Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1553


“Cuồng Khí Lão Nhân sao lại ở đây? còn gọi Lạc Nam là Thiếu Chủ?”
Bảy vị Thiên Đế hít sâu một ngụm lãnh khí, cảm giác bất an trong lòng dâng lên mãnh liệt.

Mà không để bọn hắn đợi lâu, Cuồng Khí Lão Nhân đã quét mắt nhìn toàn trường một vòng, dõng dạt hô lớn:
“Nguyên liệu luyện chế lượng lớn Pháp Bảo là do lão phu cung cấp, đích thân lão phu cùng Thiếu Chủ phối hợp luyện chế, tốc độ đương nhiên nhanh hơn gấp mấy lần, trong thời gian ngắn luyện ra hơn chục kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo có gì lạ?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt toàn trường vô cùng đặc sắc.

Phượng Nghi, Thiên Hồ, Châu Miên Mạn mấy nữ vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ ra Lạc Nam cư nhiên còn có thủ đoạn này.

Nữ Hoàng trong lòng cũng tràn đầy ngoài ý muốn, hiển nhiên chưa biết việc Cuồng Khí Lão Nhân vậy mà lại đầu nhập vào tay Lạc Nam, bất quá ngoài mặt nàng vẫn ung dung bình tĩnh, hỉ nộ không lộ.

Côn Lôn Lão Nhân, Tứ Đại Cung Nữ các loại tràn đầy sùng bái nhìn bóng lưng của Lạc Nam, không hổ danh là thiếu chủ a…
Chỉ có Phượng Tịch Y đứng ở một bên là âm thầm bĩu môi, bất quá đương nhiên sẽ không vạch trần.

Lạc Nam vô cùng thoải mái, nhếch miệng cười tà nhìn đám người Long Ngạo Hải hỏi:
“Nhân chứng sờ sờ, các vị còn thắc mắc gì không?”
“Không có khả năng!” Long Ngạo Hải lạnh lùng quát lên:
“Cuồng Khí Lão Nhân là trưởng lão của Thiên Địa Hội, sao có thể xen vào nội tình của Côn Lôn Giới?”
“Thật đáng tiếc…” Cuồng Khí Lão Nhân điềm đạm lắc đầu:
“Lão phu đã xin từ chức ở Thiên Địa Hội và gia nhập Côn Lôn, tin tức của các vị quá mức lạc hậu rồi!”
“Vậy mà rời cả Thiên Địa Hội!” Toàn trường kinh hãi.

Phải biết rằng, thân là Trưởng Lão của Thiên Địa Hội, đãi ngộ của Cuồng Khí Lão Nhân là cực cao.

Chẳng những có được bổng lộc và tài nguyên khổng lồ hàng năm, mà danh vọng và địa vị cũng đứng trên đỉnh vũ trụ.

Chỉ cần ngươi là trưởng lão của Thiên Địa Hội, từ Tiên giới cho đến Ma giới, bất cứ nơi nào ngươi cũng có thể đi ngang, được xem là thượng khách, ngay cả các Thế Lực cự đầu cũng phải lấy lễ đối đãi.

Chưa kể, hậu bối của ngươi cũng sẽ được Thiên Địa Hội đào tạo bằng tài nguyên tốt nhất, hoàn cảnh sinh tồn và tu luyện đỉnh cấp vũ trụ.

Một người đắc đạo, gà chó lên trời, cả đời vinh hoa phú quý hưởng cũng hưởng không hết.

Có thể nói, rất nhiều Thiên Đế cũng thèm nhỏ dãi trở thành cao tầng của Thiên Địa Hội nhưng không thành.


Khó có thể tin, một người lại chấp nhận từ bỏ tất cả những thứ trên, từ bỏ thế lực cự đầu như Thiên Địa Hội chỉ để gia nhập một thế lực mới thành lập hơn 8000 năm như Côn Lôn Đế Thiên.

