Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 39

- Rick! Sao cậu lại…

- Cậu vừa đi chơi về à? Đi với ai thế? – Rick tiến lại gần Yến Nguyên, vui vẻ hỏi, vừa lúc Nam Phong ôm hai con thú bông khác bước xuống.

- Với tôi! – Nam Phong lạnh lùng trả lời, Rick nhìn sang anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, tạo nên một tia lửa điện vô hình.

- Cậu tìm tớ à? Đến lâu chưa? – Yến Nguyên hỏi, Nam Phong mang đồ đi về phía cô.

- À! Lúc 7h30! Cũng gần 3 tiếng rồi thì phải!? – Rick nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói hờn dỗi.

- Sao cậu không gọi cho tớ!? Đúng là hết nói!

- Tớ định cho cậu bất ngờ! Nhưng giờ có lẽ là có người khác giúp cậu tạo bất ngờ rồi! – Rick nhìn mấy thứ trên tay Yến Nguyên và Nam Phong, giọng nói rất chi là xem thường người khác.

- Cậu lại vậy! Nếu không còn gì nữa thì tạm biệt! Trễ rồi, tớ vào nhà! Chào! – Yến Nguyên định bước vào nhà thì bị Nam Phong kéo cánh tay lại.

- Của cậu!

- À! Đợi một lát! Tôi gọi người! – Yến Nguyên bước ngược trở lại nhấn chuông cửa, quản gia Quân ngay lập tức chạy ra cùng 2 người hầu khác.

- Bà chủ! – Cả 3 người đồng thanh nói.

- Cầm và mang lên phòng đi! Ngủ ngon! – Yến Nguyên nói với Nam Phong rồi xoay người bước đi khiến Rick không khỏi ghen tức, trừng trừng mắt nhìn Nam Phong và tấm lưng của Yến Nguyên.

- Ngủ ngon! – Nam Phong đưa thú nhồi bông cho người hầu của Yến Nguyên xong thì cũng quay lưng bước ra xe.

- Cô ấy, là của tôi! – Rick căm hờn nói khi Nam Phong đi sượt qua. Anh dừng lại, lạnh lùng nhìn Rick mặt đang cúi sầm đầy u uất.

- Cô ấy không phải một một đồ nên không cần giành quyền sở hữu! Nếu cậu thích cô ấy thì làm ơn chừng mực trong lời nói! – Nam Phong nhàn nhạt nói ra mấy câu, thái độ ung dung bước vào va với một nụ cười đắt thắng.

Bụp!

Rick đấm vào tường nhà Yến Nguyên đến nổi tay bật máu. Anh không phục! Tại sao phải thua tên khốn này chứ! Anh là ai chứ! Yến Nguyên chẳng lẽ thích tên này rồi nên mới đi chơi với hắn! Mẹ kiếp! Yến Nguyên là của anh, chỉ có thể là của anh! Nhất định là như thế!

Rick trở lại xe, mặt cho tay đang rỉ máu, láy một mạch tới quán bar thác loạn.

[…]

Yến Nguyên trở lại phòng, tắm rửa xong thì đã thấy quản gia kính cẩn đứng cạnh bộ sofa chờ cô, trên tay là một ít thức ăn, café và thuốc giảm đau. Yến Nguyên ngồi xuống sofa, nói:

- Ngày mai tẩy rửa lại! Bẩn quá! Mà bác cũng ngồi xuống đi! Cháu cũng không muốn ăn gì hết! – Yến Nguyên đưa tách café lên uống một ngụm.

- Cháu lại vậy rồi! Sau này cho cháu còn ra ngoài ăn linh tinh nữa không! Mau ăn chút cháo đi!

- Cháu không ăn linh tinh! Nói chuyện chính được rồi!

- Đúng như cháu đoán! Bác và mấy người làm dọn phòng cháu cả buổi chiều!

- Vậy là ổn! Nhưng phạm vào 1 trong 3 điều cấm kỵ của cháu thì sống không yên đâu! Còn chuyện luật sư thì sao bác? Ông ấy đã liên lạc?

- Ừ! Bác vừa nhân được điện thoại của ông ấy một tiếng trước. Còn đây là fax mà ông ấy gửi cho bác. Ngày mai luật sư Nghiêm sẽ bay sang Singapore để làm thủ tục hủy bỏ di chúc cũ. Ba cháu ngày mai cũng sẽ bay từ Đài Loan sang đó. Việc còn lại của cháu là chờ luật sư trở về, làm giấy chứng nhận quyền kế thừa tài sản, việc còn lại là của ba cháu, bỏ nó vào tủ bảo hiểm.

