Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 55

Tứ Hoàng tử Hạ Lập Nghiêu không chỉ lịch sự tuấn tú mà còn vô cùng tài hoa, tinh thông đủ thứ cầm kỳ thi họa. Quan trọng nhất là sau này bất kể ai gả cho hắn, người đó cũng chắc chắn có thể có được một tước vị vương phi.

Cho dù làm trắc phi của hắn cũng được vào gia phả hoàng tộc, hoàn toàn khác với thiếp thất nhà bình thường. Vì vậy, cũng có những người vì có thể lên làm trắc phi của hắn mà đang âm thầm phân cao thấp.

Ngoài ra kẻ có tin tức nhanh nhạy còn biết được: Ngày hôm nay còn phải chọn một trắc phi, một lương đệ và hai lương viện cho Thái tử.

Ai ai cũng biết, Thái tử đã thành thân gần mười năm mà đến nay dưới gối vẫn chưa có đích tử. Trước mắt Đông Cung cũng chỉ có một thiếp thất địa vị thấp sinh được một thứ trưởng tử.

Mặc dù Thái tử phi sinh được cho Thái tử hai đích nữ, nhưng nghe nói lúc lần thứ hai sinh con, cơ thể nàng đã bị tổn thương, rất khó mang thai con nối dõi lần nữa.

Một lương đệ có địa vị thấp khác của Thái tử trước mắt cũng chỉ sinh được cho hắn một thứ trưởng nữ.

Sau này nếu ai lên làm trắc phi, lương đệ hoặc là lương viện của Thái tử, mà lại sinh hạ con trai thì tương lai không biết sẽ thế nào đây?

Đừng quên, đương kim Tưởng Thái hậu lúc đầu cũng chỉ là Thục phi của Tiên hoàng mà thôi.

Bởi vậy, không cần nói cũng hiểu suy nghĩ của những quý nữ và gia tộc của các nàng hôm nay.

Về phần Vương Tự Bảo, nhiệm vụ hôm nay cô tới đây dĩ nhiên không phải để xem những người này tranh cướp giành giật gả cho Thái tử và Tứ Hoàng tử. Cô tới nơi này chẳng qua là muốn thông qua lần này quan sát một chút, trong những quý nữ này có người nào thích hợp để chọn làm Tam tẩu của cô hay không.

Bình thường lúc gặp những người này, ở trước mặt cô bọn họ đều thể hiện rất tốt, chỉ không biết sau lưng lại là dáng vẻ thế nào.

Ban đầu lúc mới tụ tập lại với nhau, những người này còn rất câu nệ mà thảo luận các loại đề tài hấp dẫn nữ nhân như thời tiết, phục sức, son phấn. Theo trọng tâm câu chuyện mở rộng, những nữ nhân này liền bắt đầu bàn tán về chuyện nhà người khác.

Điều này khiến Vương Tự Bảo không nhịn được mà cảm thán, bất kể là thời đại nào, mặc kệ ngươi là danh môn thục nữ hay là tiểu nhân phố chợ, mặc kệ ngươi đọc đủ thứ thi thư hay là phụ nữ nông thôn dốt đặc cán mai, mặc kệ ngươi năm nay tám tuổi hay là tám mươi tuổi, thì vẫn không thể tránh được sức hấp dẫn của những câu chuyện phiếm.

Nếu chỉ trò chuyện một ít đề tài vô hại thì còn tạm, coi như là một thú vui. Thế nhưng có lẽ do hôm nay khá đặc biệt nên liên tiếp xuất hiện hạng người cố ý bôi nhọ, dùng lời lẽ độc ác hãm hại người khác.

Vương Tự Bảo nghe thấy mà cau mày. Phải biết rằng ở thời cổ đại, đối với một nữ tử danh tiết quan trọng đến nhường nào, sao có thể mang tới đây tùy tiện bàn luận được.

Vương Tự Bảo nhớ kỹ từng khuôn mặt của những người này. Họ sẽ bị đánh ký hiệu, kéo thẳng vào trong sổ đen kết giao sau này của cô.

