Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1620


Hai tay chắp sau lưng, tóc dài tung bay, Lạc Nam đứng trên đỉnh Bá Vũ Điện, được cửu đại Kim Cương Thiên Long vi hành trên bầu trời Săn Ma Điện không xem ai ra gì, cảnh tượng có phần quái dị.

Nếu như dưới chân là địa bàn của Lạc Nam như Việt Long Đế Quốc hay Côn Lôn Đế Thiên, đây có sẽ là hình tượng vô cùng oai hùng khiến vô số tu sĩ ngưỡng mộ.

Đáng tiếc đây lại là địa bàn của Săn Ma Điện, nơi có vô số ánh mắt địch ý nhìn hắn chằm chằm cái tên khốn kiếp dám giễu võ giương oai trên đỉnh đầu mình.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lạc Nam đã bị giết trăm ngàn lần.

“Lạc Nam, ngươi muốn đại náo Săn Ma Điện đúng không?”
Theo tiếng gầm phẫn nộ vang lên, một cổ Không Gian Chi Lực đè nén đến cực hạn hung hăng nghiền ép lên toàn bộ Bá Vũ Điện khổng lồ.

Trọng lực trong vùng không gian trở nên nặng nề đến cực điểm.

RỐNG!
Chín con Kim Cương Thiên Long cảm giác cơ thể như bị thái sơn áp đỉnh, khả năng thao túng không gian của đối thủ khiến trọng lực vây quanh chúng nó gia tăng vô số lần.

NGAO!
Ngửa đầu rống lên dữ dội, chín tòa Trận Pháp Đế Cấp Cực Phẩm từ trên thân rồng bùng phát mạnh mẽ.

RĂNG RẮC…
Không gian rạn nứt, cửu đại trận kết hợp ngạnh kháng trọng lực cự đại, một lần nữa dang cánh ngẩng cao đầu đầy khí phách.

“Các ngươi…”
Tiếng gầm giận dữ vang lên khi thấy chín con nghiệt súc này có thể đối kháng khi mình xuất thủ, lửa giận dâng lên trong lòng, Săn Ma Điện Chủ muốn tiếp tục ra tay, quyết tâm đè đầu cưỡi cổ chín con rồng này để lấy lại uy nghiêm đã mất.

Nào ngờ Lạc Nam còn đi trước hắn một bước, phất tay một cái, đem Bá Vũ Điện và chín con rồng thu hồi mất dạng.

“Khốn kiếp!”
Lửa giận không có chỗ phát tiết, hư ảnh khuôn mặt Săn Ma Điện Chủ khổng lồ hiện ra giữa bầu trời, hai mắt như điện khóa chặt lấy cơ thể Lạc Nam:
“Ngươi đến nhận thưởng hay đến quấy rối?”
“Oan ức a!” Lạc Nam ra vẻ ủy khuất chắp tay đáp:
“Truyền Tống Trận của Săn Ma Điện các vị xảy ra vấn đề, cũng may ta có Pháp Bảo hộ thân, bằng không chỉ sợ mạng nhỏ mất rồi, nào dám có ý đồ quấy phá?”
Nghe Lạc Nam đem chuyện Trận Pháp ra nói, Săn Ma Điện Chủ trong lòng càng phẫn nộ.

Hắn nào nghĩ đến Lạc Nam vậy mà hành động không theo lẽ thường, chẳng những không thèm truyền tống hoàn tất, ngược lại sau khi biết được quỷ tích không gian lập tức kỵ trên Pháp Bảo phá không mà ra, khiến mọi suy tính trước đó của hắn và Nhị Nguyên Lão trở thành trò hề như vậy.

Bất quá ở trước mặt nhiều người, nhất là khi Săn Ma Điện hiện nay không phải trên dưới một lòng, hắn không dám biểu lộ chuyện có liên quan đến Truyền Tống Trận ra ngoài, bèn đánh trống lãng:
“Ý đồ ngươi đến bổn Điện Chủ đã biết, Săn Ma Điện của chúng ta từ trước đến nay công chính liêm minh, ngươi đã có công săn giết nhiều Ma Tu như vậy đương nhiên có tư cách đổi lấy những phần thưởng xứng đáng!”

“Vậy thì đa tạ Điện Chủ rồi!” Lạc Nam nhếch mép, dương dương đắc ý nói:
“Nghĩ đến tài sản phong phú của Săn Ma Điện ta đã đói khát khó nhịn, hận không thể đem tất cả về Côn Lôn, haha!”
Khóe miệng Săn Ma Điện Chủ co quắp, rất muốn đấm vào khuôn mặt anh tuấn khốn kiếp của tiểu tử thúi kia.

Cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng nói:
“Người trẻ tuổi có ý chí là tốt, nhưng để đổi hết bảo khố của Săn Ma Điện, e rằng ngươi phải giết gần sạch Ma Giới a!”
“Nào có nào có…đâu cần giết nhiều như vậy!” Lạc Nam khoác khoác tay:
“Chỉ cần giết hai cái tên họ Tru…gọi là Vô Tà với Vô Dạ gì gì đó, chẳng phải là đầy đủ điểm sao?”
“Ngươi đi mà giết!” Toàn trường trong lòng mắng to.

Con mẹ nó, Tru Vô Tà và Tru Vô Dạ là hai nhân vật đứng đầu Tru Tiên Điện a, vô số năm qua ai có thể động đến đầu móng tay bọn hắn? tên tiểu tử khốn này là đang nằm mơ sao.

Săn Ma Điện Chủ âm thầm hừ lạnh một tiếng.

Hắn đã rút kinh nghiệm, không tiếp tục đôi co miệng lưỡi với tiểu tử này, ý niệm vừa động…thân ảnh đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại giọng nói nhàn nhạt trong không gian:
“Nhị Nguyên Lão, chiếu cố Côn Lôn Thiếu Chủ cho tốt a…”
“Tuân mệnh!”
Có thanh âm nữ tính trong trẻo hồi đáp.

Không gian bên cạnh Lạc Nam gợn sóng, một thân ảnh khoác lấy áo choàng màu đen chậm rãi xuất hiện.

Chính là Nhị Nguyên Lão của Săn Ma Điện.

Nào ngờ sắc mặt Lạc Nam đột ngột đại biến, há mồm hô lớn:
“Ma Tu phương nào dám ám sát ta giữa Săn Ma Điện?”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã ngưng tụ Côn Lôn Ấn mang tính hủy diệt đã ngưng tụ mãnh liệt, Nghịch Chuyển Tiên Ma kích hoạt, 60 đường Hồng Hoang Tiên Văn bao phủ cánh tay, Oanh Thiên Tổ Phù bạo phát sóng xung kích.

Công kích khủng bố hung hăng nện xuống đầu Nhị Nguyên Lão.

“Ngươi phát điên cái gì?” Nhị Nguyên Lão trong lòng nộ hống, không nghĩ đến mình vừa ra mặt đã bị Lạc Nam ngang nhiên tấn công.

Ý niệm vừa động, một thanh Phất Trần phiêu nhiên đã được nàng lấy ra, vội vàng hướng Lạc Nam phất đến.

Phất Trần này có rất nhiều sợi râu, trên mỗi một sợi râu lại ẩn chứa các loại Trận Văn huyền ảo.

Khi Phất Trần vừa xuất, Trận Pháp mạnh mẽ đã ngưng tụ mà thành, bảo vệ trước mặt Nhị Nguyên Lão.

ẦM!
Côn Lôn Ấn thô bạo nện vào Trận Pháp.


RĂNG RẮC…
Trận Pháp nổ tung, Nhị Nguyên Lão chật vật vô cùng liên tục lùi bước, lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ.

Hiển nhiên việc Lạc Nam bất ngờ tập kích khiến nàng dù phản ứng kịp nhưng cũng ăn thiệt thòi.

Đổi lại là Thiên Đế nào yếu kém một chút e rằng đã chầu diêm vương rồi.

“Dám công kích Nhị Nguyên Lão của Săn Ma Điện, tiểu tử ngươi muốn tạo phản!”
Vô số tiếng rống giận vang lên, một đám cường giả hùng hùng hổ hổ phá không bay lượn, sát cơ đằng đằng khóa chặt lấy Lạc Nam.

Có ít nhất 10 cổ khí tức Thiên Đế.

Bọn hắn đã chuẩn bị sẳn sàng để động thủ, nào ngờ Lạc Nam lại bất chợt thu tay về, sắc mặt lúng túng áy náy đến cực điểm nhìn Nhị Nguyên Lão, ra vẻ hối lỗi nói:
“Thật hổ thẹn, thì ra ngươi là Nhị Nguyên Lão của Săn Ma Điện, hiểu lầm…tất cả là hiểu lầm!”
“Hiểu lầm cái gì?” Nhị Nguyên Lão hận không có chỗ phát tiết.

Lạc Nam vội vàng lớn giọng giải thích nói: “Ta nhìn ngươi từ đầu đến chân khoác áo choàng bí hiểm, bản năng cho rằng sát thủ của Ma Giới lẻn vào ám sát ta nên mới ra tay!”
“PHỐC!” Nhị Nguyên Lão tức giận xém chút phọt máu, nghiến răng nghiến lợi:
“Tin ngươi mới là có quỷ!”
“Ta nói thật mà!” Lạc Nam ra vẻ vô tội quét mắt nhìn toàn trường:
“Trước đó khi xuất thủ, ta có hô lớn một câu “Ma Tu phương nào dám ám sát ta giữa Săn Ma Điện?”, các người rõ ràng nghe thấy nhưng không ai đứng ra giải thích cho ta!”
“Giải thích cái rắm!” Toàn trường mắng to:
“Ngươi xuất thủ nhanh như vậy, bọn ta kịp giải thích sao?”
“Thứ tội, thứ tội…” Lạc Nam chắp tay cười làm lành:
“Bởi vì gần đây bị Tru Tiên Điện treo thưởng 1 tỷ, tính mạng luôn bị uy hiếp khiến ta ăn ngủ không ngon, tâm thần bất an vô cùng sợ hãi, vì vậy nhất thời mất bình tĩnh đánh nhầm người!”
Nói xong, một lần nữa u oán nhìn lấy Nhị Nguyên Lão: “Huống hồ ta đâu có ngờ đường đường là Nguyên Lão lại phải dấu đầu che đuôi như vậy!”
Đám người hết chỗ nói, bọn hắn đương nhiên biết tên khốn kiếp này mang lòng gây sự, ngươi cũng biết sợ sao?
Nếu ngươi biết sợ thì ngày hôm nay ngươi cũng không có mặt ở nơi này.

Mặc dù căm tức, nhưng Lạc Nam lại có lý do rõ ràng, Nhị Nguyên Lão cũng chẳng bị thương gì, không đủ động cơ để ra tay với hắn.

Thậm chí rất nhiều thành viên của Săn Ma Điện cũng không biết dung mạo thật sự của Nhị Nguyên Lão, tiểu tử Lạc Nam lấy cớ hiểu lầm khó thể bắt bẻ.

Nghĩ đến đây, cả đám buồn bực trở về vị trí, chỉ thoáng chốc trời quang mây tạnh.


“Ngươi đối với việc bổn tọa che giấu dung mạo có ý kiến?” Nhị Nguyên Lão buông lời lạnh lẽo như hàn băng.

Nàng cảm thấy mình phải tìm cơ hội lấy đầu con hàng vô liêm sĩ này mới có thể hả giận.

“Đâu có ý kiến gì…” Lạc Nam lắc đầu xua tay, ánh mắt lại hiện lên vẻ đồng tình và thương cảm đến cùng cực nhìn lấy nàng.

“Ánh mắt của ngươi là sao?” Nhị Nguyên Lão giọng điệu càng trầm thấp, chẳng biết vì sao biểu hiện của tên này khiến nàng cực kỳ khó chịu.

“Không có sao…” Lạc Nam nhảy dựng như bị nhìn thấu tim đen.

Hắn càng biểu hiện như vậy, Nhị Nguyên Lão trong lòng càng thêm ngứa ngáy, không biết tên khốn kiếp này suy nghĩ cái gì.

Nàng nghiến răng ken két: “Nếu ngươi không nói ra ý nghĩ, bổn tọa để ngươi tự sinh tự diệt, không hướng dẫn ngươi đổi vật phẩm ở nơi này!”
“Cái này…” Lạc Nam bắt đầu lưỡng lự, hiển nhiên không biết có nên nói ra hay không.

“Nói!” Nhị Nguyên Lão không cho phép cãi.

Lạc Nam bất chợt cười hì hì vô cùng quái dị:
“Thường thì những kẻ cực kỳ xấu xí mới che giấu dung mạo, người anh tuấn như ta đương nhiên sẽ đồng tình và thương cảm với ngươi!”
“PHỐC!”
Rốt cuộc không thể nhịn nỗi, lửa giận công tâm, một giọt máu rỉ ra trên miệng Nhị Nguyên Lão.

Đáng tiếc áo choàng che đậy, Lạc Nam không thể tự tiện thăm dò, chỉ lắng nghe nhịp thở dữ dội của nàng để ức chế cơn giận, sát cơ luân chuyển mờ mờ ảo ảo.

Lạc Nam hận không thể ngửa đầu cười to, trong lòng hừ lạnh một tiếng:
“Muốn chôn ta trong Truyền Tống Trận? ngươi còn non lắm!”
Hiển nhiên hắn là một kẻ thù dai vô cùng, mặc dù Nhị Nguyên Lão không làm được gì hắn, nhưng việc nàng muốn hại chết hắn trong Truyền Tống Trận là sự thật.

Nhân cơ hội này, hắn muốn dạy cho nàng một bài học nhớ đời, ngày sau tốt nhất đừng nên đắc tội với hắn.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tâm cảnh của Nhị Nguyên Lão trở về trạng thái bất biến.

Nàng thản nhiên đi trước dẫn đường, lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Đi theo ta!”
Lạc Nam nhanh chân đuổi theo.


Hai người đi đến một kiến trúc có hình ngọn tháp cao vút trong chín tầng mây, rực rỡ kim quang chói lọi.

Phía trước ngọn tháp có điêu khắc hai chữ lớn: “Bảo Khố!”
Lạc Nam âm thầm cảm ứng, phát giác được có ít nhất bốn vị Thiên Đế đang tọa trấn Bảo Khố này, mỗi một vị ở một phương hướng khác nhau, thần thức quét ngang tám hướng từ trên xuống dưới, nắm giữ mọi động tĩnh bên trong tháp.

Không riêng gì Lạc Nam và Nhị Nguyên Lão vừa đến, mà nơi này đã sớm cực kỳ náo nhiệt, Tiên Tu ra ra vào vào nhiều không đếm xuể.

Đa phần là các thành viên nồng cốt của Săn Ma Điện sau khi giết được Ma Tu đã tự mình đến Bảo Khố để nhận thưởng.


Thân ảnh của Lạc Nam và Nhị Nguyên Lão hiện ra, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.

Không ít thành viên cấp thấp của Săn Ma Điện cúi đầu bái kiến Nhị Nguyên Lão…
“Ngươi là Lạc Nam?”
Bên tai có người gọi, Lạc Nam đưa mắt nhìn qua.

Chỉ thấy một tên thanh niên anh tuấn ung dung bước đến, khí khái trẻ trung phong độ, khí tức thu liễm không nhìn ra tu vi sâu cạn chút nào.

Lạc Nam âm thầm nhíu mày, tên thanh niên này nhìn qua chỉ tầm 18 – 20 tuổi, không có chút khí chất xưa cũ nào, căn cốt thật sự còn rất trẻ, thậm chí tưởng chừng trẻ hơn cả bản thân hắn.

Nhưng chẳng biết vì sao, Lạc Nam lại từ trên người tên thanh niên cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Bất quá hắn cũng không phải người e sợ người khác chất vấn, bèn nhìn thanh niên đáp lại:
“Không sai, tại hạ là Lạc Nam!”
Thanh niên đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới, sau đó bỏ lại một câu vô cùng xem thường:
“Tưởng yêu nghiệt nổi danh có điểm lợi hại, nhìn qua chẳng thấy đặc sắc gì!”
“Haha, côn trùng sao có thể khám phá được phong thái của Chân Long?” Lạc Nam khí phách hồi đáp.

Nào ngờ thanh niên càng ra vẻ nghênh ngang cường thế: “Ở trước mặt ta, dù ngươi là hổ cũng phải nằm, dù ngươi là Long cũng phải cuộn!”
Lạc Nam không thèm để ý đến con hàng này, ra hiệu Nhị Nguyên Lão nhanh chóng đưa mình vào Bảo Khố.

“Lạc Nam, có dám luận bàn cùng ta một trận?” Thanh niên trắng trợn khiêu khích.

“Không có hứng thú!” Lạc Nam nhún nhún vai.

Hắn vào Săn Ma Điện có mục đích khác, đâu rảnh rỗi làm những chuyện vô bổ mất thời gian.

Thừa hiểu mục đích khích tướng của tên này.

Nói là luận bàn, nhưng nếu lỡ tay làm chết người trong lúc giao đấu cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Rõ ràng Săn Ma Điện vẫn chưa từ bỏ ý đồ dồn hắn vào chỗ chết.

“Haha, ngay cả một vị Đế Tử của Săn Ma Điện chúng ta cũng không dám ứng chiến, đây là cái gọi là đệ nhất yêu nghiệt Tiên giới sao? nhát như chuột!”
Như đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần Lạc Nam vừa từ chối khiêu chiến, lập tức có một đám đệ tử từ đâu nhảy ra buông lời châm chọc và chế nhạo.

Lạc Nam vẫn không thèm để tâm…một chân đặt lên cửa vào Bảo Khố.

“Hừ, phế vật vô dụng, Côn Lôn Đế Thiên chắc cũng không có gì hơn!” Thanh niên tiếp tục lấn tới, đầu lưỡi liếm liếm mép môi đầy khoái trá:
“Ta nghĩ cái danh yêu nghiệt chỉ là lời đồn, kẻ này chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, mỹ nhân ở Làng Nhất Thế kia đi theo kẻ hèn như vậy sớm muộn cũng bị…chẹp chẹp…”
Lạc Nam dừng lại bước chân, chậm rãi quay đầu nhìn lấy thanh niên, ánh mắt trở nên u ám như vô tận đêm tối:
“Luận bàn sao? tốt lắm…cũng đã lâu rồi chưa làm nóng người!”

Bình Luận (0)
Comment