Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1532


“Mạn Mạn, ta mang nàng trở về…”
Tiếng nói của Thiên Đế vang lên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tấm gương duy nhất bên trong căn phòng hồi lâu, nhưng lại chẳng có bất kỳ hồi đáp…
Hắn nở nụ cười, từng ngón tay bất chợt phát sáng, lại có vô số Trận Văn huyền ảo hiện ra…
XOẸT…XOẸT…XOẸT…XOẸT…
Thiên Đế liên tục kết ấn, những Trận Văn lấy tốc độ nhanh chóng bao phủ căn phòng.

RĂNG RẮC…
Thanh âm vỡ nát tiếp tục vang lên, chỉ thấy khắp mọi ngõ ngách bên trong căn phòng này đều có Trận Văn và Trận Pháp lần lượt sụp…
Không, phải gọi những trận pháp này là Huyễn Trận và Ảo Trận mới đúng.

Hiển nhiên khắp cả không gian nơi này đều được bố trí các loại Huyễn Trận, Ảo Trận phức tạp từ trước đó, những loại Trận này bình thường chẳng mang đến tác dụng gì, nhưng một khi người bày Trận kích hoạt, chúng nó sẽ tạo ra các dạng ảo cảnh, huyễn cảnh cao thâm, dù là cường giả đỉnh cấp của phiến vũ trụ này nếu lơ là cũng sẽ mơ mơ màng màng, không phân biệt được thật giả.

Đáng tiếc, thủ đoạn này có thể qua mặt người khác nhưng lại hoàn toàn vô hiệu đối với Thiên Đế vào thời điểm này, đơn giản vì tạo nghệ của hắn không kém chút nào người bày ra các trận này, lại thêm con mắt bên phải có thể nhìn thấu ảo cảnh chi phối.

Mà lúc này, nhìn thấy Thiên Đế không ngừng hóa giải Huyễn Trận cùng Ảo Trận của mình, người bày trận rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa.

Từ bên trong tấm gương, tầng tầng lớp lớp Trận Văn bay ra, dung nhập vào trong căn phòng, biến bốn phương tám hướng trở thành một vùng tử địa nguy hiểm, khắp nơi có Sát Vực hung bạo nghiền ép về phía Thiên Đế, các mối nguy hiểm tiềm tàng vây quanh, tràn đầy chết chóc.

Thiên Đế không chút e ngại, đôi tay bay múa như tàn ảnh, Trận Văn như sóng thần cuồn cuộn tiến ra ba trăm sáu mươi độ.

Thoáng chốc, tử địa đã biến thành một vùng thảo nguyên bát ngát, gió mát đầy trời, hoàn toàn vô hại.

“Hừ!”
Theo một tiếng hừ lạnh giận dữ, lại có Trận Văn trong gương bay ra, chỉ thấy thảo nguyên yên bình vỡ nát, thay vào đó là chiến trường hiểm nguy trùng trùng, hàng trăm vạn đại quân vây công Thiên Đế, Chiến Vực và Sát Vực lan khắp trời xanh, kinh thiên động địa.

Thiên Đế lắc đầu cười nhạt, không chịu yếu kém tiếp tục ra tay.

Trăm vạn đại quân hóa thành làn khói huyền ảo tiêu tán, chiến trường thay da đổi thịt, cảnh tượng biến đổi trở thành một ngọn núi thơ mộng hữu tình…
Khắp nơi là từng đóa lan hoa mỹ lệ vô vàn màu sắc, gió nhẹ mang theo hương thơm, muôn thú vui tươi, suối trong uốn lượn, cầu vòng vắt ngang thác nước hùng vĩ, cảnh đẹp không sao tả hết.

Bách Lan Sơn…
“Ngươi không phải Thiên Đế! ngươi rốt cuộc là ai?”
Một giọng nữ lạnh lùng đến cực điểm vang lên, nhưng lại ẩn chứa đâu đó chút run rẩy.


