Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1035


Bốn mắt nhìn nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt hoảng hốt, theo phản ứng tự nhiên rụt người vào trong làn nước nóng, dùng làn sương khói che đi ngọc thể mê người.

Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, mặc dù nàng phản ứng rất nhanh, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã ghi tạc vào tâm trí hắn.

Từng tấc da thịt trắng nõn như tuyết, dáng người uyển chuyển yểu điệu, Ma Ấn như một hình xăm nằm tại vị trí mẫn cảm càng gia tăng thêm sức hút của nàng.

Hắn chưa từng nghĩ đến, đối với một nữ tử trong trẻo lạnh nhạt như nàng, Ma Ấn sẽ nằm tại một vị trí quyến rũ gợi tình như vậy.

Bất quá Lạc Nam lúc này giả vờ một mặt bình tỉnh như không bị nhan sắc mê hoặc, điềm nhiên nói:
“Ta cũng muốn tắm…”
Nói xong, toàn thân lột trụi chỉ để lại cái khố bịt lấy tiểu huynh đệ lúc này đã cứng rắn tạo thành một cái liều nhỏ, trong khuôn mặt đỏ hồng của Độc Cô Ngạo Tuyết, nhảy tủm vào trong suối, còn cố tình tắm rửa bên cạnh nàng.

Hắn gần đây quả thật có chút mệt mỏi, được Độc Cô Ngạo Tuyết mát xa nên thoải mái ngủ một trận.

Bất quá giác quan của Hồn Tôn vốn là vô cùng tốt, dù có Kiếm Khí ngăn cách, nhưng quá trình giải phong Ma Ấn của Độc Cô Ngạo Tuyết đã kinh động đến hắn.

Giải trừ cái mắt xích đầu tiên hắn còn yên lòng, nhưng bắt đầu nóng ruột khi thấy nàng liều lĩnh muốn tiếp tục phá đi mắt xích thứ hai, vì thế mới tiến vào phá đám.

Nữ nhân này dám mạo hiểm trước mặt hắn, phải trừng phạt nàng.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam giả vờ ki cọ thân thể một chút, sau đó đưa lưng về phía nàng lười biếng nói:
“Tiểu Tuyết, kì lưng giúp ta nào!”
Độc Cô Ngạo Tuyết cắn lấy cánh môi hồng nhuận, tay chân lúng túng không biết phải làm sao.

Nếu lúc này nàng rời khỏi làn nước chạy mất, kiểu gì cũng sẽ bị hắn nhìn thấy thân thể.

Nhưng nếu tiếp tục che giấu dưới làn suối cũng không phải là cách…
Nghe lời nói của Lạc Nam, nàng hít một hơi cố giữ bình tĩnh, chậm rì rì tiến lại gần, hai tay nâng lên đặt trên tấm lưng cường trán của nam nhân, tiến hành kì cọ mặc dù chẳng có thứ gì.

Lạc Nam trong lòng buồn cười, lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân rụt xuống nước chỉ ngoi lên cái đầu nhỏ, hai cánh tay chật vật vươn cao qua khỏi đầu để kì lưng cho hắn.

Nàng mặc dù tính cách lạnh nhạt, lại vô cùng đáng yêu.

Cảm giác đôi tay mềm mại trượt trên lưng mình, hô hấp của mỹ nhân nóng hổi, Lạc Nam cười hì hì nói:
“Có qua có lại, nàng kì lưng cho ta…đến lượt ta kì lại cho nàng!”
“Không cần…” Độc Cô Ngạo Tuyết giật bắn người, lắc đầu thật mạnh.

“Đi đường mấy tháng trời, cơ thể đã có bụi bẩn, nàng đừng khách khí!” Lạc Nam hết sức vô sỉ nói, tu sĩ thân thể luôn tự đào thải, làm gì có khái niệm bụi bẩn?
Nhanh chóng quay người, hai tay thò vào làn nước ôm gọn vòng eo yêu kiều co giãn của nữ nhân, đem nàng kéo vào trong ngực.

Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân tê dại như có từng luồng điện chạy qua, làn da không chút tỳ vết nổi lên từng lớp gai óc.