Có lẽ thời gian ngồi có hơi lâu, chân trái còn duy trì một tư thế từ đầu tới cuối, khiến cho bên chân này hơi tê dại. Cô đưa tay trái ra đỡ Lâm Khê chầm chậm đứng lên. Cô vốn định trở về Ung Từ Cung cùng Lâm Khê, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh cao vút kêu lên: "Vương Tự Bảo có tới đây không?"

Vương Tự Bảo không vui cau hàng lông mày xinh đẹp lại, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

Một tiểu nha đầu xinh đẹp, mặc cung trang màu đỏ thẫm, vóc người không cao lắm, tầm chín, mười tuổi, hấp tấp từ đằng xa chạy tới.

Cô bé vừa nhìn thấy Ngũ công chúa Hạ Nghi Oánh liền dò hỏi: "Ngũ biểu tỷ, tỷ có trông thấy Vương Tự Bảo không? Còn cả Dục biểu ca nữa?"

"Tuấn Đình biểu muội, muội chạy nhanh như vậy làm gì? Mau tới đây ngồi." Hạ Nghi Oánh thấy dáng vẻ hấp tấp của Tiêu Tuấn Đình không được nhã nhặn, bèn xoa dịu bảo cô bé trước hết ngồi xuống, bình tĩnh lại một chút.

Về phần quan hệ của Ngũ công chúa Hạ Nghi Oánh và Vương Tự Bảo sao? Chỉ có thể nói là không quá tốt, mà cũng chẳng quá xấu.

"Muội muốn tìm Dục biểu ca. Bọn họ nói huynh ấy đi cùng Vương Tự Bảo rồi. Lúc cung yến buổi trưa hai người bọn họ cũng không xuất hiện. Vậy bây giờ Dục biểu ca có lẽ vẫn đang ở cạnh Vương Tự Bảo. Không được, muội phải tách hai người họ ra. Hôm nay có thể tiến cung một chuyến, thế nào muội cũng phải ở cạnh Dục biểu ca." Tiêu Tuấn Đình không quan tâm tới vẻ mặt xem thường của người khác mà đĩnh đạc nói.

Cô thích Dục biểu ca đó, ai có thể quản được?

Hạ Nghi Oánh cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

Tiêu Tuấn Đình này đúng là bị cô mẫu của bọn họ làm hư rồi. Năm nay đã sắp chín tuổi rồi mà vẫn nói chuyện và hành động không biết xấu hổ như vậy.

Hạ Nghi Oánh biết Vương Tự Bảo vì Thất muội và Ngũ đệ mà bị thương ở tay, bởi vậy muốn giải thích thay Vương Tự Bảo vài câu. Không ngờ vào lúc này còn có người bắt gió đuổi bóng.

"Nhìn Bảo Quận chúa ngày thường là một cô bé ngoan, không nghĩ tới còn nhỏ tuổi mà đã biết dụ dỗ đàn ông rồi." Người này dứt lời còn ra vẻ khinh miệt chép miệng một cái.

Vương Tự Bảo híp mắt nhìn nữ nhân nham hiểm vóc người cao gầy, khuôn mặt quyến rũ, trang điểm lộng lẫy này.

Người này Vương Tự Bảo có biết, là đích tôn nữ của Hộ bộ Thượng thư Lục Sinh Viễn, Lục Thải Hà.

Trước đó vài ngày, tiện nhân này đã cố ý giả bộ bất tỉnh ngã lên người Tam ca nhà cô bé, vậy mà lại còn không biết ngượng mà ở đây nói bậy.

Chẳng phải bị mình vạch trần trước mặt mọi người sao? Không ngờ hôm nay lại cầm chậu phân úp ngược lên người mình.

Xem ra bài học lần trước vẫn còn quá nhẹ nhàng.

Nếu đã muốn tìm đàn ông như thế, thì ta bèn gương gượng làm người tốt mà giúp đỡ nàng ta vậy. Cô nghe nói hình như tên đệ đệ đầu heo kia của Hiền phi coa tình ý với nàng ta, đợi lát nữa để cô ngoại tổ mẫu tứ hôn cho hai người bọn họ, miễn trở thành tai họa cho người khác.