Chỉ thấy từ mặt gương trong suốt, một thân ảnh chậm rãi bước ra.

Tuyệt đại phong hoa, một thân cung trang xanh biếc, khí chất cao quý huyền ảo tựa khói sương, mắt phượng mày liễu, môi đỏ mộng căng đầy, mũi quỳnh thẳng tắp, bầu ng.ực tròn trịa yêu kiều vểnh cao, tóc đen như thác chảy từ tấm lưng trơn trượt xuống tận bờ m.ông mạn diệu ôm sát đường cong kinh tâm động phách.

Thiên Đế nhìn đến ngây ngẩn cả người…
Nàng quá đẹp, đẹp đến mức có thể hút hồn bất cứ nam nhân nào trên thế giới này.

Nhưng bấy nhiêu đó không phải là thứ khiến hắn phải thất thần ngây ngẩn…
Nguyên nhân chân chính nằm ở chỗ, y phục và tất cả những gì nàng mang đến lúc này thật sự quá giống lần đầu tiên hai người gặp nhau bên trong ảo mộng luân hồi vô thật.

Vẫn một thân thanh sắc cung trang, vẫn một màu tóc đen tùy ý chạm mông, vẫn không có bất kỳ trang sức quý giá nào tô điểm cho dung nhan kiều diễm.

Khác biệt duy nhất…có lẽ là hình tượng và khí chất.

Châu Gia Đế Nữ và Thiên Đình Thiên Hậu, thiếu nữ và phu nhân, hồn nhiên và thành thục…
Trong lòng Thiên Đế có chút mất mát và buồn vô cớ, nhưng hiện thực vốn là như thế, tuế nguyệt vô tình, nàng không thể giữ mãi nét thanh xuân như thiếu nữ trên Bách Lan Sơn được nữa.

Thấy Thiên Đế thẩn thờ nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Thiên Hậu nhướn đôi mày liễu, uy áp Tiên Đế Viên Mãn ầm ầm bùng lên, lòng bàn tay là các Trận Văn huyền ảo đang lấp lóe, giọng điệu không chút cảm tình:
“Dám cả gan giả mạo Thiên Đế xâm nhập Thiên Đình, còn công khai thân phận trước mặt ta, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, trăm vạn Thiên Binh Thiên Tướng sẽ lập tức vây quanh Thiên Hậu Tẩm Cung!”
“Nếu nàng muốn nàng đã làm rồi!” Thiên Đế ung dung mỉm cười.

“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Thiên Hậu ánh mắt lấp lóe như điện: “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta!”
“Một người ngưỡng mộ muốn theo đuổi nàng!” Thiên Đế giọng điệu ôn hòa.

“Buồn cười!” Thiên Hậu nở nụ cười chế giễu: “Ta đường đường là Thiên Hậu của Thiên Đình, có nam nhân là Thiên Đế hùng mạnh, dưới trướng là trăm vạn Thiên Binh Thiên Tướng tinh nhuệ, dù là rất nhiều đại thế lực cũng không dám chọc vào, ngươi muốn chết phải không?”
“Nếu mọi thứ tốt đẹp như nàng nói, vậy còn dùng thứ đó qua mặt hắn làm cái gì?” Thiên Đế buồn cười chỉ vào thi thể mục rữa vừa bị mình đánh văng xuống đất.

“Chuyện của ta không đến lượt người ngoài như ngươi chất vấn!” Thiên Hậu cảnh cáo:
“Khôn hồn thì mau rời đi! một khi Thiên Đế thật sự trở về, ngươi mọc cánh cũng khó mà thoát!”
“Nàng quả nhiên vẫn thiện lương như vậy, ngoài lạnh trong nóng, lo lắng cho một kẻ lạ mặt như ta…” Thiên Đế cảm thán nói.

“Haha, nếu không phải nể mặt Bách Lan Sơn mà ngươi vừa dựng lên, hiện tại ngươi đã là một cổ thi thể!” Thiên Hậu nở nụ cười.