Lạc Nam đem nàng quay lại phía mình, đập vào mắt hắn là một tấm lưng trần mỹ diệu, đường cong hoàn mỹ từ dưới lên trên, vì lúc này nàng đang búi tóc nên để lộ phần gáy và cổ thon cao quý.


Đôi bàn tay rộng lớn nóng hổi của nam nhân nhanh chóng phủ lên tấm lưng mềm mịn trơn trượt của nàng, ôn nhu ma sát.

Độc Cô Ngạo Tuyết thân thể run rẩy, đôi chân kẹp chặt vào nhau, trái tim đập nhanh kịch liệt, chưa bao giờ nàng và hắn gần gũi đến như vậy.

Cảm giác thật kỳ lạ…như độc dược ngọt ngào, biết nguy hiểm nhưng vẫn khó thể nào chống cự.

“Dễ chịu không?” Lạc Nam cùng nàng rút ngắn khoảng cách, Độc Cô Ngạo Tuyết như tựa lưng vào lòng ngực săn chắc, mà hắn ở phía sau dùng tay vuốt ve tấm lưng nàng, hơi thở nóng rực mang theo khí tức dương cương phà vào gáy mỹ nhân.

“Đừng…” Độc Cô Ngạo Tuyết lí nhí trong miệng.

Nàng cảm giác mình như một con cừu non bị sói già từng bước dẫn dụ vào trong bẫy rập nguy hiểm, sẽ bị ăn đến xương cũng chẳng còn.

Lạc Nam nhìn da thịt của nàng ngày càng hồng hào, hắn âm thầm hài lòng…
Đối với nữ nhân đặc biệt phải có thủ đoạn đặc biệt, nếu không mặt dày tấn công vô sĩ một chút, chẳng biết đến bao giờ mới có thể cùng nàng xác lập quan hệ.

Độc Cô Ngạo Tuyết thuộc loại hình nữ nhân che giấu tình cảm cực tốt.

Dù nàng có yêu ngươi hơn cả sinh mạng của mình, nhưng một khi ngươi không tấn công, chỉ sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ chẳng mở miệng thổ lộ tình cảm.

Nàng cam tâm tình nguyện đi bên cạnh ngươi, trả giá hy sinh vì ngươi, cũng chẳng cần cùng ngươi phát sinh thân mật.

Lạc Nam đâu thể để chuyện đó xảy ra?
Từ lúc phi thăng Tiên Giới, mặc dù hắn cực kỳ ít chủ động đối với nữ nhân, nhưng đối với người hắn thật lòng ưa thích, sẽ không ngần ngại tấn công nàng.

Huống hồ Âu Dương Thương Lan đã cố gắng kiến tạo, nếu còn không thể ghi bàn, kẻ mang danh đào hoa phong lưu như hắn cũng thật là có tiếng mà không có miếng.

Động tác của hắn càng thêm lớn mật, thân thể hai người như áp sát vào nhau, một trước một sau.

Tiểu huynh đệ như một thanh thép nóng hổi phía sau lớp vải mỏng cọ sát vào đùi ngọc của nàng, mà bàn tay ma mị của hắn từ lưng đã chuyển xuống ôm lấy eo, tiến về phía trước.

“Ưm…”
Độc Cô Ngạo Tuyết rên lên một tiếng nỉ non khi các ngón tay của nam nhân vuốt ve lấy bụng dưới của nàng, chạm vào Ma Ấn như hình xăm mềm mại, thỉnh thoảng trêu chọc lỗ rốn nhỏ xinh.

“Đừng…không được…” Nàng vặn vẹo thân thể, Kiếm Vực bùng nổ muốn tránh thoát động tác quái ác của Lạc Nam.

Nào ngờ hắn chuẩn bị sẳn, Lạc Hồng Kiếm đặt bên bờ suối cũng bùng phát Kiếm Vực, đối kháng với Kiếm Vực của Độc Cô Ngạo Tuyết, đem sức ép trấn xuống mức thấp nhất.

Lạc Nam nhân cơ hội đó, từ phía sau đặt môi lên gáy ngọc của nàng, hôn xuống một ngụm thật sâu.

Hương thơm bát ngát lan tràn, toàn thân thư sướng…
Côn thịt càng thêm náo loạn lung tung, nội khố rốt cuộc tách rời, như nhất trụ kình thiên đỉnh vào phía sau nàng.

