Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 39

Vương Tự Bảo bước tới trước mặt phụ thân mình, dâng vật quý là tranh và chữ lấy của Lâm Khê cho Vương Tử Nghĩa.

Sau đó cô bé chống chiếc cằm nhỏ trên bàn sách đối diện Vương Tử Nghĩa, chớp đôi mắt to nhìn phụ thân mình nói: "Phụ thân, người xem, đây là chữ của một bạn đồng môn của con viết đấy. Người không biết đâu, thầy Phó của chúng con thích chữ của huynh ấy lắm đấy. Người xem kỹ nhé, chữ huynh ấy viết có đẹp hơn con viết không?" Rồi cô bé lại chỉ vào bức tranh Lâm Khê vẽ, "Đó là tranh huynh ấy vẽ, người xem huynh ấy vẽ có đẹp không nhé?"

Vương Tử Nghĩa đón lấy trang giấy mà Vương Tự Bảo đưa qua, một tay gõ nhẹ vào đầu Vương Tự Bảo, cưng chiều nói: "Con đấy, cũng không biết khiêm tốn một chút. Chữ con viết hiện nay chỉ có thể miễn cưỡng lọt vào mắt phụ thân mà thôi."

Lúc ở thời hiện đại Vương Tự Bảo đã từng luyện viết bút lông. Tới nơi này, hai tháng học vỡ lòng, lại được bậc thầy ẩn giấu Vương Tử Nghĩa chuyên tâm dạy bảo, há có thể không thấy hiệu quả? Chỉ có điều, bây giờ cô bé vẫn còn rất nhỏ, cho dù luyện kiếm mỗi ngày, lực cổ tay vẫn chưa thể giống như người lớn được.

Đương nhiên, ngay cả Vương Tử Nghĩa cũng không biết, chữ viết hiện tại của Vương Tự Bảo là đang giấu nghề. Căn bản ông chưa nhìn thấy khuôn chữ hiện tại của Vương Tự Bảo, đó chính là rất đẹp.

Tất nhiên Vương Tự Bảo không thể tùy tiện khoe chữ Hành khải của mình rồi. Dù sao thì cho tới bây giờ, Vương Tử Nghĩa chỉ mới dạy cô bé viết chữ nhỏ Trâm hoa mà thôi. Tới lúc Vương Tự Bảo được học Hành thư*, cô bé mới có thể khoe Hành khải với phụ thân – đây là kiểu chữ kết hợp Khải thư** và Hành thư.

(*) Hành thư (行書) là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ Thảo thư. Tuy nhiên, vì nó không quá tháu như Thảo thư cho nên dễ đọc hơn.

(**) Một trong những cách viết cơ bản của chữ Hán gồm: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.

Vương Tử Nghĩa xem chữ của Lâm Khê trước. Ông không chỉ xem mặt chữ, mà ngay cả mỗi nét bút trong đó cũng không hề bỏ sót.

Sau khi xem xong, ông gật đầu tán thưởng: "Rất tốt, quả thật viết đẹp hơn con."

Nghe thấy câu nói này, Vương Tự Bảo chẳng những không buồn mà ngược lại còn rất vui, nói: "Phụ thân, phụ thân xem tranh mà huynh ấy vẽ nữa đi."

Vương Tử Nghĩa lại lật bức tranh tự do mà Lâm Khê vẽ ra. Quả thật là một bức tranh khá là hoàn chỉnh. Rõ ràng là đến nơi đến chốn hơn tranh phong cảnh của Vương Tự Bảo. Ông thật sự cầu thị nói: "Cái này cũng hơn con. Bảo Muội, xem ra bình thường yêu cầu về học hành của vi phụ với con thấp quá rồi, sau này phải tăng cường giám sát con mới được."

Vương Tự Bảo chẳng hề để ý tới việc phụ thân có tăng cường giám sát mình hay không. Cô bé chớp đôi mắt to, nói: "Vậy người có thể nhận huynh ấy làm đồ đệ không?" Không đợi phụ thân trả lời, cô bé đã vô cùng nghiêm túc nói tiếp: "Con thấy huynh ấy là nhân tài có thể đào tạo."

