Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1131


Yến hội kết thúc, Lạc Nam lập tức đã bị Cuồng Khí Lão Nhân kéo vội đi…
“Tiểu tử, đừng hoang phí thời gian của lão phu, muốn luyện thứ gì?” Râu tóc dựng thẳng, hắn nhìn Lạc Nam chằm chằm nói.

Lạc Nam mỉm cười, ý niệm vừa động…Vũ Hoàng Kiếm đã xuất hiện.

Tất cả 109 thanh.

“Vũ Hoàng Kiếm? là của tên kia luyện chế đây mà…” Cuồng Khí Lão Nhân lập tức chép miệng, nhìn lấy Lạc Nam:
“Không ngờ nó lại rơi vào tay ngươi!”
“Tiền bối nhận biết người luyện ra Vũ Hoàng Kiếm?” Lạc Nam kinh ngạc hỏi.

Phải biết rằng dựa theo thông tin Hệ Thống cung cấp, Vũ Hoàng Kiếm là do một vị Khí Tôn Viên Mãn thời thượng cổ luyện thành sau đó đột phá Khí Đế.

Nếu Cuồng Khí Lão Nhân quen biết người luyện ra Vũ Hoàng Kiếm, vậy tuổi của hắn…
Lão quái vật chân chính a…
“Đương nhiên là nhận ra, tên kia chính là Luyện Khí Sư của Cổ Việt Tộc chứ ai?” Cuồng Khí Lão Nhân bĩu môi, nhìn Vũ Hoàng Kiếm với sắc mặt ghét bỏ:
“Muốn nâng cấp nó sao không tìm tên kia? Tìm lão phu làm gì? Hắn hiện tại cũng là Thiên Khí Đế rồi…”
Lạc Nam im lặng, lão già này nói như thể hắn thần thông quảng đại lắm vậy, Cổ Việt Tộc là tồn tại gì? Muốn nhờ vả là nhờ vả sao?
“Khà khà, Mộng gia nói với ta, tiền bối chính là Luyện Khí Sư lợi hại nhất thiên hạ, dốc lòng đam mê và tất cả nhiệt huyết vào từng kiện Pháp Bảo trong tay mình, tiểu tử nghe xong kính nể không thôi, chỉ ước gì tiền bối có thể lập tức giúp ta nâng cấp Pháp Bảo!” Lạc Nam hết sức kính nể nói.

Cuồng Khí Lão Nhân sắc mặt hồng hào, hai mắt híp lại, cực kỳ hưởng thụ.

Lạc Nam nịnh đúng chỗ.

Nếu người khác khen hắn thân phận và địa vị cao quý, hắn sẽ khịt mũi xem thường.

Nếu người khác khen hắn thực lực cường đại, hắn sẽ không thèm đếm xỉa.

Nếu người khác khen hắn anh tuấn đẹp trai, hắn sẽ cùng đối phương liều mạng.

Nhưng chỉ cần khen ở phương diện Luyện Khí, hắn lập tức được gãi đúng chỗ ngứa, vô cùng sung sướng.

Nhất là khi cả đời Cuồng Khí Lão Nhân thật sự đam mê với Luyện Khí, Lạc Nam khen đúng sự thật, nghe qua không có cảm giác nịnh nọt.

Cuồng Khí Lão Nhân nhìn Lạc Nam thuận mắt hơn không ít, thản nhiên nói:
“Tiểu tử ngươi xem như có ánh mắt, lão phu rất thích người thông minh như vậy!”
“Đa tạ tiền bối!” Lạc Nam cười hề hề.

“Nhưng mà…” Cuồng Khí Lão Nhân bĩu môi:
“Nếu nguyên liệu ngươi lấy ra quá mức rác rưởi, lão phu sẽ lập tức rời đi!”
Lạc Nam nghiêm túc gật đầu, vuốt nhẹ Nhẫn Trữ Vật trong tay…

LOẢNG XOẢNG…
Trong khoảnh khắc, hàng loạt kiện nguyên liệu cấp cao xuất hiện, mỗi một loại đều là hàng Đế Cấp.