Độc Cô Ngạo Tuyết vô thức kẹp lấy hai chân, lại vô tình đem côn thịt trần trụi của Lạc Nam ép vào hai bắp đùi non mịn.


Hai người cùng lúc rùn mình, Lạc Nam thở dốc gọi: “Tiểu Tuyết…”
“Ừ…” Độc Cô Ngạo Tuyết run giọng lên tiếng, thân thể mềm nhũn tựa vào người nam nhân.

Lạc Nam hít một hơi, từ phía sau rút ra dây vải…
Yếm bạch rơi xuống mặt suối, hai bầu sữa phụng phịu nẩy bật ra, bạo lộ ra ngoài không khí.

Trắng muốt đến mức thấy vài sợi gân xanh…
Tròn trịa co giãn, bên trên đỉnh song đòi là đôi quầng màu hồng phấn, ở giữa trung tâm chính là hai hạt thịt đỏ thẳm hơi nhô lên.

Hương thơm ngọt ngào nồng nàn bao trùm bốn phía…
Bàn tay của Lạc Nam nắm bắt cơ hội vô cùng tốt, từ bụng nàng nhanh chóng mà lên, chụp vào một bên bầu sữa, nắm vào trong tay.

“A” Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân giật giật, môi đỏ hé mở cực kỳ mê người.

Lạc Nam một tay niết lấy bầu sữa của nàng, cảm nhận được nhịp tim như trống của mỹ nhân, một tay khác nâng lấy cằm nàng, quay mặt mỹ nhân lại phía mình, nhắm ngay bờ môi anh đào hôn xuống.

“Ưm…”
Một tiếng rên yêu kiều từ cổ họng phát ra, đôi môi ẩm ướt kiều nộn đã được nam nhân chiếm lấy.

Bốn cánh môi quấn quít mơn trớn, Lạc Nam động tác mạnh bạo, đầu lưỡi vươn dài không chút khách sáo tiến vào môi nhỏ của nàng, đảo qua hàm răng tinh mỹ, càn quét bên trong khoang miệng, tham lam chiếm hữu hương tân ngọc dịch.

Độc Cô Ngạo Tuyết cả người xụi lơ, hai mắt mở to, lông mi rung động mặc cho hắn bài bố.

Chiếc lưỡi đinh hương của nàng sợ hãi lẫn trốn, nhiều lần tránh đi sự truy bắt của lưỡi nam nhân.

Trong miệng nàng đã tràn đầy khí tức của hắn, mà hương tân ngọc dịch đang không ngừng bị nam nhân hút đi.

Lạc Nam đem nàng quay lại đối diện với mình, một tay nắn bớp bầu sữa, một tay ôm chặt lấy eo thon.

Môi áp vào môi, bên dưới côn thịt đang được đùi ngọc kẹp lấy.

“Á!”
Khi ngón tay của hắn bắt lấy đầu núm săn cứng chơi đùa, Độc Cô Ngạo Tuyết môi nhỏ mở lớn, toàn thân run lên bần bật.

Lạc Nam nhân cơ hội đó túm lấy đầu lưỡi của nàng, như linh xà xuất động, cuốn chặt lấy nó bắt đầu mút lấy.

“Chùn chụt…chùn chụt…”
Thanh âm vang vọng không gian tĩnh lặng, lưỡi hai người kịch liệt ma sát lấy nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết hoàn toàn thụ động, bị hắn ép sát vào bờ suối, thân thể đang nhận lấy xâm lấn.

Bàn tay ma mị của Lạc Nam khi thì nắn bớp bầu sữa bên phải, khi thì chuyển sang bên trái, trêu chọc hai hạt anh đào xinh xắn của nàng không biết chán chê.

Hắn vừa hôn nàng, vừa đùa nghịch hai khối to tròn của nàng, bên dưới côn thịt lại chậm rãi ma sát với đôi đùi thơm non mịn.


Trong làn nước ấm, như tiên cảnh chốn trần giang.

Nhưng lòng người vốn là tham lam, bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ…
Lạc Nam muốn tiến thêm một tấc, khi bàn tay đang ôm eo của nàng trở nên rụt rịt, lướt nhẹ qua vùng bụng bằng phẳng tìm xuống bên dưới…
Nhẹ nhàng tách ra lớp nội khố, phủ lên Ma Ấn, tiến vào gò mu mũm mĩm…
Lạc Nam hơi giật mình…
Trơn nhẵn…
Tiểu Tuyết của hắn vậy mà trơn nhẵn, không một sợi cỏ thơm.

Ma Ấn như hình xăm phủ xuống cả vùng tam giác, không biết có liên quan đến việc này hay không…
Lạc Nam như gặp phải trân phẩm, nữ nhân của hắn cực ít trường hợp này…
Không ngờ Độc Cô Ngạo Tuyết cũng thuộc trường hợp như vậy.

Không nhẫn nại được nữa, bàn tay của hắn úp lên chỗ thần thánh ấy, ngón tay vươn ra niết vào cái khe non mềm ẫm ướt.

Trong khoảnh khắc, cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết như muốn bùng nổ, chẳng biết ở đâu nàng có được sức lực, lòng bàn tay áp vào lồng ngực hắn đẩy mạnh ra.

Hàm răng ngọc cắn mạnh vào lưỡi Lạc Nam, muốn đem môi hắn tách rời.

Lạc Nam biết đây là thời khắc quan trọng, nếu để nàng lấy lại quyền chủ động, chỉ sợ lần sau muốn tấn công càng thêm khó khăn.

Hắn lỳ lợm ôm chặt lấy nàng, mặc cho đầu lưỡi bị cắn đến chảy máu, vẫn điên cuồng hôn môi, mút lấy lưỡi nàng thật mãnh liệt.

Hai chân hắn kẹp chặt lấy thân dưới nàng, một tay ngắt mạnh lấy hạt anh đào trước bầu sữa, một tay khác niết lấy đôi môi dọc bên trong tiểu khố, ngón tay vươn ra chọt chọt vào chốn đào nguyên.

Độc Cô Ngạo Tuyết không ngờ nam nhân này bá đạo như vậy, vội vàng giận dữ truyền âm:
“Không được, người ngươi phải làm là đại tỷ mới đúng!”
Ánh mắt nàng trừng thẳng lấy hắn, bên trong có lệ quang như ẩn như hiện.

“Nhưng ta yêu nàng…” Lạc Nam chủ động rời khỏi môi nàng, gằn từng chữ cực kỳ kiên định.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt hoảng hốt, trái tim như bị nắm chặt làm nàng hít thở không thông…
Vốn luôn ấp ủ tình ý với nam nhân này, mấy tháng nay hai người đi đâu cũng như hình với bóng, có cảm giác như hắn mang theo nàng chu du thế gian, nhất là khi hai người cùng cưỡi Tinh Không Long Mã giữa vũ trụ mênh mông, tình cảm đã sớm ấm lên…
Lúc này nghe hắn tỏ tình, nàng như sắp bị chìm đắm, chỉ có thể yếu ớt nói ra:
“Đại tỷ xứng đáng hơn ta…”
“Các nàng ai cũng chạy không thoát!” Lạc Nam khẳng định nói.

Hắn bế phốc lấy nàng nhảy ra khỏi suối nước nóng, bế lấy nàng theo kiểu công chúa bước lên chiếc giường mềm mại nằm giữa căn phòng.

Ánh sao chiếu rọi, ảo cảnh kích hoạt, xung quanh hai người hóa thành một vườn trúc trang nhã xanh ươm.

Lạc Nam đè Độc Cô Ngạo Tuyết nằm giữa rừng trúc, cúi đầu xuống hôn khắp khuôn mặt nàng.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt mê ly, cảm giác được sự ôn nhu của nam nhân, động đào nguyên của nàng không ngừng rỉ nước.

Môi hắn chạy dọc từ mặt nàng đến miệng nàng, đến cằm, đến cổ…lướt qua xương quai xanh, rồi ngậm lấy một bầu sữa thơm đã dính đầu dấu tay vào trong miệng.

Cơ thể nàng vặn vẹo theo từng động tác, làn da ẫm ướt không biết từ mồ hôi hay nước suối.

Nhưng những chỗ miệng Lạc Nam lướt qua, từng tấc da thịt đều chỉ còn lại nước bọt của hắn.


Da thịt nàng thơm nồng nàn, mát lạnh, mềm mịn như tan trong miệng Lạc Nam.

Hắn tinh tế thưởng thức người ngọc trong lòng, sau khi nhấm nháp hai bầu sữa chán chê, để lại vô số dấu răng nghịch ngợm, lúc này mới lướt qua vùng bụng, nhìn chằm chằm vị trí Ma Ấn và tiểu nội khố đã gần như trở nên trong suốt.

Phía sau làn vải mỏng tanh, một chỗ mũm mĩm màu hồng phấn, đầy đặn khép chặt hiện ra trong tầm mắt.

Độc Cô Ngạo Tuyết xấu hổ kẹp lấy đôi chân, Lạc Nam lại bá đạo nắm lấy tách rộng ra quan sát.

Nàng nhắm chặt mắt lạnh, lông mi run lên, bàn tay siết xuống chăn nệm cho thấy tâm trạng khẩn trương của mình.

“Tiểu Tuyết của ta đẹp lắm…” Lạc Nam ôn nhu nói một tiếng.

Dị Hỏa nhẹ nhàng thiêu đốt, tiểu khố hóa thành hư vô…
Một quang cảnh khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên cuồng hiện ra trong tầm mắt.

Ma Ấn như một hình xăm mỹ lệ kích thích bao phủ cả bụng dưới và gò mu yêu kiều, bên dưới Ma Ấn chính là hạt lê tròn trịa săn cứng và nụ hoa trinh nguyên khép chặt.

Bên trong chỗ tư mật thầm kín ấy, từng dòng nước tinh khiết róc rách chảy ra, như chốn đào nguyên thần thánh.

Lạc Nam không nhịn được, một nụ hôn thật sâu vào cô bé yêu kiều, bàn tay mân mê bao trùm lấy hình xăm nhạy cảm.

“Ừm…ưm…hừ…đừng…”
Độc Cô Ngạo Tuyết không muốn phản kháng, nhưng chỉ có thể rên rỉ nỉ non bộc lộ cảm xúc của mình.

Lạc Nam nếm lấy mùi vị trinh nguyên của Tuyệt Tình Kiếm, đầu lưỡi tinh tế dọc theo khe hẹp, đánh lấy hạt ngọc tròn, sau đó chen chút vào bên trong.

Một cảm giác co rút dữ dội truyền đến đầu lưỡi, bên trong nàng chật chội quá mức, các thớ thịt đang ra sức đào thải kẻ xâm nhập tham lam.

Đôi đùi đẹp kẹp chặt lấy đầu Lạc Nam, Độc Cô Ngạo Tuyết cắn môi của mình đến rỉ máu không để thanh âm rên rỉ phát ra, mặc dù từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của nàng đang bị kích thích cao độ.

“Hừ…hừ…ưm…ưm…ưm…”
Không biết qua bao lâu, chất mật của Độc Cô Ngạo Tuyết chảy nhiều đến mức Lạc Nam không thể nếm sạch, mà hơi thở hổn hển của nàng ngày càng dồn dập.

Nàng động tình…
Độc Cô Ngạo Tuyết vô thức đặt tay lên bầu sữa của mình xoa bớp lấy chúng, ánh mắt ngập nước mang theo một tia chờ mong nhìn lấy Lạc Nam.

“Muốn sao bảo bối?” Lạc Nam trườn lên hôn môi nàng một ngụm, nhếch miệng cười hỏi.

“Ừm!” Độc Cô Ngạo Tuyết gật nhẹ đầu, ánh mắt lại trốn tránh.

Lạc Nam thỏa mãn mỉm cười, hắn biết không thể nóng vội được, với tính cách của nàng chịu gật đầu đã là bước tiến lớn rồi.

Không làm khó nàng, tiểu huynh đệ của Lạc Nam cũng đã gần bùng nổ…
Nó tìm đến u cốc trơn nhẵn màu hồng phấn kia…tách ra hai mép dọc màu mỡ…
Lạc Nam vùng hông dùng sức đẩy mạnh…
Ót…
Theo một tiếng nhóp nhép ngại ngùng, hai người cùng lúc rùng mình một cái, bốn mắt nhìn nhau…
Thời gian như đọng lại…

!

Bình Luận (0)
Comment