Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1048


Lần đầu tiên trong đời, trải qua vô số năm sinh tồn, trải qua vô số chuyện lớn đến nhỏ, Thượng Cổ Dị Độc mới cảm thấy kinh hãi như vậy.

Cho dù năm đó thế lực sau lưng nàng hủy diệt, cho dù bị phong ấn hơn chín ngàn năm, sự kinh hãi ấy vẫn không lớn bằng thời điểm hiện tại.

Thiên Đế và Nghịch Long…mặc dù không phải kẻ thù có quá nhiều oán hận, nhưng bọn hắn chắc chắn không hề hòa hợp về lập trường.

Nhất là khi Thiên Đế từng là chướng ngại vật lớn của Nghịch Long Đế trong quá trình thống nhất Tiên giới.

Vậy mà giờ đây, cả Nghịch Long Chiến Thân và Thiên Đế Biến tầng thứ ba nằm trong tay của một người, được hắn thành thạo thi triển, chuyện này đừng nói là để người ngoài nhìn thấy, sợ rằng ngay cả Thiên Đế và Nghịch Long Đế nếu đích thân chứng kiến cũng trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thượng Cổ Dị Độc lần đầu tiên cảm giác được kiến thức của mình trở nên hạn hẹp.

“Thế nào? ta có đủ tư cách trở thành chủ nhân của ngươi?” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng hỏi.

Chấp Chưởng Càn Khôn nghiền ép đến Thượng Cổ Dị Độc, đem gương mặt tuyệt mỹ yêu dị của nàng làm cho trắng bệch.

Bất quá trước lời nói của Lạc Nam, Thượng Cổ Dị Độc bất chợt gầm thét lên, biểu lộ cực kỳ oán độc, giận dữ đến mức vặn vẹo:
“Ngươi nằm mơ! Có chết lão nương cũng không khuất nhục!”
Lạc Nam hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Trước đó Thượng Cổ Dị Độc mặc dù hận hắn, nhưng còn chưa đến mức độ rõ ràng như lúc này.

Chẳng lẽ Nghịch Long Đế và Thiên Đế có vấn đề?
“Lão nương cho ngươi biết, chết cái ý niệm luyện hóa ta đi! Độc Cổ Tộc cùng Nghịch Long Đế không đội trời chung!” Thượng Cổ Dị Độc căm giận nói ra.

Lạc Nam nghe vậy có chút suy tư…
Độc Cổ Tộc? chẳng lẽ là chủng tộc của Thượng Cổ Dị Độc, hơn nữa Nghịch Long Đế còn từng làm ra chuyện gì khiến Độc Cổ Tộc oán hận?
“Năm xưa Độc Cổ Tộc của ngươi ngăn cản Nghịch Long Đế thống nhất Tiên giới, sau đó bị diệt?” Lạc Nam chất vấn hỏi.

“Hừ!” Thượng Cổ Dị Độc ánh mắt đỏ lên, hận ý trừng Lạc Nam.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lạc Nam đã bị nàng giết đến trăm ngàn lần.

Lạc Nam thấy biểu hiện của Thượng Cổ Dị Độc, lập tức biết suy đoán của mình đúng đến chín phần mười.

Chuyện này không có gì kỳ quái…
Năm đó Nghịch Long Đế muốn thống nhất Tiên Giới, mặc dù có không ít đồng minh, nhưng những thế lực phản đối lại càng nhiều.

Trong các trận chiến lớn, diệt đi không ít thế lực, chủng tộc là điều khó thể nào tránh khỏi.

Nếu Độc Cổ Tộc thuộc một trong số các chủng tộc diệt vong dưới thiết kỵ của Nghịch Long Đế, mà Thượng Cổ Dị Độc lại là dư nghiệt của tộc này còn sót lại, như vậy căm hận Nghịch Long cũng là chuyện thường tình.

Lạc Nam vỗ vỗ trán, vốn tưởng rằng xuất ra Nghịch Long sẽ có thể khiến Thượng Cổ Dị Độc khuất phục, không ngờ càng khiến mâu thuẫn và hận thù tăng thêm, quả thật là ngoài dự định của hắn.

Vốn không phải là người nhẫn tâm, Lạc Nam lúc đầu vẫn cân nhắc sẽ giữ nguyên tất cả cho Thượng Cổ Dị Độc sau khi luyện hóa.