“Như các vị cũng thấy, Côn Lôn Thiếu Chủ thiên phú luyện khí siêu quần, ngay cả lão phu cũng có rất nhiều chỗ phải lĩnh giáo hắn!” Cuồng Khí Lão Nhân hai mắt sáng rực nhìn Lạc Nam, vui vẻ nói:
“Chỉ hận tri kỷ khó tìm, chính Côn Lôn Thiếu Chủ là nguyên nhân chính để lão phu gia nhập Côn Lôn!”
Toàn trường im ắng đến cực điểm, chỉ còn lại tiếng nghiến răng ken két không cam lòng của Kiếm Trường Ca.

Thân là Thiên Đế, bọn hắn cũng cảm nhận được lời của Cuồng Khí Lão Nhân thật sự xuất phát từ tận đáy lòng, không có chút hư tình giả ý.

Hiển nhiên, việc Lạc Nam chấp nhận và ủng hộ đam mê nghiên cứu Binh Nhân Tộc của mình đã khiến Cuồng Khí Lão Nhân cảm động, chấp nhận phối hợp với hắn diễn một màn kịch hư hư thật thật để qua mắt toàn trường.

Thật ra ngay từ lúc biết được Lạc Nam là Thiên Khí Đế và sở hữu một đống Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, Cuồng Khí Lão Nhân cũng hoảng hốt nhảy dựng lên.

Lạc Nam cũng chẳng hề che giấu, nói thẳng với hắn mình đạt được tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp nhưng không có nhiệm vụ phải trả lại.

Dù sao thì Lạc Nam cũng đã vô tình cứu vớt rất nhiều cường giả thoát khỏi giam cầm, công lao lớn như vậy vì sao không ai kể đến và thưởng cho hắn? ngược lại còn muốn hắn phải giao ra tài sản, đúng là buồn cười.

Nhân cơ hội này, Cuồng Khí Lão Nhân phối hợp với Lạc Nam thu về một lượng Nguyên Thạch, xem như đền bù cho hắn xứng đáng.

“Các vị còn ý kiến gì không?” Lạc Nam bình tĩnh nói:
“Cuồng Khí Lão Nhân là Thiên Khí Đế đứng hàng đầu vũ trụ, lại làm việc cho Thiên Địa Hội rất nhiều năm, tích lũy của hắn là con số khổng lồ!”
“Bất kể là nguyên liệu cho đến Pháp Bảo, đều là Cuồng Khí Lão Nhân hỗ trợ Côn Lôn Giới phát triển, các vị vậy mà cho rằng ta chiếm được từ Hắc Ám Vĩnh Kiếp, thật là buồn cười!”
Bảy vị Thiên Đế sắc mặt âm trầm đến rỉ máu, bởi vì lời của Lạc Nam thật sự không sai.

Nghe nói trong một cuộc đấu giá, Cuồng Khí Lão Nhân từng một mình lấy ra hơn chục kiện Đế Cấp Pháp Bảo tiệm cận Đế Binh, thì những gì hắn trợ giúp nội tình Côn Lôn trở nên hùng mạnh cũng là chuyện nằm trong khả năng có thể.

Dù sao ngoài Cuồng Khí Lão Nhân, chỉ có trời mới biết tích lũy của một vị Trưởng Lão Thiên Địa Hội giàu có bao nhiêu.

“Khốn nạn, vì sao ta không được Thiên Khí Đế nào giúp đỡ như vậy!” Kiếm Trường Ca trong lòng rỉ máu, ghen ghét đố kỵ đến phát cuồng.

“Mọi chuyện đã rõ!” Phượng Nghi Nữ Đế lúc này ung dung lên tiếng:
“Là chúng ta hiểu lầm Côn Lôn Thiếu Chủ, Tru Nghịch Liên Minh nên dĩ hòa vi quý, không nên nội đấu tránh Nghịch Long nhân cơ hội phát triển!”
“Phượng Tộc Trưởng nói không sai!” Thiên Hồ Nữ Đế môi đỏ mê ly mấp máy:
“Các vị cũng nên làm đúng ước định!”
“Hừ!”

Long Ngạo Hải chỉ có thể hừ lạnh một tiếng phát tiếc cảm giác bất lực trong lòng, tràn đầy đau đớn giao thêm 5 vạn khối Nguyên Thạch cho Lạc Nam.

“Haha, đa tạ…đa tạ!” Lạc Nam khách khí nhận lấy, vô cùng lễ độ nói:
“Ta khó có dịp trở về Côn Lôn, sắp tới sẽ tổ chức yến tiệc ba ngày ba đêm, các vị có nhã hứng tham dự a!”
“Không rảnh!” Kiếm Trường Ca phất óng tay áo xoay người rời đi.

“Côn Lôn có một Thiếu Chủ tốt a…lợi hại!” Kim Ô Tộc Trưởng, Côn Bằng Tộc Trưởng, Chu Tước Tộc Trưởng các loại oán khí nói một câu, cũng hóa thành tàn ảnh biến mất dạng.

“Thủ đoạn rất khá…lần này lão phu thua vậy!”
Long Ngạo Hải ý vị thâm trường quét mắt nhìn Cuồng Khí Lão Nhân cùng Lạc Nam, trực giác của Chân Long khiến hắn cảm giác có điểm bất thường trong chuyện lần này, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra bất thường ở chỗ nào, càng không có chứng cứ để xác thực, chỉ có thể không cam lòng rời đi.

“Lần sau có cần bổn Thiếu Chủ chứng minh điều gì, cứ chuẩn bị Nguyên Thạch mang đến nhé!” Lạc Nam phất tay đưa tiễn cười lớn nói.

“Phốc!” Mấy lão già lảo đảo, xém chút tức giận đến thổ huyết.

Phó Điện Chủ Trận Điện lại chẳng vội vàng rút lui, trái lại nhìn Nữ Hoàng đề nghị nói:
“Không biết vị Thiên Trận Đế của Côn Lôn là ai? Có thể cho lão phu bái phỏng hay không? Đời này ta rất thích đàm đạo cùng Chiến Trận Sư!”
Khi dùng Thần Thức muốn thăm dò 8 vị Thiên Đế bí ẩn của Côn Lôn, Long Ngạo Hải và hắn đã phát hiện có Trận Pháp Đế Cấp Cực Phẩm được bố trí tại nơi ở của 8 vị Thiên Đế kia, ngăn cách mọi dò xét, dù là Thiên Đế cũng không thể xuyên vào quan sát.

Vì lẽ đó mà lúc này, Phó Điện Chủ Trận Điện muốn gặp người đã bố trí nên những Trận Pháp đó.

Nữ Hoàng như vô ý liếc sang Lạc Nam, sau đó nhìn Phó Điện Chủ Trận Điện lắc đầu, ra vẻ nuối tiếc:
“Thật đáng tiếc, vị Thiên Trận Đế đó hiện tại không có mặt ở Côn Lôn!”
Phó Điện Chủ Trận Điện trong lòng siết chặt.

Nếu đúng như lời của Nữ Hoàng, vị Thiên Trận Đế này không nằm trong 8 vị Thiên Đế bí ẩn mà là một nhân vật hoàn toàn khác.

Vậy nội tình của Côn Lôn càng thêm kinh khủng a.

Đương nhiên cũng có khả năng vị Thiên Trận Đế này là được Côn Lôn thuê về để bố trí Trận Pháp, sau khi hoàn thành đã đường ai nấy đi.

Ánh mắt lấp lóe, Phó Điện Chủ Trận Điện tuy không được hài lòng với đáp án mà Nữ Hoàng đáp trả, bất quá cũng chẳng dám nói gì thêm.


Chắp tay khách khí, hắn muốn xoay người rời đi.

Bất quá ngay lúc này, Lạc Nam lại cười cười lên tiếng:
“Nghe nói một vị Đế Tử của Trận Điện bị Nhị Lang Thần bắt đi, bổn Thiếu Chủ chúc Trận Điện mau tìm được hắn trở về, bằng không chính là đại họa a…”
Đồng tử Phó Điện Chủ Trận Điện co rụt lại, gắt gao nhìn thẳng Lạc Nam chất vấn:
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Sao lại là đại họa?”
Lạc Nam làm bộ giật mình, ra vẻ vô tội xua tay nói : ‘‘Tổn thất một vị Đế Tử không phải là đại họa sao ?’’
Phó Điện Chủ sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm biểu lộ của Lạc Nam, phát hiện không có gì đáng ngờ, hắn mới thở ra một hơi :
‘‘Đa tạ Côn Lôn Thiếu Chủ quan tâm, chúng ta sẽ bằng mọi giá cứu được Đế Tử !’’
Nói xong, quanh thân có Trận Văn luân chuyển, dịch chuyển tại chỗ.

Nhìn theo thân ảnh của hắn biến mất, ánh mắt Lạc Nam lấp lóe, khóe miệng nhếch lên một tia cười tà…
Trận Điện…các ngươi rất giỏi a.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, hắn khôi phục vẻ mặt bình thường, đưa mắt nhìn đến Phượng Nghi, Thiên Hồ và Châu Miên Mạn, tràn đầy cảm kích:
‘‘Đa tạ các vị Nữ Đế đã đứng ra làm chứng giúp ta minh oan, mời các vị ở lại Côn Lôn thêm một đoạn thời gian, ta có chuyện quan trọng cần nói !’’
Ba vị Nữ Thiên Đế đưa mặt nhìn nhau, không biết nam nhân này lại có ý định kỳ bí gì, cuối cùng vẫn đồng ý gật đầu :
‘‘Được !’’

‘‘Thật khó có thể tin nó lại nằm ở nơi này, chẳng trách vô số năm qua chưa có ai đặt chân đến !’’
Giữa luân hồi vô tận, một thiếu nữ dung nhan tuyệt trần, ngồi xếp bằng trên lưng Thần Thú Thanh Loan cảm khái nói ra.

Không ai khác, một người một thú này chính là Lạc Kỳ Nam và Loan Loan.

Dựa theo hướng dẫn của Tuế Nguyệt Nữ Đế, các nàng đã tìm thấy nơi cần đến.

Đó là một quần thể kiến trúc cổ xưa tràn đầy khí tức thương lão, hoang vu và kỳ bí…
Mặc dù trải qua vô số năm tháng và đại chiến quy mô lớn, những kiến trúc này có sụp đổ và xưa cũ, nhưng không thể phủ nhận mức độ hùng vĩ và trang nghiêm của nó.

Tháp cao tọa lạc giữa không gian, đại điện được khảm vào hư không, hàng loạt Gia Tốc Trận vận hành với tốc độ kinh khủng, quảng trường rộng lớn như một thế giới, các loại tài bảo trôi nổi một cách vô định…
Tất cả như đang chứng minh, quần thể kiến trúc này ở thời kỳ toàn thịnh chắc chắn là một phương cự phách, quân lâm thiên hạ.

Thời Không Thánh Địa, một trong những thế lực mạnh nhất thời Cổ Đại, tồn tại trước cả thời kỳ Nghịch Long, số lượng người biết đến sự tồn tại của nó đã chẳng còn sống bao nhiêu nữa.

Điều đáng nói, Thời Không Thánh Địa lại trôi nổi giữa dòng chảy Luân Hồi, nơi giao hòa giữa vô số cột móc thời không khác nhau, vô cùng nguy hiểm.

Việc trôi nổi giữa dòng chảy luân hồi đã khiến Thời Không Thánh Thể mặc dù tồn tại vô số năm qua, nhưng chưa từng có bất kỳ ai thành công tìm đến nó.

Đây cũng là lý do vì sao Tuế Nguyệt Nữ Đế cho rằng Lạc Kỳ Nam phải đột phá Địa Đế mới đủ tư cách thăm dò dù rằng nàng sở hữu Thời Không Thánh Thể.