Cuồng Khí Lão Nhân liếc mắt nhìn, ngay lập tức liệt kê:
“Đa Lực Khoáng Thạch, có thể trợ giúp Pháp Bảo dung hợp được với đa dạng Tiên Lực, thậm chí cả Ma Lực một cách hoàn hảo…”
“Hư Không Thạch, có thể trợ giúp Pháp Bảo ẩn nấp vào hư không, số lượng không nhiều nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng…”
“Sát Hồn Ngọc, Pháp Bảo được luyện ra mang theo sát cơ làm linh hồn kẻ địch run sợ…”
“Còn có vài miếng vảy Chân Long? Tạm được…”
Nói xong, Cuồng Khí Lão Nhân trợn mắt nhìn Lạc Nam, tròng mắt long lên sòng sọc:
“Tiểu tử ngươi đùa lão phu? Những thứ này mặc dù có chút giá trị, nhưng tại Thiên Địa Hội chúng ta không hề thiếu, ngươi muốn gây hứng thú cho ta? Nhổ vào!”
Lạc Nam khóe miệng co giật…
Phải biết, những nguyên liệu hắn vừa lấy ra một phần là tài sản Côn Lôn Nữ Hoàng tích lũy được qua nhiều năm, một phần may mắn thu được từ Loạn Cổ Chiến Trường, Chân Long Vảy càng là trực tiếp rút ra từ Chân Long Chiến Thân của hắn.

Mỗi một loại đồ vật đặt ở bên ngoài đều có thể khiến vô số tu sĩ chạy theo như vịt, giá trị liên thành, bất kỳ loại nào cũng đủ để làm nguyên liệu chính, thêm chút nguyên liệu phụ là đúc nên một kiện pháp bảo Đế Cấp.

Vậy mà lọt vào mắt của Cuồng Khí Lão Nhân lại trở thành vật tầm thường? ngay cả vảy rồng cũng không được hắn nhìn vào trong mắt.

“Không có gì nữa sao?” Cuồng Khí Lão Nhân sắc mặt chuyển đỏ nhìn lấy Lạc Nam, bởi vì tức giận.

Vốn nghe nói tiểu tử này rất giàu, có một sư phụ thần bí chống lưng, lão ta cho rằng hắn sẽ lấy được vật ra hồn nên mới phí thời gian đến tận nơi này.

Hiện tại hoàn toàn thất vọng, những nguyên liệu này ở Thiên Địa Hội đều có thể tìm được, cần gì phí công đến tận Côn Lôn?
Lạc Nam khóe miệng co quắp…
Quả nhiên a, nghe qua thì cái giá của lão già này cực kỳ đơn giản, thậm chí bản thân hắn còn là người có lời.

Rốt cuộc mới hiểu, muốn để một vị Thiên Khí Đế nâng cấp Pháp Bảo cho ngươi không phải chuyện dễ dàng gì.

Thậm chí với nội tình của Côn Lôn Giới cũng chưa chắc có thể nhờ được…
Cũng đúng thôi, nếu dễ dàng làm hài lòng một vị Thiên Khí Đế như tưởng tượng, sợ rằng Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo đã sớm phổ biến trên khắp thế lực, nào trở nên hiếm hoi và hy hữu đến như vậy?
Lạc Nam âm thầm cân nhắc, không biết liệu mình có nên lấy ra nhánh cây của Bất Tử Thụ hay Nghịch Long Vảy hay không…
Nếu lấy ra hai loại đồ vật này, tin chắc Cuồng Khí Lão Nhân sẽ triệt để phát cuồng, nói không chừng còn lập tức quỳ xuống gọi một tiếng cha.

Nhưng tính mạo hiểm quá lớn…
Mặc dù tin tưởng vào nhân phẩm của Thiên Địa Hội, tuy nhiên thế gian này chuyện gì cũng có khả năng xảy ra dù là rất nhỏ…
Cuồng Khí Lão Nhân có thể chỉ đam mê Luyện Khí không thèm tham lam Bất Tử Thụ, nhưng Thiên Địa Hội sau lưng hắn thì sao? những lão quái vật sau lưng hắn thì sao?
Chẳng có gì để bảo đảm Thiên Địa Hội sẽ không đánh vỡ quy tắc mà ra tay cướp đoạt…
Quy tắc là do cường giả lập nên, cường giả cũng có quyền đánh phá quy tắc khi lợi ích đạt đến mức khủng bố khiến bọn hắn nảy sinh tham niệm.

Mà Lạc Nam cũng chẳng dám tin Cuồng Khí Lão Nhân có thể giữ bí mật cho mình.

Mặc dù là một vị Thiên Khí Đế, nhưng tu vi Tiên Tu của hắn chỉ mới là Địa Tiên Đế mà thôi.


Địa Tiên Đế muốn không để lộ bí mật trước đám lão già cấp cao ở Thiên Địa Hội thật sự quá khó…
Lạc Nam không cho rằng mình có thể đặt điều kiện các loại như thu nhận Linh Hồn Bổn Nguyên của Cuồng Khí Lão Nhân để hắn bảo toàn bí mật…
Chuyện này quá phi thực tế…
Dù cho Cuồng Khí Lão Nhân có đồng ý đi chăng nữa, thì Thiên Địa Hội sẽ trơ mắt nhìn một vị Trưởng Lão của mình bị người khác thu nhận Linh Hồn Bổn Nguyên sao?
Như vậy có khác nào Lạc Nam công khai cài gián điệp vào Thiên Địa Hội? công khai cướp đoạt trưởng lão của Thiên Địa Hội.

Chuyện này đối với thế lực cự đầu như Thiên Địa Hội quả thật là trò cười, muốn khai chiến sao?
Càng nghĩ, Lạc Nam càng cảm giác không đáng để mạo hiểm lớn như vậy.

Không có Vũ Hoàng Kiếm nâng cấp, cùng lắm là mất đi một con bài mạnh mẽ trong Thiếu Đế Chi Chiến mà thôi, chẳng ảnh hưởng gì quá mức nghiêm trọng, thắng bại vẫn chưa biết.

Nhưng nếu bại lộ bí mật Bất Tử Thụ và Nghịch Long vào thời điểm này, sẽ có nguy cơ vạn kiếp bất phục.

Lạc Nam là một kẻ lý trí, hắn sẽ không đặt cược vào những ván bài lớn như thế này…
Đương nhiên, hắn cũng là một người thông minh, phải tận dụng mọi chức năng mình đang có…
“Thiên Cơ Bảng, ta muốn dò xét chữ tín và danh dự của Thiên Địa Hội, liệu bọn hắn có tham lam mà phá vỡ nguyên tắc hay không?” Lạc Nam âm thầm hạ lệnh…
Nếu Thiên Cơ Bảng cho ra đáp án hài lòng, Lạc Nam sẽ cân nhắc việc lấy ra Bất Tử Thụ cũng như Vảy Nghịch Long…
“KENG, ký chủ có muốn tiêu hao…”
“Baba!”
Hệ Thống chưa kịp dứt thanh âm thông báo, một tiếng kêu non nớt đã vang lên.

NGAO!
Bên trên bầu trời, Tinh Không Long Mã lao vọt đến, trên lưng chở lấy một tiểu cô nương tóc hồng khả ái như búp bê, má lúm đồng tiền, môi cười khanh khách…
Còn ai khác ngoài Tiểu Hồng Nhi?
Tiểu nha đầu này vui chơi chán rồi nên mới tìm hắn đây mà…
Từ trên lưng Tinh Không Long Mã nhảy vọt xuống, Tiểu Hồng Nhi tung tăng chạy đến ôm chân Lạc Nam, xoa xoa bụng nhỏ nói ra âm thanh quen thuộc:
“Baba, Hồng Nhi đói!”
Nàng thèm thuồng nhìn đám Vũ Hoàng Kiếm khiến chúng nó run lên.

Cảnh tượng này lập tức khiến Cuồng Khí Lão Nhân chú ý…
Lạc Nam bật cười, lấy ra một kiện Đế Cấp Hạ Phẩm Vũ Khí đưa cho Tiểu Hồng Nhi.

Cô nàng lập tức há mồm gặm lấy trong ánh mắt trợn tròn của Cuồng Khí Lão Nhân.

RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…
Từng ngụm lớn ngụm nhỏ Đế Cấp Vũ Khí bị Tiểu Hồng Nhi nhai như nhai kẹo, nuốt vào trong bụng.

Sau đó, nàng thỏa mãn ợ một cái.


Ánh sáng hồng lóe lên, hóa thành Lạc Hồng Kiếm lơ lửng trước mặt.

Lạc Nam đem Lạc Hồng Kiếm cười cười vuốt ve, vắt ngang lưng.

“Cái này…cái này…cái này…”
Cuồng Khí Lão Nhân nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp, hãi hùng khiếp vía, kinh dị tột đột chỉ tay vào Lạc Hồng Kiếm, thân thể rung lên kịch liệt…
“Hả?” Lạc Nam cũng bị biểu hiện của Cuồng Khí Lão Nhân làm cho giật mình hỏi:
“Tiền bối không nhận ra nàng sao?”
“Binh…Binh Nhân…Binh Nhân Tộc trong truyền thuyết?” Cuồng Khí Lão Nhân liên tục hút vào vài ngụm khí lạnh, hô hấp dồn dập lên.

“Quả nhiên là nhận ra Binh Nhân Tộc!” Lạc Nam chép miệng.

Đúng như dự liệu của hắn, Binh Nhân Tộc có thể thần bí trong mắt người khác, nhưng chắc chắn không thể qua được mắt của Thiên Địa Hội.

“Ngươi…ngươi…ngươi vậy mà có Binh Nhân Tộc?” Cuồng Khí Lão Nhân không dám tin tưởng nhìn lấy Lạc Nam.

“Có gì lạ lắm sao?” Lạc Nam bĩu môi hỏi.

“Tức…tức chết lão phu!” Cuồng Khí Lão Nhân bị thái độ hời hợt của Lạc Nam chọc giận, đỏ mặt tía tai rống lên:
“Ngươi có biết, toàn bộ Cổ Việt Tộc chỉ có một kiện Binh Nhân Tộc, toàn bộ Thiên Địa Hội cũng chỉ có một kiện Binh Nhân Tộc…ngoài ra vũ trụ này chưa từng xuất hiện kiện thứ ba?”
Lạc Nam trợn mắt nói: “Quý giá như thế sao?”
Hắn nhớ lại thanh Ma Kích bị phong ấn dưới lòng Nam Vực, đó sẽ là Binh Nhân Tộc chưa được công khai sao?
“Vô tri tiểu bối!” Cuồng Khí Lão Nhân thở hổn hển, cảm thấy sắp bị đứng tim chết:
“Hai người nắm giữ Binh Nhân Tộc, một người là Hội Trưởng của chúng ta, một người chính là Tộc Trưởng của Cổ Việt Tộc, cường giả như bọn hắn mới đủ tư cách được những tồn tại cao ngạo như Binh Nhân Tộc nhận chủ!”
“Lão phu thậm chí ngay cả tư cách diện kiến Binh Nhân Tộc của Thiên Địa Hội cũng không có!”
Lạc Nam nghe xong vội vàng đem Lạc Hồng Kiếm ôm chặt, rất sợ lão già này đột nhiên lao đến cướp đoạt.

“Hừ, Binh Nhân Tộc cả đời chỉ nhận chủ duy nhất một lần, chủ còn Binh còn, chủ mất Binh mất…dù lão phu muốn cũng không cướp được của ngươi!” Cuồng Khí Lão Nhân ghen ghét nhìn lấy Lạc Nam, ánh mắt tràn ngập nóng bỏng nhìn lấy Lạc Hồng Kiếm.

Lạc Nam nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đề phòng nhìn Cuồng Khí Lão Nhân:
“Tiền bối dùng ánh mắt thèm thuồng như vậy thật khiến ta không an lòng a!”
“Làm ơn…cho ta quan sát Binh Nhân Tộc một chút, ta sẽ làm mọi yêu cầu của ngươi!” Cuồng Khí Lão Nhân hận không thể quỳ rạp xuống đất.

Cả đời hắn ngay cả Đế Binh cũng đã luyện chế ra, nhưng đối với tồn tại thần kỳ vượt quá khả năng lý giải như Binh Nhân Tộc quả thật ngưỡng mộ không thôi.

Bởi vì mỗi một cá thể Binh Nhân Tộc đều có năng lực riêng biệt, vô cùng cường đại, trợ giúp rất lớn cho chủ nhân, thậm chí quyết định thành bại trong các trận chiến.

Quan trọng nhất, ngay cả Đế Binh cũng sẽ bị Binh Nhân Tộc áp chế…
Đây là điều khiến mọi Thiên Khí Đế cũng đều phải bất lực.

Cuồng Khí Lão Nhân đam mê Luyện Khí không cần phải nói, hắn có một mơ ước và ý nghĩ điên cuồng rằng một ngày nào đó mình sẽ chế tạo ra được Pháp Bảo không kém so với Binh Nhân Tộc.

Đáng tiếc, muốn luyện được thì phải có hiện vật để quan sát để có thêm kiến thức…
Nhưng thân phận của hắn lại không đủ để được Tộc trưởng Cổ Việt Tộc và Hội Trưởng Thiên Địa Hội cho mượn Binh Nhân Tộc của bọn hắn.

Vì thế mơ ước và khao khát vẫn luôn chôn vùi trong tuyệt vọng.


Nào ngờ hôm nay, Cuồng Khí Lão Nhân đột nhiên chứng kiến Côn Lôn Thiếu Chủ sở hữu Binh Nhân Tộc…
Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội vạn năm có một này?
“Ngươi muốn làm gì con gái ta?” Lạc Nam đem Lạc Hồng Kiếm giấu ra sau lưng, bộ dáng như không giao trứng cho ác.

“Ta có thể làm gì?” Cuồng Khí Lão Nhân u oán nói: “Muốn làm hỏng Binh Nhân Tộc chỉ có Binh Nhân Tộc mới có thể làm được, bằng không dù là Đế Binh cũng đừng mong để lại một vết rạn!”
“Lão phu chỉ muốn quan sát nàng một khoảng thời gian, để tìm hiểu rõ thêm kiến thức về Binh Nhân Tộc!”
Lạc Nam vẫn chưa an tâm: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Lão phu có thể thề với trời đất bằng danh dự của một Luyện Khí Sư!” Cuồng Khí Lão Nhân nghiêm nghị.

Lạc Nam âm thầm gật đầu, đối với người xem trọng Luyện Khí hơn cả tính mạng như Cuồng Khí Lão Nhân, hắn đã dùng thân phận Luyện Khí Sư ra thề, xem như có lòng thành.

“Tiểu Hồng Nhi, vị gia gia kia muốn con theo hắn chơi vài ngày, thấy thế nào?” Lạc Nam vẫn tôn trọng hỏi ý Lạc Hồng Kiếm.

“Có ăn ngon sao?” Lạc Hồng Kiếm truyền ra âm thanh.

“Có…có…có…có!” Cuồng Khí Lão Nhân gật đầu như gà mổ thóc.

Lập tức lấy ra một đống lớn Đế Cấp Pháp Bảo, nhìn hoa cả mắt đặt ở trước mặt.

“Baba, Hồng Nhi muốn ăn!” Lạc Hồng Kiếm lập tức bị dụ.

Lạc Nam cười cười, nói với Cuồng Khí Lão Nhân:
“Ta chỉ cho Tiểu Hồng Nhi theo tiền bối chơi mười ngày, hơn nữa phải ở tại phạm vi của Hi Vũ Thành, trước sự giám sát trực tiếp của ta!”
“Chỉ mười ngày thôi sao?” Cuồng Khí Lão Nhân muốn khóc.

“Tiền bối có thể nhờ Linh Khê Trận Đế bố trí Gia Tốc Trận!” Lạc Nam gợi ý.

“Thông minh!” Cuồng Khí Lão Nhân vò đầu, ánh mắt tán thưởng nhìn Lạc Nam.

Lạc Nam nghiêm mặt nói: “Đổi lại, tiền bối phải cho Hồng Nhi ăn thật ngon, thật no…”
“Yên trí, cái này lão phu lo được!” Cuồng Khí Lão Nhân vỗ vỗ ngực tràn đầy tự tin.

“Ngoài ra, sau mười ngày…tiền bối phải giúp ta nâng cấp Vũ Hoàng Kiếm và một kiện Pháp Bảo khác, nếu thiếu nguyên liệu thì ngươi phải bù!” Lạc Nam giở thói đưa ra công phu sư tử ngoạm.

Từ Vũ Hoàng Kiếm cắn sâu thêm một kiện khác…
“Thành giao!” Cuồng Khí Lão Nhân vẫn là đồng ý.

Lạc Nam thấy hắn thật sự có lòng, cũng nhẹ giọng lại: “Sau này nếu có thời gian rảnh, ta sẽ mang Tiểu Hồng đến Thiên Địa Hội thăm ngươi!”
Cuồng Khí Lão Nhân tràn ngập cảm động…
Hắn cảm thấy đáng tiếc, phải chi mình thành gia lập thất, sinh ra nữ nhi gả cho Lạc Nam, đến lúc đó thành cha vợ hắn…muốn quan sát Binh Nhân Tộc lúc nào mà không được?
Nghĩ đến đây, tròng mắt đục ngầu của Cuồng Khí Lão Nhân sáng lên…
Lạc Nam không hề biết rằng, hành động vô tình của mình sẽ khiến một lão già điên cả đời chỉ hứng thú với Luyện Khí như Cuồng Khí Lão Nhân có ý định sản xuất em bé.

Tất cả là vì đam mê…

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Bình Luận (0)
Comment