Nhưng mà hiện tại xem ra điều này khó hơn lên trời.

Chưa nói đến hận ý và ân oán giữa Thượng Cổ Dị Độc và Côn Lôn Nữ Hoàng đã cực khó điều giải, hiện tại ngay cả chính hắn cũng lộ ra Nghịch Long thân phận làm gia tăng mâu thuẫn.

Khi hận thù đã đạt đến một mức độ nhất định, Thượng Cổ Dị Độc đã xem cái chết còn tốt hơn là tự nguyện thuần phục hắn.

“Nếu không tự nguyện…vậy thì dùng bạo lực!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cười nhạt nói:
“Cũng khá lâu rồi, ta chưa cùng các loại Thiên Địa Dị Vật giằng co trong lúc Luyện Hóa!”
“Chết!” Thượng Cổ Dị Độc cũng biết ý đồ của Lạc Nam.

Tiên hạ thủ vi cường, nàng lập tức ra tay.

Luyện Độc Lĩnh Vực gào thét mà ra, Độc Lực cuồn cuộn như thác hình thành vòng xoáy quay quanh cơ thể.

Thượng Cổ Dị Độc như một cơn gió lốc áp sát mà đến, mang theo Kịch Độc hung hãn tấn công Lạc Nam.

Mắt thấy Kịch Độc áp sát, Lạc Nam bất ngờ giải trừ Nghịch Long Chiến Thân và Thiên Đế Biến.

XÈO XÈO XÈO…
Cùng lúc đó, Bá Lực bùng nổ xung quanh thân thể hắn.

Kịch Độc chạm vào Bá Lực, chỉ có thể vang lên thanh âm xèo xèo, lại không có thể động vào Lạc Nam dù chỉ một chút.

“Làm sao có thể?” Thượng Cổ Dị Độc ánh mắt co rụt lại.

“Ngươi nên hiểu rằng, không có Nghịch Long và Thiên Đế thì ta cũng có thể trấn áp ngươi!” Lạc Nam nghiêm nghị nói.

Nếu Thượng Cổ Dị Độc còn là Thiên Đế, hắn đương nhiên sẽ đào tẩu là thượng sách.

Đáng tiếc hiện tại nàng chỉ là Đế Giả, Kịch Độc cũng yếu đi rất nhiều, làm sao Độc Lực của nàng có thể chống lại Bá Lực?
“Ta mới không tin!” Thượng Cổ Dị Độc thanh lãnh quát, một lần nữa muốn ra tay.

Bá Lực ngưng tụ vào cánh tay, 25 đường Hồng Hoang Ma Văn kích hoạt, Lạc Nam hung hăng đấm ra:
“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”
Hắn mới không rảnh tiếp tục dây dưa dài dòng.

Thượng Cổ Dị Độc là đồng minh của kẻ thù hắn là Dạ Đế, lại đối nghịch với sư phụ Côn Lôn Nữ Hoàng…
Xét theo mặt nào, đôi bên đều là kẻ thù.

Đối với kẻ thù, Lạc Nam đương nhiên chưa từng nhân từ nương tay.

Hư ảnh đại phật phẫn nộ ra quyền nghiền ép mà đến, đối mặt với một quyền như muốn thiên băng liệt địa của Lạc Nam, Thượng Cổ Dị Độc trong lòng trầm xuống.

Rốt cuộc đã hiểu vì sao Lạc Nam có thể chống cự trước Địa Đế thời gian dài như vậy.

Bởi vì tên này chính là quái thai, yêu nghiệt…

Độc Lực tụ hội, Thượng Cổ Dị Độc hai tay biến thành Độc Trảo, vồ đến.

PHỐC
Quyền và trảo va chạm, Bá Lực khắc chế Độc Lực…Thượng Cổ Dị Độc bay ra ngoài, sắc mặt tuyệt mỹ trắng bệch nằm trên mặt đất.

Trước đó đã bị Nữ Hoàng trọng thương không nhẹ, lúc này còn gặp phải Lạc Nam, có thể đối kháng mới là chuyện lạ.

Lạc Nam ý niệm vừa động…
Trong khoảnh khắc, Mộc Chu Kết Dính và Xích Luyện Hỏa Xà từ cơ thể hắn mãnh liệt lao ra, đem tứ chi của Thượng Cổ Dị Độc trói chặt lấy.