Thiên Đế nhìn nàng hồi lâu, biết với hoàn cảnh hiện tại không thích hợp thúc đẩy chuyện tình cảm, đành phải xoay chuyển chủ đề:
“Ta muốn cùng nàng hợp tác, nếu đại sự thành công, nàng không còn phải e ngại Thiên Đế và Thiên Đình nhắm vào Châu Gia nữa, trái lại vận mệnh của Thiên Đình sẽ do nàng quyết định!”
“Ta không hứng thú hợp tác với kẻ dấu đầu lòi đuôi, ngay cả mặt thật cũng không dám lộ diện!” Thiên Hậu lắc đầu, tỏ vẻ trục khách:
“Cho ngươi cơ hội rời đi lập tức, từ lâu ta đã không màn đến thế sự!”
Thiên Đế nở nụ cười, bàn tay chậm rãi đưa lên mặt.

Trong ánh mắt chăm chú của Thiên Hậu, mặt nạ trong suốt mỏng manh như cánh ve bị kéo xuống.

Rất nhanh, một tên nam tử hoàn toàn khác biệt so với Thiên Đế hiện ra trong tầm mắt của nàng.

Mái tóc tùy ý không trói buộc, khuôn mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng, có những nét tuấn lãng nam tính, một đôi mắt hắc bạch phân minh, bờ môi đơn bạc nở nụ cười tà mị.

Không phải Lạc Nam thì là ai?
Hiển nhiên, thời gian qua Lạc Nam đã nhập vai Thiên Đế, tưởng như để quấy rối đám người Long Ngạo Thiên, thực chất mục tiêu chính từ đầu luôn là tiếp cận Thiên Hậu cũng là Châu Miên Mạn, đồng thời cướp lấy Bàn Đào Thụ tại Thiên Đình.

Thân thể Châu Miên Mạn run lên một chút, nơi tận cùng đáy mắt có từng tia cảm xúc lóe lên rồi dập tắt, lồng ngực phập phồng lên xuống cho thấy nội tâm đang bất ổn của nàng.

“Thế nào? chưa nhìn thấy nam nhân anh tuấn như ta?” Lạc Nam rung đùi đắc ý hỏi.

Châu Miên Mạn hít sâu một hơi, đôi mắt khóa chặt lấy hắn, môi đỏ khẽ nhếch:
“Họ Lạc kia, nói ra mục đích của ngươi!”
“Ồ? Nàng vậy mà nhận biết ta!” Lạc Nam ngoài ý muốn hỏi.

Vẻ mặt Châu Miên Mạn có chút khác thường, sau đó thản nhiên nói ra:
“Nhân vật đứng đầu thế hệ yêu nghiệt đương thời mang tên Lạc Nam ai mà không biết?”
“Không nghĩ đến ngươi đường đường là đệ nhất thiên tài Tiên Giới được vô số người thần tượng lại hành động mờ ám như vậy!”
Lạc Nam nghe vậy vuốt cằm, thầm nghĩ Châu Miên Mạn bế quan đã lâu, không để tâm đến chuyện thế sự cũng nhận biết mình rồi sao? danh vọng quả thật gia tăng đáng kể a.

Bất quá hắn cũng chẳng cảm thấy gì khác lạ, nghiêm túc đi vào chính đề:
“Thiên Đế tạm thời đang bị vây nhốt bên dưới Bạo Loạn Luân Hồi Vực vô pháp thoát thân, đây là cơ hội rất lớn để nàng khống chế Thiên Đình hoặc hủy diệt nó!”
Châu Miên Mạn ánh mắt lóe lên rạng rỡ, nhìn chằm chằm lấy hắn:

“Dựa vào đâu để ta tin lời của ngươi là thật?”
“Chúng ta có thể ký vào Đồng Minh Ước!” Lạc Nam lấy ra một bản hợp đồng giống với thứ đã ký cùng Phượng Nghi Nữ Đế.

Đồng Minh Ước là loại Trận Pháp cao thâm liên kết với quy tắc của vũ trụ, nếu phương nào làm trái nội dung bên trong Đồng Minh Ước chắc chắn sẽ bị phản phệ nghiêm trọng, nghênh đón trừng phạt từ linh tính vũ trụ.

Mức độ đáng tin cậy của Đồng Minh Ước là không cần phải bàn cãi, đáng tiếc phương pháp bố trí nó đã thất truyền từ lâu trong vũ trụ, Lạc Nam cũng nhờ trải qua vạn kiếp luân hồi mới nắm giữ cách thiết lập.

Nào ngờ Châu Miên Mạn lại từ chối Đồng Minh Ước đáng tin cậy, trái lại mở miệng đề nghị nói:
“Nhỏ máu các thứ quá phiền phức, chúng ta có thể tự ký kết khế ước Đồng Sinh Cộng Tử!”
Lạc Nam có chút giật mình trước lời đề nghị của nàng, bởi vì khế ước Đồng Sinh Cộng Tử sẽ làm tính mạng của hai người gắn kết với nhau, cảm nhận được trạng thái nguy hiểm của đối phương, một người chết là cả hai cùng chết.

Hồi ở hạ giới, Lạc Nam cũng từng cùng Cơ Nhã ký kết Đồng Sinh Cộng Tử, nhưng từ lúc chia xa để nàng theo Tuế Nguyệt Nữ Đế, hai người đã thống nhất cùng nhau giải trừ, bởi vì Đồng Tâm Đồng Ý mà Long Tiên Thánh Điển mang lại còn trội hơn Đồng Sinh Cộng Tử.

Bất quá nếu Châu Miên Mạn đã yêu cầu, hắn lại sợ cái gì?
“Đồng ý!” Lạc Nam mỉm cười nhìn lấy nàng: “Chúng ta ký Đồng Sinh Cộng Tử!”
Sau đó, cả Lạc Nam cùng Châu Miên Mạn thả ra một tia linh hồn bổn nguyên của mình…
Khế ước triển khai, hai tia Linh Hồn Bổn Nguyên nhanh chóng dung hợp, hòa quyện cùng nhau.

“Ta Lạc Nam, Đồng Sinh Cộng Tử!” Hắn nghiêm nghị mở miệng.

“Ta Châu Miên Mạn, Đồng Sinh Cộng Tử!” Châu Miên Mạn hé mở môi thơm.

Tiếng nói vừa dứt, Linh Hồn Bổn Nguyên cũng chính thức hợp thành một thể.

Lạc Nam cùng Châu Miên Mạn trong lòng sinh ra cảm giác kỳ dị, bản thân hai người đã cảm giác được sinh mệnh lực của nhau, trạng thái cơ thể của đối phương.

Đồng Sinh Cộng Tử chỉ có thể giải trừ khi cả hai cùng đồng ý, vậy nên một khi đã ký khế ước này, Lạc Nam và Châu Miên Mạn chính thức ngồi chung thuyền, không ai dám phản bội người còn lại.

Mọi việc thuận lợi vượt xa tưởng tượng của Lạc Nam, vốn hắn đã chuẩn bị sẳn Châu Miên Mạn sẽ nổi cơn thịnh nộ và phát sinh đại chiến với mình cho nên trước khi tiến vào Tẩm Cung của nàng đã mất một khoảng thời gian bố trí kết giới ngăn cách ở bên ngoài.

Một khi Châu Miên Mạn trở mặt, hắn sẽ lập tức nghênh chiến, sau đó nhốt nàng vào Linh Giới Châu mà không để bất kỳ ai phát hiện.

Nào ngờ Châu Miên Mạn chẳng những hợp tác, còn cùng hắn ký khế ước Sinh Tử.

“Thành ý của ngươi ta đã thấy, nói ra kế hoạch cụ thể trong tương lai đi!” Châu Miên Mạn đề nghị.