- Được rồi! Hiện tại chắc mẹ con họ cũng chưa biết. Đúng là nếu đem bản gốc ra công chứng lại thì quyền hành về tay họ, nhưng đó là bản sao, lại là bản sao không còn giá trị pháp lí. 35% giá trị kê khai trong tờ di chúc giả đó đó thật sự là con số khống, nó thật ra chỉ chiếm 20%. Chiếc phi cơ mang số hiệu N4-6699 chứ không phải N6-4488! Số liệu và thông tin đều là giả, hoàn toàn không có giá trị! – Yến Nguyên nói đến đây, trên môi vẽ lên một nụ cười tà tứ mị hoặc.

- Vậy bác còn giúp gì được nữa?

- Băng ghi hình thì cháu cũng không muốn xem, bác cứ lo liệu phần băng ghi hình là được rồi. Cháu sẽ chép một thứ ra đĩa CD, nhờ bác đưa cho bà ta! Đợi ba cháu về sẽ ba mặt một lời cho mẹ con họ hài lòng là được!

- Tốt rồi! Vậy bác đi trước! Cháu nhớ ăn một tí rồi hảy uống thuốc. Bác mang mấy tờ fax ra ngoài! Ngủ sớm đi!

Cạch!

Cánh cửa phòng đóng lại, Yến Nguyên thư thái nhắm mắt ngã người ra sau. Cô từng nói với họ, tốt nhất là ngoan ngoãn mà an phận, ai ngờ họ lại không nghe, còn chọc cho cô giận. Đối đầu với cô thật sự rất mệt, ít ra cần phải có cái đầu thông minh gấp đôi cô.

Yến Nguyên vẫn đang suy nghĩ miêng mang thì một cơn đau đột nhiên ập đến ở bụng. Chết tiệt! Đúng là ăn ở ngoài thật tệ. Cô lớn chừng này cũng là lần đầu tiên ăn ở một quán ăn như thế. Đau nhiều thế này thì cam đoan cái tô mì hoành thánh đó rất là nhiều bột ngọt nha! Cô không ăn được bột ngọt. Thật là.

Yến Nguyên nhoài người ra trước, cầm ly nước lên rồi ực hết 2 viên thuốc giảm đau. Tô cháo quản gia Quân nấu còn nghi ngút khói, Yến Nguyên thật sự không muốn ăn nên cô quyết định đi ngủ.

Nhưng 4 con gấu bông thế kia thì chất đâu cho hết! Đúng là phòng cô rất rộng, nhưng để lung tung như thế thì rườm rà lắm. Yến Nguyên đứng chống cằm nhìn 4 con gấu bông to ụ dưới đất một hồi lâu, quyết định cho chúng lên giường ngủ chung sau khi kiểm chứng mức dộ “ sạch” của chúng.

Yến Nguyên nghĩ xong, một thân mảnh khảnh vác từng con gấu lên giường, ôm một con lớn nhất vào lòng và ngủ.

[…]

11h đêm, trong một nơi luôn luôn có tiếng nhạc nổi loạn như quán bar, Bảo Khánh ngồi nốc từng ngụm của chai rượu mạnh. Xung quanh cậu, phụ nữ cứ ve vãn, bám dai như đĩa.

Trước mặt người khác, cái mặt nạ “ Hoàng tử nắng mai” của cậu thật vững trải. Tất cả là nói dối, là lừa gạt mà thôi.

Vết thương trong lòng cậu, nó lại rỉ máu từ khi cậu gặp Diệu Anh. Người con gái mà cậu yêu thương hết mực, lại tàn nhẫn rời xa cậu là người tạo ra vết thương đó.

Tim cậu đang đau, đang bị càu xé, nó sắp nát ra từng mảnh đây. Không lẽ trong lòng cậu, Diệu Anh chỉ là hình bóng thay thế cho người con gái đó? Diệu Anh thật sự rất đơn thuần, không lẽ ông trời đang đùa với cậu? Làm ơn, làm ơn nói với cậu là không đi! Tim cậu thật sự đã tổn thương rồi, đừng khiến trái tim tổn thương của cậu luyên lụy tới người khác.

Những thứ còn lại xung quanh Bảo Khánh bây giờ chỉ là mùi men rượu cay nồng, ánh đèn ảo diệu, tiếng nhạc xập xình làm con người ta quay cuồng theo từng vũ điệu. Bảo Khánh phải làm sao? Làm thế nào để phân biệt đâu là người cậu yêu mà đâu là tình cảm mù quáng
Bình Luận (0)
Comment