Lâm Khê vốn không để ý những nữ nhân nhàm chán này, nhưng nghe người nọ vu cáo hãm hại Bảo Muội như vậy, không thể không dò xét kỹ đám nữ nhân ngu xuẩn này một lần nữa. Nhất là những người cũng lộ ra vẻ khinh bỉ này, cậu đều nhớ kỹ.

Trong tín điều* mới nhất của cậu, chỉ cần là kẻ bắt nạt Bảo Muội, bất kể là nam hay nữ, thì cũng phải trả một cái giá đắt.

(*) Tín điều: Điều đặt ra để tin theo.

Sau ngày mừng thọ của Tưởng Thái hậu, Vương Tự Bảo nghe nói có tiểu thư mấy nhà ôm ôm ấp ấp đàn ông ở nơi đông người, bị mọi người bắt được ngay tại chỗ. Cuối cùng người thì phải gả đi xa, người lại bị đưa vào từ đường. Vương Tự Bảo căn bản không ý thức được chuyện này có bất cứ quan hệ gì với mình.

"Đừng nói nhảm, năm nay Bảo Quận chúa mới có hơn năm tuổi một chút, còn chưa tới lúc phải chú ý tới khoảng cách giữa nam nữ, đâu có kinh khủng giống như ngươi nói vậy." Lập tức có người nói thay Vương Tự Bảo.

Người này Vương Tự Bảo đã từng gặp vài lần, tên là Vương Phẩm Tuệ, là con gái của Ngự sử Trung thừa Vương Anh Hoa, cũng coi như là người trong tộc nhà mình. Xem ra là di truyền phẩm chất cương trực công chính, dám đấu tranh với thế lực độc ác của phụ thân nàng!

"Hừ, năm tuổi thì sao? Năm tuổi đã biết một mình ở cùng một chỗ với đàn ông, còn không biết học ai nữa?" Lục Thải Hà nói xong câu này còn nhìn Tiêu Tuấn Đình.

"Làm sao nào, ta thích Dục biểu ca, ta thích ở cạnh một mình với Dục biểu ca đó, thì làm sao? Ở đây còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng. Cũng không biết ai trang điểm lộng lẫy cố ý giả bộ bất tỉnh ngã lên người đàn ông. Thế nào, còn muốn vu vạ bắt người ta cưới ngươi phải không. Cũng không nhìn đức hạnh của bản thân." Tiêu Tuấn Đình cũng không phải kẻ ngu, nghe xong lời của nàng ta thì lập tức phản kích.

"Ngươi nói bậy! Lần trước ta thật sự bị choáng. Vương Tự Bảo đáng ghét lại vu cáo hãm hại ta." Nhắc tới chuyện này, Lục Thải Hà vô cùng oán hận.

Kể từ lần đầu tiên gặp Vương Dụ Tuần, nàng ta đã tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn. Thế nhưng mặc kệ phụ thân mình nói thế nào với Vương Tử Nghĩa, người ta cũng đều ngăn cản. Vì vậy nàng ta mới không thể không sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ để giữ vững hôn sự này.

Chỉ suýt chút nữa là thành công, nhưng lại bị nha đầu chết tiệt Vương Tự Bảo kia phá hỏng. Hơn nữa còn ngay trước mặt nhiều người như vậy vạch trần nàng ta, khiến nàng ta bị bẽ mặt. Lần này coi như đợi được cơ hội, thế nào nàng ta cũng phải trả thù Vương Tự Bảo một chút.

Làm sao chỉ cho ngươi nói ta, mà không cho ta nói ngươi.

"Bớt nói đi. Ngươi sớm không choáng, muộn không choáng, lại cứ phải vào lúc Vương Tứ công tử người ta tới mới choáng. Có quỷ mới tin ngươi." Chỉ cần không liên quan đến Hạ Thần Dục, Tiêu Tuấn Đình sẽ không hồ đồ.

"Hừ! Ngươi còn ở đây thay Vương Tự Bảo tranh cãi với ta. Chớ quên, Dục biểu ca của ngươi bây giờ đang ở cùng Vương Tự Bảo đó." Lục Thải Hà cố ý gây xích mích nói.