Thượng Cổ Dị Độc đang muốn giãy dụa, Tỏa Thiên Hắc Ám nhanh chóng bao trùm mà đến.

Tỏa Thiên Hắc Ám thể hiện sự bá đạo của mình, vô tận Hắc Ám len lỏi vào trong cơ thể Thượng Cổ Dị Độc, đem toàn bộ Độc lực đều phong tỏa, ngăn cách khả năng điều khiển Độc của chính Thượng Cổ Dị Độc.

“Ta cùng ngươi chết!” Thượng Cổ Dị Độc oán hận đến cực điểm, muốn tự bạo Linh Hồn.

Hiển nhiên, đây là cách thức cuối cùng của nàng để có thể chống lại Lạc Nam.

“Cá nằm trên thớt!” Lạc Nam bình thản nói.

Định Hồn và Siêu Hồn đồng loạt triển khai, đem trạng thái tự bạo của Thượng Cổ Dị Độc đọng lại.

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam tiếp tục điều động Ôn Hồn Liên và cả Diệt Hồn Liên:
“Đế Hồn Kỹ - Lưới Hồn!”
Một luồng Hồn Lực từ đầu Lạc Nam khuếch tán ra, hình thành mảnh lưới vô hình bao trùm lấy Linh Hồn của Thượng Cổ Dị Độc, đem nàng gắt gao khống chế.

Lưới Hồn chính là Đế Hồn Kỹ mà hắn đạt được từ Số 1 của U Minh Các, lúc này mang ra sử dụng.

Thượng Cổ Dị Độc gặp phải Lạc Nam chẳng khác nào gặp phải khắc tinh của đời nàng, bị áp chế không ngốc đầu lên được.

Lạc Nam bước đến trước mặt nàng, khoanh chân ngồi xếp bằng nói:
“Chủ động hóa thành Độc Lực tiến vào cơ thể ta!”
Nói xong, giải trừ trạng thái giam cầm cho nàng.

“Ngươi đi chết!” Thượng Cổ Dị Độc vừa mới thoát thân, lập tức như phát điên nhào đến công kích hắn.

“Hừ!” Lạc Nam giận dữ, một quyền đánh ra, lại thô bạo đem nàng phong ấn.

“Thật là không biết điều!” Hắn không nói hai lời, nhanh chóng tiếp cận.

Đối với các loại Dị Vật đã hóa hình, cơ thể bên ngoài của bọn chúng không hề khác với nhân loại.

Muốn luyện hóa một cách bình thường, chỉ có thể là Dị Vật đó cam tâm tình nguyện phóng thích lực lượng tinh khiết của mình tiến vào cơ thể tu sĩ.

Cũng giống như lúc Lạc Nam luyện hóa Ám Nhi, chính là đôi bên tình nguyện như vậy…

Nhưng Thượng Cổ Dị Độc lại ngoan cố chống cự, như vậy chỉ còn một cách duy nhất để luyện hóa chính là Lạc Nam sẽ là người tiến vào cơ thể của nàng, thay vì để nàng tiến vào cơ thể hắn.

Trong ánh mắt hoảng loạn của Thượng Cổ Dị Độc, Dị Hỏa bùng phát, kiện thanh y mặc trên người nàng hóa thành tro tàn.

Một cổ ngọc thể trắng muốt gần như trong suốt xuất hiện, hô hấp của Lạc Nam cũng phải tăng cao, ánh mắt không nhịn được nhìn chăm chú đánh giá.

Chỉ thấy từng tấc da thịt của nàng không một chỗ nào không đẹp, ngón chân ngọc ngà óng ả, đôi chân dài thẳng tắp tinh tế, đùi ngọc khép chặt để lộ khe rãnh màu hồng phấn, múp míp màu mỡ, hai mép môi đỏ hồng quyến rũ, bên trên một tí chính là thảm cỏ thơm xanh biếc hình tam giác che phủ hạt ngọc thịt kỳ bí.

Vòng eo như rắn nước không xương, lỗ rốn có khảm một hạt ngọc nhỏ như lục bảo, bên trong có Độc Lực cực tinh khiết.