“Được!” Lạc Nam lấy ra một khối Ngọc Bội đã chuẩn bị sẳn sàng giao cho nàng, mỉm cười thần bí:
“Bên trong chính là các phương án của ta nhằm giúp nàng làm chủ Thiên Đình!”
“Tốt…” Châu Miên Mạn thản nhiên tiếp nhận.


Bầu không khí nhất thời có chút trầm lắng…
Lạc Nam đành phải tìm kiếm chủ đề để nói chuyện, nhìn lấy thi thể nằm dưới đất, hắn thán phục không thôi:
“Tạo nghệ Huyễn Trận của nàng thật cao minh, ngay cả Thiên Đế cũng không thể phát hiện!”
“Trước đây hắn đã vài lần nghi ngờ, cũng may ta kịp thời tìm được một khung xương của Nữ Thiên Đế gắn vào trong thế thân để qua mặt hắn! có thêm khí tức mạnh mẽ và chân thật của xương Nữ Thiên Đế, hắn thành công bị lừa gạt!” Châu Miên Mạn cười nhạt đáp.

“Thế thân? Thế thân ở đâu?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi.

“Hừ, ngươi đã vạch trần sao còn hỏi như vậy!” Châu Miên Mạn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu có chút giận dữ.

Lạc Nam lắp ba lắp bắp, chỉ vào thi thể mục rữa xấu xí đến cực điểm nằm dưới đất nói:
“Nó là thế thân mà nàng nói?”
“Chứ còn sao nữa?” Châu Miên Mạn phong tình vạn chủng liếc xéo hắn.

Lạc Nam nghẹn họng nhìn trân trối, hắn cứ tưởng nàng phí công vất vả chuẩn bị một khung xương Nữ Thiên Đế với mục đích cao thâm gì, nào ngờ để nhét vào thi thể mục rữa gia tăng độ trải nghiệm chân thật.

Nhưng mà…bộ dạng của nó thật sự không giống Châu Miên Mạn chút nào, xấu đến ớn lạnh a…
Nhận ra suy nghĩ của Lạc Nam, gò má Châu Miên Mạn có chút đỏ lên, vừa thẹn vừa giận:
“Ta đâu phải Luyện Đan Sư hay Khôi Lỗi Sư, tạo được thế thân đã may mắn lắm rồi đâu cần quan tâm xấu đẹp? kết hợp thêm các loại Huyễn Trận và Ảo Trận thì ma quỷ cũng trở thành mỹ nhân!”
“Haha!” Lạc Nam nhịn không được bật cười.

Đúng nha, hành vi lừa gạt Thiên Đế phải được thực hiện cực kỳ bí mật nên Châu Miên Mạn không thể nhờ vả người ngoài, nàng đã vất vả lắm mới chế tạo được một thế thân.

Dù sao thì việc đúc thân thể hay luyện khôi lỗi không phải sở trường của Huyễn Trận Sư như nàng.

Mà lúc này, trong đầu Lạc Nam bỗng lóe lên nghi hoặc, hắn nhíu mày hỏi:
“Đúng rồi, trước khi ta vào đây thấy Thiên Lãm cũng lảo đảo ở phụ cận, chẳng lẽ hắn nhắm vào A Bích sao?”
“Không xong!” Châu Miên Mạn nghe vậy sắc mặt đại biến, nàng vội vàng đứng bật người lên:
“Ngươi xử lý ra sao rồi?”
“Ta đuổi hắn đi rồi!” Lạc Nam khó hiểu nhìn nàng, không biết vì sao Châu Miên Mạn biểu hiện lớn như vậy.

“Lập tức giết hắn! bằng mọi giá cũng phải giết!” Châu Miên Mạn sắc mặt trở nên khó nhìn, giọng điệu lạnh lẽo như hàn băng:
“Hắn là một phần của Thiên Đế!”
“Cái gì?”
Lạc Nam nhảy dựng lên!

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Bình Luận (0)
Comment