"Đừng nói nhảm nữa, Bảo Muội không ở cạnh Dục ca ca. Muội ấy bị thương ở tay, đang dưỡng thương trong Ung Từ Cung." Hạ Nghi Oánh quả thật không nghe nổi nữa, đúng lúc cắt ngang những người này nói hươu nói vượn, trong lòng cũng có ấn tượng cực kỳ xấu với Lục Thải Hà.

Một mặt nàng ta yêu thích Vương Tứ lang, một mặt lại nói xấu muội muội nhà người ta, thế mà còn mơ mộng hão huyền gả vào Hòa Thuận Hầu phủ, đây chẳng phải là nằm mơ giữa ban ngày sao?

Thế nào? Vừa thấy không gả được cho Vương Tứ lang, bèn muốn tiếp cận Thái tử ca ca và Tứ hoàng huynh. Cũng không nghĩ xem, cái loại phế phẩm như vậy, đừng nói là hoàng gia, ngay cả quan lại bình thường người ta cũng chẳng muốn nữa.

"Cái gì? Ngũ biểu tỷ, tỷ nói tay Vương Tự Bảo bị thương sao? Sao lại bị thương? Vết thương có nặng không? Dục biểu ca không ở cùng với cô bé ấy, vậy bây giờ huynh ấy đang ở đâu?" Nửa câu đầu Tiêu Tuấn Đình vẫn còn hỏi thăm Vương Tự Bảo, quan tâm Vương Tự Bảo, nhưng nửa câu sau vẫn không dời được Dục biểu ca của cô bé.

"Cụ thể vì sao bị thương thì ta không rõ. Nhưng nhìn cũng không nhẹ lắm. Buổi trưa lúc ta trông thấy, tay phải của cô bé bị quấn lại giống như cái bánh bao lớn vậy, vô cùng ngốc nghếch. Còn chuyện Dục ca ca đi đâu, ta cũng không rõ lắm." Hạ Nghi Oánh rất nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho cô bé.

Nếu chuyện này đã nói rõ ràng thì cũng coi như có một kết thúc. Vương Tự Bảo cũng mất đi hứng thú tiếp tục ở nơi này nghe tiếp.

Lâm Khê nắm tay trái không bị thương của cô ngồi lên liễn, đi đến Ung Từ Cung.

Lúc hai người bọn họ trở về được nửa đường, có một cô nương dáng vẻ vội vàng, dường như đang đuổi theo cái gì đó, đi qua bên cạnh hai người.

Bởi đi quá gấp gáp nên lúc đi ngang qua liễn của Vương Tự Bảo, nàng không cẩn thận va phải một trong những người khiêng liễn.

Người khiêng bước liễn này nghiêng ngả, lảo đảo một hồi mới đứng vững.

Còn Vương Tự Bảo ở trên liễn lắc lư một hồi mới ổn định lại được.

"Bảo Muội, muội không sao chứ?" Lâm Khê lập tức bảo liễn của mình dừng lại, ân cần đi tới hỏi thăm Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo đã bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Muội vẫn ổn. Chỉ là vừa nãy rung lắc khiến tay phải hơi đau."

Cô cũng bảo hạ liễn xuống.

Lâm Khê đau lòng, cẩn thận từng li từng tí giơ tay phải của Vương Tự Bảo lên bên miệng thổi thổi.

Tiếp đó cậu híp đôi mắt đẹp lại, cau mày, nhìn về phía người nọ.

Từ cái cách Lâm Khê nhếch khuôn miệng nhỏ nhắn lên, Vương Tự Bảo có thể nhận ra, hiện tại cậu không chỉ rất không vui, mà còn rất nguy hiểm.

Thấy người nọ cũng không phải cố ý, Vương Tự Bảo lập tức lên tiếng: "Ta vẫn ổn mà. Chúng ta trở về đi thôi."

Không đợi Lâm Khê có bất kỳ phản ứng nào, người nọ đã quay người lại, đi tới trước mặt Vương Tự Bảo.

Nàng mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi, ta có việc gấp nên mới không cẩn thận va phải người khiêng liễn. Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?"

Bình Luận (0)
Comment