Tài hoa của phụ thân e là chỉ có nữ nhi như cô bé mới biết. Nhưng dù sao thì cô cũng là một cô bé, sau này không thể nối nghiệp phụ thân, làm rạng rỡ truyền thống. Cho nên, Vương Tự Bảo nhìn thấy tranh và chữ của Lâm Khê mới nghĩ tới việc để phụ thân mình nhận cậu làm đồ đệ.

Vương Tử Nghĩa vốn muốn để râu dài như lão gia nhà mình, nhưng vì Vương Tự Bảo phản đối kịch liệt nên đến nay dưới cằm vẫn nhẵn bóng. Cứ như vậy, Vương Tử Nghĩa dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ, tuấn mỹ bất phàm. Nghe thấy Vương Tự Bảo trêu đùa nói đối phương là nhân tài có thể đào tạo, ông bật cười.

Nụ cười này, khiến người ta cảm thấy trước mắt sáng rực, chói mắt lạ thường.

Vương Tự Bảo thầm nghĩ: Quả nhiên là yêu nghiệt, nếu không cũng không mê hoặc được Ninh Hòa Trưởng Công chúa – mẫu thân của Trình Phác Du, khiến bà đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên người. Còn vì chuyện này mà bất hòa với mẫu thân mình cả đời. Cũng vì thế mà không thích luôn người mà ai gặp cũng yêu, hoa gặp hoa nở là cô đây.

"Cũng không biết là cả ngày trong đầu con cứ nghĩ cái gì nữa? Mới đi học có mấy ngày mà đã tìm đồ đệ cho ta rồi. Con nghĩ nhận đồ đệ là chuyện dễ đến thế hay sao? Còn cảm thấy người ta là nhân tài có thể đào tạo chứ? Ừm? Con hiểu cậu đồng môn kia được bao nhiêu?" Vương Tử Nghĩa thật muốn bổ cái đầu nhỏ của Vương Tự Bảo ra, cẩn thận xem xem bên trong chứa những gì? Có cô nương năm tuổi nhà ai mà lại hao tâm những chuyện không đâu như thế chứ?

Năm ngoái cô bé cưới cho Nhị ca mình một nàng dâu, lại làm cho lão gia một chiếc bô, nghe nói gần đây lại nghĩ ra vài trò mới mẻ cho đại thọ sáu mươi của Tưởng Thái hậu nữa. Bây giờ lại bắt đầu tìm đồ đệ cho ông.

"Con cảm thấy huynh ấy rất được mà. Hôm qua còn giúp con nữa đấy?" Vương Tự Bảo cố gắng giúp Lâm Khê tạo ấn tượng tốt trước mặt phụ thân mình.

"Vậy gia thế của nó thế nào? Nhân phẩm thì ra sao? Đừng tưởng rằng người ta giúp con một lần thì chính là người tốt. Với cả nó đã từng bái sư chưa? Bản thân nó có muốn bái vi phụ làm sư phụ không?"

Cái này hình như cô bé không biết thật.

Ôi chao, sao cô bé lại quên tín ngưỡng "Thiên địa quân thân sư"* ở nơi này được nhỉ. Quan hệ sư đồ đứng sau quan hệ phụ tử. Hơn nữa, mỗi một người một đời cũng chỉ có thể bái một người làm thầy. Há có thể tùy tiện nói được là được.

(*) Ý nói trời, đất, vua, người thân, thầy lần lượt là những thứ, những người quan trọng nhất trong đời.

Vương Tự Bảo nắm tay thành quả đấm, tự đánh lên đầu mình một cái, chán nản nói: "Phụ thân, là con nghĩ đơn giản quá rồi. Con chỉ nghĩ tới việc có một người có thể kế thừa kiến thức của phụ thân, thay phụ thân hoàn thành tâm nguyện cả đời của người mà thôi."

Vương Tử Nghĩa kéo bàn tay đánh vào đầu kia của Vương Tự Bảo, đặt vào lòng bàn tay mình, nói sâu xa: "Chẳng phải kiến thức của phụ thân sẽ do con kế thừa sao? Phụ thân không cần nhận đồ đệ gì cả, tâm nguyện lớn nhất của phụ thân đó chính là trên dưới Hầu phủ ta đều được bình yên. Trừ điều này ra, phụ thân còn có một tâm nguyện đơn giản: đó chính là hy vọng Bảo Muội của phụ thân có thể bình an trưởng thành, tương lai có thể tìm được một người thương con, chiều con như chúng ta, đáng để con phó thác cả đời.

