Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 23

- Bọn em không muốn nói nhiều! Em - cần - chỗ - ngồi. – Yến Nguyên vừa nói vừa nhấn mạnh 4 chữ cuối.

- À ờ! Cô quên mất! Hai em có muốn ngồi chung không?

- Sao cũng được thưa cô! – Diệu Anh.

- Vậy để cô xe… Ừm… Diệu Anh đúng không? Em ngồi ở bàn đó đi * Chỉ chỉ*. Còn Yến Nguyên thì… A! Ngồi cạnh Thanh Thúy đi. Nữ với nữ sẽ tốt hơn. Hai em thấy thế nào?

Yến Nguyên và Diệu Anh nhìn theo cánh tay cô giáo. Chỗ của Diệu Anh là bàn trống gần cửa sổ trong, không vấn đề gì. Còn Yến Nguyên thì liết theo hướng chỉ của cách tay cô My, ngay lập tức “ Gương mặt thân quen” hiện ra.

- Về chỗ đi Nguyên! – Diệu Anh nhìn Yến Nguyên cười hiền.

- Ừm! – Yến Nguyên nói rồi bước về chỗ, Diệu Anh cũng xuống theo.

Vậy là, mấy nam sinh gần chỗ Diệu Anh bắt đầu xớ rớ, quay xuống chòi lên đòi làm quen, xin số điện thoại. Nhưng Diệu Anh chỉ từ chói khéo, lại còn “ khuyến mãi” mấy nụ cười khiến người ta mất máu mới ghê.

Bảo Khánh nhìn cảnh tượng Diệu Anh cười cười nói nói với nam sinh khác mà tức ứa gan. Tự hỏi sao lúc nãy làm tư thế “ Người cá” chi cho mất thiện cảm toàn tập. Nhưng cậu chỉ biết ngồi nhìn mà đành bất lực.

Yến Nguyên vừa ngồi xuống ghế thì ngay lập tức, một cơn gió ở Bắc Cực xẹt qua người Thanh Thúy làm nhỏ rùng mình. Yến Nguyên quay qua nhìn gương mặt của nhỏ, sao mà tái nhợt thế không biết!? Nếu không muốn người khác biết thì trừ khi mình đừng làm. Khóe miệng Yến Nguyên cười như không cười rồi kết thúc ánh nhìn “ dọa người” đó.

Anh chàng Nam Phong điển trai thì cứ ngồi chống cằm nhìn Yến Nguyên, ánh mắt dấy lên tia thích thú lạ thường, rồi khóe miệng lại cong lên, tạo thành một nụ cười chết mê chết mệt người đối diện. Vô tình thay, nụ cười đó lọt vào mắt một vài nữ sinh, khiến họ đỏ mặt vì tưởng anh đang nghĩ đến mình.

( Khoa học đã chứng minh, các chị có thói quen nghĩ về “ giai” 24/25 rồi lại mơ mộng kiểu tự sướng có độ “ điên” level “ không bình thường”. Hô hô hô! Tác giả cũng có độ điên thuộc level “ không ổn định”.)

- Vy à, giờ mình tính sao đây? – Mỹ Ngọc nhắn tin cho Yến Vy.

- Mẹ kiếp! Để rồi coi tao xử nó ra sao!

Yến Vy tức soi máu trả lời. Điều mà nhỏ quên chính là Yến Nguyên dường như luôn có vệ sĩ bảo vệ 20h một ngày, lại luôn có vệ sĩ cấp một, thuôc dạng bảo vệ cự ly 25-50m. Tức là nếu như có vệ sĩ ra mặt thì những vệ sĩ cấp một đó sẽ đứng cách xa cô từ 25-50m, sẳn sàng liều chết vì bà chủ.

