng phát sáng, dùng cả hai tay mà nắm chặt lấy viên hồng ngọc được Trương Quân Nhan đưa cho, không chịu buông tay.

Trương Quân Nhan cười cười, chọc vào chóp mũi Vương Tự Bảo: "Muội ấy à, bé tí mà đã mê của rồi, thảo nào hôm thôi nôi muội vớ lấy một đống đồ rồi ôm khư khư lấy."

"Đừng nói thế, Bảo Muội nhà ta dù gì cũng là một chủ nhân giàu có, làm sao muội ấy lại mê của thế được? Không được, khi về phải bảo mẫu thân ta dạy dỗ Bảo Muội cẩn thận mới được." Vương Dụ Phổ nhìn hai mắt sáng long lanh đầy vẻ mê tiền của muội muội nhà mình, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Vương Tự Bảo còn chưa kịp cãi lại, Trương Quân Nhan đã phản bác: "Mê của thì có làm sao, không có bạc thì ngươi ăn cái gì? Uống cái gì? Ta thấy cái kiểu mê của này giống ta đấy. Ta cũng mê của lắm."

"Giống ngươi thì có gì tốt chứ? Con gái mà suốt ngày làm người ta phải lo lắng."

Trương Quân Nhan đáp trả ngay: "Ơ, ta thì làm sao? Ta có gì mà làm người khác phải lo lắng? Nếu ngươi thấy ta phiền thì sau này mỗi lần gặp hãy trốn ra xa đi."

"Ngươi đó." Vương Dụ Phổ nói với vẻ bất lực, giọng nói lại mang vẻ cưng chiều.

Vương Tự Bảo liếc nhìn Nhị ca nhà mình, lại quay sang ngó Trương Quân Nhan.

Gian tình bay khắp nơi rồi đây này!

Vương Tự Bảo cũng chẳng thèm tham gia, chỉ nghe hai người này đấu khẩu với nhau.

Điều này khiến Vương Tự Bảo đã từng đánh giá cao Nhị ca của mình cũng phải thầm đánh giá lại: Ngây thơ! Quá mức ngây thơ!

Xem ra, chẳng cần biết là nam hay nữ, cứ yêu vào là trí thông minh của họ lại khiến người ta phải lo lắng.

Thế nhưng hai người này cũng không dễ đến được với nhau. Nghe nói Tịnh Mẫn Trưởng Công chúa dự định sẽ tìm con rể đến ở rể. Dù gì thì cả nhà cả cửa người ta cũng chỉ có mỗi đứa con gái này. Thế nhưng con em của những nhà có quyền thế làm gì có ai bằng lòng đi ở rể, huống hồ đây còn là Vương Dụ Phổ, đích xuất Hầu phủ nữa.

Vương Tự Bảo rất muốn nghĩ cách giúp hai người. Tiếc rằng bây giờ cô bé còn quá nhỏ, muốn biểu đạt ý nghĩ của mình một cách hoàn chỉnh cũng rất khó khăn, nói gì đến việc làm một chuyện lớn như thúc đẩy hôn nhân của người khác.

Nếu bây giờ làm như thế thật thì chắc chắn sẽ bị người ta lập tức coi là yêu quái mà bắt lại rồi lập đàn làm phép cho xem.

Ở triều Đại Ung, nam nữ thành thân cũng không quá sớm, thường thì nam kết hôn trong khoảng từ mười tám đến hai mươi tuổi, nữ cũng thường ở khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, thậm chí có danh gia vọng tộc để đích nữ đến hai mươi tuổi mới cho xuất giá.

Thôi kệ, hai người này vẫn còn trẻ, để mấy năm nữa giúp họ cũng chưa muộn.

Sau khi trận xúc cúc kết thúc, Tiêu Tuấn Vũ thắng cuộc và đã đồng ý mời mọi người đến tửu lầu nhà mình ăn uống.

Mọi người lại hò hét ầm ĩ rồi đến Kim Ngọc Đường nổi danh nhất Ung Đô để đánh chén một bữa.

Vương Tự Bảo có thói no bụng đói con mắt. Với những món cay, đắng, dầu mỡ, có tính kích thích, dù có thèm ăn đến mức nuốt nước miếng, cô bé cũng không ăn nổi.

Hừ! Cứ chờ ta lớn đi. Khi nào ta lớn, ta sẽ ăn hết tất cả các ngươi.

Trương Quân Nhan suốt buổi vẫn cùng Vương Dụ Phổ để ý chăm sóc cho Vương Tự Bảo, hai người họ lúc thì cãi nhau, lúc thì nhìn nhau mà cười.

Mọi người thấy cảnh đó thì chẳng lấy gì làm lạ, chỉ là thầm lo lắng cho tương lai của hai người.

Về đến nhà thì trời đã tối. Chẳng biết Quản gia Phúc Thái đã cử bao nhiêu người đi thăm dò với thúc giục rồi.

Vừa nhìn thấy xe ngựa chở Vương Dụ Phổ với Vương Tự Bảo về nhà, Phúc Thái liền tiến lên, tự mình vén rèm và nói: "Tam thiếu gia và Quận chúa đã trở về rồi đấy ạ. Hầu phu nhân và Thế tử phu nhân đều sốt ruột lắm rồi. Theo lão nô phỏng đoán, lần sau nếu Tam thiếu gia muốn đưa Quận chúa đi chơi chắc sẽ khó lắm ạ."

"Ừ, ta biết rồi, chốc nữa ta sẽ tự mình đi giải thích với tổ mẫu và mẫu thân. Ngươi cũng không cần đi theo ta đâu, cần làm gì thì đi làm đi." Nói xong thì sốt ruột mà khoát khoát tay.

"Vâng. Vậy Tam thiếu gia hãy đến Vinh Khánh Đường trước đi ạ. Bây giờ Hầu gia cũng đang ở đó."

Vương Dụ Phổ không nói nữa, cũng không quan tâm Phúc Thái có nhìn thấy hay không, chỉ gật nhẹ một cái, sau đó tự mình bế Vương Tự Bảo đi về phía Vinh Khánh Đường. Mấy người Hương Thảo, Hương Vu cũng đi theo sau.

Đến trước cửa Vinh Khánh Đường, nha hoàn đứng canh ở cửa thông báo vào bên trong rồi vén rèm cho hai người vào.

Bình Luận (0)
Comment