Con còn nhỏ, có những chuyện nghĩ không thông là rất bình thường. Nhưng mà, con có suy nghĩ gì cứ nói với phụ mẫu, chúng ta có thể thay con xem xét. Phải biết rằng, tuy con sinh ra ở Hầu phủ, lớn lên ở Hầu phủ, cũng được sự ưu ái của Thái hậu nương nương và Hoàng thượng, Hoàng hậu. Nhưng mà ta từng giảng giải đạo lý ‘Sấm sét và mưa mù đều là ân huệ của vua’* cho con rồi. Chúng ta làm bất cứ việc gì đều phải đi một bước, nhìn mười bước. Hơn nữa mỗi bước mà chúng ta đi đều cần phải cẩn thận dè dặt, tuyệt đối không thể đi sai một bước nào được.

(*) Ý nói dù điều tốt hay điều xấu đểu là ân huệ của vua.

Tuy chí hướng của phụ thân cao xa nhưng không thể vì được mất của một mình mình mà tạo thành bất kỳ tổn hại nào với Hầu phủ được. Con cảm thấy chuyện thu nhận đồ đệ rất dễ dàng, nhưng mà vì sao phụ thân phải nhận đồ đệ này? Phụ thân nhận đồ đệ để làm gì? Ắt sẽ có người vô cớ đặt điều và phỏng đoán về chuyện này. Cũng có thể sẽ có người thổi phồng làm lớn chuyện. Hơn nữa, danh tiếng bên ngoài của phụ thân cũng không phải rất tốt, vì sao người khác muốn bái phụ thân làm thầy chứ?

Phụ thân không muốn mưu cầu danh lợi, cũng không cần phải chứng minh gì cả. Hầu phủ cho phụ thân vinh hoa phú quý, phụ thân cũng cần phải có lo liệu về sau cho Hầu phủ.

Chúng ta phải luôn nhớ kỹ, Hầu phủ không thể xảy ra bất kỳ sóng to gió lớn nào."

Những lời này thật ra không phải chỉ nói cho Vương Tự Bảo nghe, mà còn nói cho bản thân Vương Tử Nghĩa nghe nữa. Ông là người tài hoa nhưng lại không thích thể hiện, hình ảnh bên ngoài vẫn luôn không nóng không lạnh, tâm tư trống rỗng, luôn có vẻ khiêm tốn.

Ở Ung Đô, nhắc tới Vương Tử Nghĩa thì điều đầu tiên mọi người nghĩ tới đó vẻ ngoài dung mạo như tiên nhân, rồi mới nghĩ tới con người này. Đánh giá của người ngoài về ông chỉ là một người không nóng không lạnh, tầm thường mà thôi.

Nhìn thấy Vương Tử Nghĩa như vậy, trong lòng Vương Tự Bảo có nỗi buồn không nói ra được. Thậm chí cô bé còn không để ý tới tâm nguyện đơn giản kia của phụ thân mình nữa.

Tuy cô bé rất muốn an ủi phụ thân nhưng từ khi biết được bí mật đau khổ năm xưa, hơn nữa bây giờ Tưởng gia đã trở thành ngoại thích*, Hòa Thuận Hầu phủ và Tưởng gia lại có mối quan hệ thông gia. Vậy thì, bất luận là nghĩ theo phương diện nào, Hoàng thượng đều sẽ không buông lỏng việc hai phủ lớn mạnh. Vì thế, cô bé không làm gì cả, chỉ yên lặng như thế mà ở bên phụ thân mình.

(*) Ngoại thích: họ ngoại (gia đình phía mẫu thân hoặc vợ vua).

Cũng chính vì nguyên nhân này mà mấy năm nay Hòa Thuận Hầu phủ không có hành động lớn nào, sự bất mãn của Hoàng đế với Hầu phủ mới dần dần bị xua tan.

Lâm Khê căn bản không biết, con đường bái sư của cậu thật ra có thể sớm hơn mấy tháng.

Đi học được sáu ngày, cuối cùng cũng tới ngày nghỉ. Đối với học sinh thời đại nào thì đây cũng đều là việc khiến người ta vui mừng.

Lúc này Vương Tự Bảo đang ngồi trong lòng phụ thân trao đổi về việc lớn ngày mai ra ngoài.

"Phụ thân à, ngày mai là ngày nghỉ đầu tiên từ lúc con học ở học viện đến giờ, có phải là đáng để ăn mừng không? Hơn nữa, ngày mai Bảo Mặc Hiên bán sản phẩm mới, vậy chúng ta có nên đến xem không?" Nói xong nguyên nhân, Vương Tự Bảo lại năn nỉ: "Phụ thân à, ngày mai người dẫn con và mẫu thân ra ngoài đi dạo, được không?"

Thấy đôi mắt sáng long lanh, ươn ướt đang chớp của con gái mình, Vương Tử Nghĩa thật sự rất khó từ chối. Vì thế ông gật đầu đáp: "Được rồi. Nhưng mà ra ngoài chơi, con không được chạy lung tung, tránh để phụ mẫu lo lắng đấy."

"Xem phụ thân nói kìa, bao năm nay có lúc nào con chạy lung tung cơ chứ." Vương Tự Bảo phản bác kịch liệt.

Cô bé lại không thật sự là trẻ con, có lúc nào làm ra những chuyện ấu trĩ như những chú gấu con kia chứ.

Vương Tử Nghĩa véo khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, hơi mũm mĩm như trẻ sơ sinh của Vương Tự Bảo, nói: "Chẳng phải là phụ thân chỉ dặn dò con vài câu thôi sao? Con nghĩ xem, mấy năm nay nuôi con lớn đến chừng này chúng ta có dễ dàng không? Vì để nuôi con cho tốt, chúng ta đã hao tốn hết bao nhiêu tiền tài và tâm ý chứ? Lỡ như không cẩn thận mà lạc mất con, Hầu phủ chúng ta lỗ vốn biết bao."

"Hừm, nếu như lạc mất con, mọi người đi đâu để tìm được bé cưng ngoan ngoãn đáng yêu lại xinh đẹp như con cơ chứ? Tới lúc đó, con lại sợ ai nấy đều sụt sùi khóc lóc nữa đấy?" Tất nhiên Vương Tự Bảo không hài lòng với phát biểu của phụ thân mình.

Vương Tử Nghĩa gõ lên chiếc mũi nhỏ của Vương Tự Bảo, cưng chiều nói: "Da mặt con sao lại dày thế cơ chứ?"

"Dày lắm sao? Phụ thân thử sờ xem sao, con có thấy dày đâu." Nói xong Vương Tự Bảo lấy tay sờ lên mặt mình.

"Còn không dày à." Vương Tử Nghĩa thuận thế lại véo khuôn mặt đầy thịt của Vương Tự Bảo.

Cảm giác thật là thích. Đáng tiếc, gầy hơn trước đây nhiều quá rồi.

"Đúng rồi phụ thân, ngày mai phụ thân nhớ cầm nhiều bạc đi nhé." Vương Tự Bảo không quên nhắc phụ thân mình.

"Vì sao lại phải cầm nhiều bạc đi chứ?" Vương Tử Nghĩa nghi hoặc nhìn Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo lập tức giải đáp nghi vấn: "Nam nhân kiếm tiền không phải là để cho thê tử và con cái của mình tiêu sao? Còn nữ nhân tuy ngoài miệng không nói nhưng thật ra lúc đó trong lòng họ đều sẽ rất vui mừng. Vì thê tử của người, là mẫu thân của con, cũng vì con, là con gái của người được vui, có phải ngày mai phụ thân nên mua thật nhiều đồ tốt cho con và mẫu thân không? Nhất là hiếm có cơ hội ba người một nhà chúng ta cùng nhau đi dạo thế này."

Mấy năm nay tình cảm của phụ thân và mẫu thân càng ngày càng tốt. Bởi vì không có những chuyện phiền lòng chốn hậu viện nữa, Tưởng thị càng lúc càng trẻ, cũng ngày càng xinh đẹp hơn.

Vì để củng cố thành quả, Vương Tự Bảo đã hao tâm tổn trí tạo cơ hội này cho họ. Rõ ràng ngày mai sẽ là cơ hội tốt, há có thể bỏ lỡ chứ?

Bình Luận (0)
Comment