Mà nhỏ quên cũng phải. Từ lúc bị đánh đến giờ thì vệ sĩ của Yến Nguyên luôn ở trong bóng tối nên nhỏ quên mất. Hơn nữa là, ba vệ sĩ theo Yến Nguyên đến trường đang đứng ở góc cửa ngoài hành lang, khuất tầm nhìn người trong lớp nhưng quan sát được Yến Nguyên để mà túc trực bảo vệ cô. Xem ra, kế hoạch của Yến Vy phải dày công lắm đây.

[…]

Tiếng chuông tan trường giòn giã vang lên, kéo tâm trạng uể oải của các học sinh Noble School trở thành phấn khởi. Cả buổi học hôm nay, xương sống của “ Miss Teen” Thanh Thúy lạnh như ở Bắc Cực, vừa sợ vừa lo, len lén nhìn qua Yến Nguyên nhưng lần nào cũng bị cô phát hiện làm nhỏ hoảng hồn.

Nhỏ kéo ghê đứng dậy, vô tình quơ trúng điện thoại của Yến Nguyên khiến nó rơi xuống đất, vỡ nát. Thanh Thúy giật bắn người nhìn lên. Cái mà nhỏ bắt gặp chính là ánh nhìn xuyên qua tâm can của chủ nhân chiếc điện thoại.

- Cô… Làm cái quái gì vậy hả?

Yến Nguyên vừa lên tiếng thì ngay lập tức, các học sinh còn lại của cái lớp tan trường nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Thanh Thúy điến hồn, cố giữ vững hình tượng, nói:

- Mi… mình… xin lỗi!

- Ngày mai, cấm cô ngồi chỗ này! – Yến Nguyên lạnh lùng nói rồi bước đi đến cửa, chỗ Diệu Anh đang nhết miệng nhìn Thanh Thúy.

- Nhưng mà… - Thanh Thúy bỏ lửng câu nói, bắt đầu dùng khổ nhục kế, khóe mắt rưng rưng nước.

Nam Phong nhìn Yến Nguyên, miệng cong lên mê muội người nhìn. Bảo Khánh cũng nhìn, và cũng không ngạc nhiên là mấy. Yến Vy thì không có trong lớp, vừa tan trường đã vọt đi đâu đó.

- Đúng là nhỏ mọn, cô nghĩ cô là ai?

- Đúng đó! Thanh Thúy đã xin lỗi rồi mà còn chua ngoa nói chuyện kiểu đó!? Cô biết Thanh Thúy là ai không hả?

Yến Nguyên và Diệu Anh đang định rời đi khỏi cái lớp này thì chợt nghe mấy câu nói từ hai nữ sinh hâm mộ Thanh Thúy. Yến Nguyên khựng người, đôi mày chữ tú xinh đẹp nhíu lại, xoay người nhìn hai cô bạn kia, nói:

- Tôi thích! Còn cô ta là ai thì mặt xác ả!

- Cô nghĩ cô là ai? – Nữ sinh thứ ba nhập hội với hai nữ sinh kia.

- Các người, có danh dự để biết! – Đến lượt Diệu Anh.

- Hai cô ấy là tiểu thư của tập đoàn Y&N và tập đoàn The One. Thế nào? – Bảo Khánh đang khoanh tay trước ngực xem kịch, bất đắc dĩ phải mở miệng giải thích cho những kẻ “ Có mắt không thấy thái sơn” kia.

Oanh!

Chẳng những ba nữ sinh đó mà mấy học sinh xung quanh vừa nghe đều sững người, đầu bị sét giáng cho một cú.

Y&N – Đại tập đoàn Trang sức và Đá quý hùng mạnh nhất châu Á. The One – Đại tập đoàn đứng đầu châu Á trong ngành Chứng khoán. Cả Thanh Thúy cũng đơ người. Thêm một đại tiểu thư nữa, ôi trời ạ…!

- Muốn nói gì? – Yến Nguyên lạnh giọng.