Bởi nếu chỉ hơi chút bất cẩn, vô tình bị vòng xoáy luân hồi ở bốn phía cuốn vào, kết cục là điều không ai có thể nói trước.

‘‘Loan Loan tỷ, ngươi thu nhỏ lại ở trên vai của ta, tránh bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng !’’ Lạc Kỳ Nam đề nghị nói, thân thể nhẹ nhàng bay xuống khỏi lưng Thanh Loan Thần Thú.

‘‘Được, ta hiểu rồi !’’ Loan Loan gật đầu đáp.

Hoàn cảnh nơi này thật sự quá mức nguy hiểm, mà nàng lại không tinh thông Thời Gian và Không Gian như Lạc Kỳ Nam, rất khó để thuận lợi hành tẩu.

Ánh sáng lóe lên, Thần Thú Thanh Loan hóa thành một con chim nhỏ xinh đẹp, đậu vào trên vai Lạc Kỳ Nam.

Lạc Kỳ Nam hài lòng gật đầu, ý niệm vừa động…Thời Không Chi Lực chậm rãi luân chuyển xung quanh cơ thể nàng, tạo thành một lớp màn chắn vô hình vô ảnh.

Làm sao tất cả, Lạc Kỳ Nam mới chậm rãi hướng về phía Thời Không Thánh Địa cẩn thận tiến vào.


Cùng lúc đó, ở một phương hướng trái ngược, không gian chậm rãi nứt ra, một thiếu nữ dung mạo bình thường cũng chậm rãi xuất hiện.

Nếu Lạc Nam ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra nàng chính là Lâm Tích.

Trên vai Lâm Tích, một con chồn đen cố gắng dùng móng vuốt bám chặt, rung động nhìn Thời Không Thánh Địa hiện ra trong tầm mắt :
‘‘Đây là Thời Không Thánh Địa, ta cũng chỉ từng nghe phụ thân nói qua, rốt cuộc có thể cùng ngươi tìm tới !’’
‘‘Có gì thú vị ?’’ Lâm Tích nhìn những kiến trúc bát ngát, trong suốt ẩn chứa thời gian khí tức trước mặt mình, hào hứng bừng bừng hỏi.

‘‘Thứ quý giá nhất chắc là phương pháp đúc nên Thời Không Thánh Thể !’’ Con Chồn đáp :
‘‘Thời Không Thánh Chủ là nhân vật khoáng tuyệt cổ kim, chính hắn là kẻ đã nghĩ ra phương thức đúc nên Thể Chất top 3 mà Tuế Nguyệt Nữ Đế đang sở hữu !’’
‘‘Đương nhiên, vẫn còn vô số thứ tốt khác…truyền thừa của Thời Không Thánh Địa cũng đủ để ngươi ăn no rồi !’’
Lâm Tích hưng phấn toàn thân rung lên : ‘‘Ta đã có được Thời Không Tự Tại Kinh, nếu sở hữu thêm Thời Không Thánh Thể, Lạc Nam, Quỷ Đỏ và cả Lạc Kỳ Nam đều không phải đối thủ của ta !’’
‘‘Cẩn thận một chút, năm đó vì phòng ngừa kẻ thù xâm nhập, Thời Không Thánh Địa được thiết lập vô số cạm bẫy cao thâm liên quan đến Thời Gian và Không Gian, sơ suất là đi đời !’’ Hắc Chồn trịnh trọng đáp.

‘‘Yên tâm, ăn trộm chính là nghề của ta !’’ Lâm Tích tự tin mỉm cười.

Cạnh tranh với người khác khi tầm bảo nàng còn không sợ, huống gì Thời Không Thánh Địa hoang vắng lúc này.

Toàn bộ vũ trụ chưa ai tìm đến được Thời Không Thánh Địa, đây chẳng phải là kho báu mình nàng độc chiếm hay sao ?
Càng nghĩ càng chờ mong, mang theo tâm tình hưng phấn…
Lâm Tích tiến gần phạm vi Thánh Địa.



Bình Luận (0)
Comment