Hai bầu sữa vô cùng đẫy đà tròn trịa, thuộc hàng to lớn trong số những nữ nhân của hắn, chúng nó o ép đến mức không thấy khe hẹp giữa hai khỏa núi đồi…
Bên trên đỉnh núi là hai hạt đậu đỏ lồi lên ngạo nghễ, dưới chân chúng nó chính là một vùng hồng tròn trịa.

Thân thể và đường cong hoàn mỹ, kết hợp với làn da không chút tỳ vết và khuôn mặt yêu dị tuyệt sắc, Thượng Cổ Dị Độc quả thật là hàng ngũ mỹ nhân đỉnh cấp của vũ trụ.

Mặc dù không phải nhân loại, nhưng nét đẹp và khí chất lại trội hơn cả nhân loại.

Lạc Nam mặc dù chán ghét tính cách của nàng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quá trình thưởng thức cái đẹp của hắn.

“Hỏa Nhi!” Lạc Nam gọi một tiếng.

“Có thiếp!” Hỏa Nhi che miệng cười khẽ.

Nàng hiểu ý của Lạc Nam, lắc lư vòng eo mềm mại bước đến, cúi người xuống bên cạnh Thượng Cổ Dị Độc.

Thượng Cổ Dị Độc ánh mắt trừng lớn, bởi vì Hỏa Nhi đã bất ngờ cúi đầu, hé mở đôi môi đỏ thẳm như lửa hôn chặt vào đôi môi đã hơi tái nhợt của nàng.

Thượng Cổ Dị Độc muốn giãy dụa, nhưng lại bất lực chịu trận vì bị khống chế cả thân thể và linh hồn.

Trong ánh mắt nóng bỏng của Lạc Nam, Hỏa Nhi ôm lấy Thượng Cổ Dị Độc nồng nhiệt hôn, hai đôi môi mềm mại ướt át của hai mỹ nhân quấn chặt lấy nhau.

Hỏa Nhi vươn ra đầu lưỡi đinh hương nóng rực, lẻn vào miệng của Thượng Cổ Dị Độc tách ra hai cánh môi của nàng.

Dục Tình Yêu Hỏa màu hồng phấn như núi lửa phun trào, thông qua miệng của Thượng Cổ Dị Độc cuồn cuộn không dứt tiến thẳng vào cơ thể nàng.

Nếu là ở trạng thái bình thường, Thượng Cổ Dị Độc có thể dùng Độc Lực mạnh mẽ tiêu diệt Dục Tình Yêu Hỏa dâm mị xâm nhập.

Đáng tiếc hiện tại nàng chỉ có thể bất lực…
Trước sự ra sức của Hỏa Nhi, một cổ hơi nóng dần lan tràn khắp cơ thể Thượng Cổ Dị Độc.

Nàng đã bắt đầu sinh ra phản ứng…
Làn da trắng nõn trở nên hồng phấn, hai đầu nhũ chậm rãi săn cứng lên, đôi đùi ngọc ngà khép chặt, toàn thân dần dần tê ngứa khó chịu.

“Phu quân…” Quang Nhi tinh khiết như tiên bước đến bên cạnh Lạc Nam, nhìn hai đại mỹ nhân đang khóa môi, ánh mắt mê ly…
Lạc Nam cười ôn nhu, ôm lấy Quang Nhi vào trong lòng, bàn tay nhanh chóng trượt vào bên trong, bắt lấy một bên bầu sữa của nàng chậm rãi nhào nặn.

“Hôn thiếp…” Quang Nhi nhón chân, hé mở hai cánh môi hồng nhuận của mình chủ động hôn lấy môi hắn.

Lạc Nam vươn ra đầu lưỡi thô ráp xâm nhập miệng nhỏ của thê tử, quấn chặt lấy nàng một cách nồng nhiệt, hưởng thụ hương tân ngọc dịch.

Quang Nhi bạo dạn cởi lấy y phục của Lạc Nam, vuốt ve từng khối cơ bắp trên cơ thể hắn, bàn tay mềm mại cầm lấy tiểu huynh đệ đã cứng như thép của hắn, chậm rãi vuốt ve săn sóc.

Ở cạnh bên, Hỏa Nhi động tác ngày càng lớn mật, tứ chi quấn chặt Thượng Cổ Dị Độc, Dục Tình Yêu Hỏa như tình dược dữ dội nhất liên miên bất tuyệt xâm nhập.