Ba nữ sinh “ cứng họng”, cơ thể run lên cầm cập. Diệu Anh thấy mấy bộ dạng đó thì cười khinh. Đột nhiên, cô bước đến trước mặt ba nữ sinh đó, nhìn vào phù hiệu, nói:

- Tên của 3 cô, tôi sẽ nhớ! Chỉ là, sống hay chết là tùy vào tôi! – Lần đầu tiên Diệu Anh có thái độ cư xữ như thế. Nhưng làm vậy có gì sai, cho những kẻ chỉ biết khinh người một bài học.

Diệu Anh nói rồi xoay người, cùng Yến Nguyên bước ra khỏi cửa lớp. Mọi người chú ý dõi theo bóng lưng của hai thiên thần vừa rời khòi thì phát hiện còn cò ba người đàn ông cao to vạm vỡ đi chung, còn xách cặp cho hai cô ấy nữa.

- Giải tán được rồi! Hết trò vui! – Bảo Khánh hô lớp, kéo cái lớp ngu ngơ trở về thực tại. Nói xong, cậu vác balo lên vai rồi đi xuống nhà xe ngay sau Nam Phong.

Yến Nguyên và Diệu Anh đi xuống tới cổng trường, vừa cho người láy xe tới thì đột nhiên phát hiện một chàng trai ngoại quốc tóc màu café đứng dựa người vào vào tường và đang trở thành “ Người mẫu” cho mấy nữ sinh chụp hình.

Thân hình cao khoảng 1m8, máy tóc bồng bền, gương mặt khôi ngô theo kiểu phương Tây, tay đứt túi quần, mặc áo sơ mi hàng hiệu, vest màu xám, ánh mắt nhìn ra một nơi xa xăm, đầu vô thức dựa vào tường, mắt khép hờ đầy quyến rũ.

Yến Nguyên chợt nhận ra người quen, quá quen là khác. Rick – Anh bạn café đến từ nước Úc của cô. Đôi mắt to của cô híp lại, cố định vị người trước mắt cho khỏi nhầm lẩn. Rick quá khác so với lúc làm bạn cô. Ăn diện hơn, thu hút hơn và bảnh bao hơn.

- Nguyên, bạn nhìn gì vậy? – Diệu Anh bốc đồng hỏi.

- Acquaintance! ( Người quen!) – Yến Nguyên bất giác trả lời bằng tiếng Anh.

- Where? – Diệu Anh đáp ngay.

- Over there! ( Ở đó!)

- Ý bạn là anh chàng ngoại quốc đó hả?

Yến Nguyên chưa kịp trả lời thì đột nhiên Rick đã quay đầu lại rồi cười một cách thân mật với cô. Cứ như là anh ta nghe được có người nhắc đến mình vậy. Các nữ sinh từ nãy giờ mải mê nhìn Rick liền nhìn theo ánh mắt của anh rồi bắt gặp hai thiên thần đang bình thản đứng đó.

- Anh ấy có bạn gái rồi sao?

- Thật là đau lòng!

- Nhưng ai là bạn gái anh ấy?

- Anh ấy có biết tiếng Việt không nhỉ?

Mọi người đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên khựng lại khi thấy Rick bước đi. Yến Nguyên cũng tiến lên phía trước trong sự ngỡ ngàng của mọi người và Diệu Anh.

Đôi mắt màu xanh lá của Rick đang vụt lên tia vui sướng. Cả đôi mắt lạnh lẽo của Yến Nguyên cũng trở nên ấm áp. Hai nhìn nhìn nhau chăm chăm, cứ như thế, lúc nảy cả hai chỉ còn cách nhau 1 bước chân.

Vừa lúc đó Nam Phong và Bảo Khánh láy moto chạy ra, bắt gặp một cảnh tượng mờ ám như thế, trong lòng Nam Phong chợt dấy lên tia thù hận. Ánh mắt màu huyết của anh nhìn chăm chăm vào Rick, chàng trai ngoại quốc dường như đang có ý đồ với “ mục tiêu bắn mũi tên tình yêu” của anh.
Bình Luận (0)
Comment