Ngón tay thon dài của nàng đùa nghịch trượt lên trượt xuống giữa u cốc của Thượng Cổ Dị Độc, trêu đến nàng liên tục thở gấp, đã có nước thơm tiết ra.

Lạc Nam vừa hôn vừa bế Quang Nhi lên, hai tay nâng lấy hai bên chân nàng mở rộng…
Tiểu huynh đệ bên dưới nhắm ngay huyệt nhỏ chật hẹp đã hé mở của nàng, từ phía dưới thúc lên một cái.

“Ưm…thiếp sướng…phu quân!” Quang Nhi run lên bần bật nỉ non trong cổ họng, cảm giác thứ quen thuộc to lớn của phu quân đã lắp đầy bên trong u cốc nhỏ xíu của mình.

“Lâu nay vắng vẻ các nàng, hôm nay bù đắp…” Lạc Nam ôn tồn nói.

Hắn bế lấy Quang Nhi, da thịt hai người như gắn khít lấy nhau, bắt đầu từ phía dưới thúc lên từng cú mạnh mẽ.

Bạch bạch bạch bạch…
“Ư…ư…ừm…ừm…tiểu Nam…phu quân…”
Mái tóc óng mượt như thác nước bảy màu của Quang Nhi xõa tung, miệng lưỡi bị nam nhân khóa chặt nên nàng chỉ có thể đứt quãng rên rỉ trong cổ họng.

Từng sợi dây thần kinh được thỏa mãn, sự mạnh mẽ nam tính của nam nhân nhấn chìm toàn thân nàng.

Lạc Nam tách môi tha cho Quang Nhi, cúi thấp đầu muốn ngậm lấy bầu sữa đàn hồi của nàng.

Quang Nhi cắn môi, hai mắt mê ly, nàng một tay vòng qua cổ Lạc Nam, một tay chủ động nâng lên bánh bao của mình tiến vào miệng hắn.

Lạc Nam ngậm lấy một bên mút thật chặt, hàm răng nghịch ngợm cắn nhẹ lên hạt tiểu đậu thơm lừng mùi hương thê tử.

Hồi lâu sau, Quang Nhi lại đứng xuống mặt đất, bờ mông vểnh về phía sau, Lạc Nam đứng ở sau lưng kéo lấy hai tay nàng về hướng mình, côn thịt lại tiến vào khe hẹp.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Hắn chạy nước rút một cách mạnh mẽ, mỗi một lần đều tiến vào lúc cán tiểu huyệt của mỹ nhân.

“AAA…Chết thiếp…sướng chết…”
Sau vài trăm lần ma sát, hỗn hợp giữa hai bộ phận tư mật róc rách xuống mặt đất, Quang Nhi toàn thân siết chặt, thất thanh hét lên.

Nàng chính thức cao trào…
Ám Nhi từ đầu đến cuối đứng ở một bên nhìn cảnh tượng kiều diễm này, gò má đỏ như gấc, hai mắt to tròn chớp chớp, vừa thẹn vừa vội, lúng túng không biết phải làm sao.

“Được rồi nè chàng!” Hỏa Nhi quyến rũ nhìn lấy Lạc Nam.

Nàng đang cầm lấy chân dài của Thượng Cổ Dị Độc tách ra, để lộ hang động màu mở thần thánh chưa được khai phá.

Như hai cánh hoa hồng nở rộ giữa sương mai, cảnh tượng mê người đến cực điểm.

Mà Thượng Cổ Dị Độc lúc này đầu óc đã hoàn toàn mụ mị, Dục Tình Yêu Hỏa khiến nàng không còn tự chủ, ánh mắt mang theo một tia cầu khẩn nhìn lấy Lạc Nam.

Lạc Nam không chút chần chờ, bước đến…
Cầm lấy côn thịt mà bên trên vẫn còn hỗn hợp của hắn và Quang Nhi, nhắm ngay u cốc của Thượng Cổ Dị Độc.

Vùng hông dùng sức…không chút thương hoa tiếc ngọc nào, cắm thẳng vào.

Một lớp màn mỏng bị xé toang…
“Ưm…”
Thượng Cổ Dị Độc kêu lên một tiếng, khóe mắt hiện lên tia thỏa mãn…
Máu đào chảy dài…

Chúc mọi người tối vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment