Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 17

Tụi nó được đưa đến bệnh viện lớn nhất thành phố trong vòng tay của bọn hắn, mấy cô y tá ở đây mãi lo ngắm nhìn trai đẹp mà quên luôn nhiệm vụ của mình làm hắn bực mình đe dọa đuổi việc mới chịu đưa bọn nó vào phong cấp cứu, các pama đang hưởng thụ ở Châu Âu nghe tin liền tức tốc bay về, Jenny vì kiệt sức và lo lắng cho bạn mình nên cũng ngất đi và được Edward đưa vào phòng hồi sức

1 tiếng

....

....

....

2 tiếng

....

....

....

3 tiếng

Mặt ai cũng lo lắng hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu - nơi quyết định số phận của bọn nó, sau mấy tiếng thương lượng với thần chết thì đội quân bác sĩ giỏi nhất được điều động đã trở lại với những giọt mồ hôi nhễ nhại vương trên gương mặt tiều tụy

_con tôi sao rồi?- các mama khóc nấc

_cô ấy sao rồi?- bọn hắn cùng nói nhưng khuôn mặt có phần lạnh, Aubrey là người mất bình tĩnh nhất, anh xách cổ ông bác sĩ già lên

_các tiểu thư không sao, vết thương trên người đã được sát trùng, riêng tiểu thư Emily vì thân nhiệt và sức đề kháng yếu nên cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm, tránh để lại di chứng- bác sĩ không sợ hãi gì mà ôn tồn nói rồi nhẹ nhàng gỡ bàn tay của thiếu gia Aubrey ra

_hiện các tiểu thư đã được chuyển đến phòng hồi sức, tiểu thư Andrena ở phòng 105, tiểu thư Mindy ở phòng 109, tiểu thư Emily ở phòng chăm sóc đặc biệt 205, tất cả đều ở tầng cao nhất khu VIP ạ- cô y tá kính cẩn thông báo

_vậy tốt rồi, bọn ta còn có việc, các con ở lại chăm sóc cho tụi nó nhé- papa Mindy điềm tĩnh nói

_vâng, tạm biệt pama- bọn hắn đồng thanh

Bọn hắn nhanh chóng chạy vào phòng bệnh của tụi nó

Tại phòng 109 - Mindy thường ngày nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh mà giờ đây đang nằm trên giường bệnh với gương mặt trắng bệch thiếu sức sống, nhìn những vết thương trên người cô mà anh đau lòng, anh thề nhất định sẽ để bọn kia sống không bằng chết, khẽ nắm lấy tay cô, anh mở miệng nói nhưng lời nói có vẻ nghẹn ngào không rõ

_Mindy à, anh xin lỗi, tất cả là tại anh, tại anh nên em và các cậu ấy mới như vậy, anh xin lỗi- một giọt nước mắt nhẹ rơi trên gương mặt baby của anh

_con trai...mà khóc...là...3D đó nha...- một giọng nói quen thuộc có phần yếu ớt vang lên

_Mindy, em tỉnh rồi- anh nhào đến ôm cô

_aaa...anh định hành xác em đó hả?- cô phồng má nói

_anh xin lỗi- anh cười - nhưng em dám nói anh là 3D sao?- anh sực tỉnh

_hì hì, nếu anh là 3D thì em cũng không phải là con gái- cô nịnh hót

_dẻo miệng- anh nhéo mũi cô

_mấy giờ rồi?- cô hỏi

_5h30, em đói chứ gì?- anh véo má cô

_uhm...cho em măm măm đi- cô nũng nịu

_măm anh nè- anh cười ranh mãnh

_ứ chịu, người dính máu kìa, về thay đồ rồi mua đồ ăn cho em- cô nhăn mặt ra lệnh

_tuân lệnh bà xã- anh chào kiểu quân đội làm cô phì cười rồi đi mất

Tại phòng 105 - một khung cảnh ảm đạm đang diễn ra ở đây, từ khi vào phòng hắn không nói lời nói chỉ lặng lẽ nắm chặt tay của nó như cố gằng truyền chút hơi ấm vào bàn tay lạnh giá này. Khuôn mặt hồng hào của nó ngày nào giờ chỉ còn lại vết đỏ bỏng từ cái tát của nhỏ Sarah, hắn cũng đã quá mệt mỏi nên nhẹ nhàng gục trên bàn tay nó

Còn nó, nó đang mơ một giấc mơ thật đẹp, có điều giấc mơ này giống hệt như giấc mơ lúc 5 tuổi nó thường mơ: nó là một nàng công chúa nhỏ đang buồn bã, và định mệnh đã cho nó được gặp một chàng hoàng tử điển trai, chàng dẫn nó đi nhiều nơi, chơi nhiều thứ khiến nó quên đi nỗi buồn, rồi một ngày nó phải đi xa, để lại chàng hoàng tử mãi chờ đợi trong mỏi mòn. Bàn tay khẽ động đậy, nó đã tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu, cảm giác tê dại từ cánh tay truyền đến, đưa mắt nhìn xuống, nó thấy hắn đang mệt mỏi ngủ trên tay nó, cặp chân mày thanh tú của hắn khẽ nhíu lại, nó chỉ cười và đưa tay vén những lọn tóc xòa xuống gương mặt điển trai của hắn, bỗng

_tôi biết tôi đẹp, nhưng có cần nhìn kĩ vậy không?- hắn lên tiếng làm nó giật bắn mình

_hứ, ai thèm, anh làm tay tôi đau nhức này- nó chu mỏ liếc

_xin lỗi- hắn nắm tay nó và xoa bóp

_cơ mà bọn họ có sao không?- nó hỏi

_Jenny không thương tích gì cả?- hắn nói

_uầy, sướng thế, có mỗi Amber suy nghĩ thông suốt- nó trề môi

_Mindy nghe nói tỉnh rồi, đang ngấu nghiến thức ăn bên kia kìa- hắn tiếp

_sướng bỏ xừ- nó (lại) trề môi

_hừ, Emily đang được Aubrey chăm sóc đặc biệt- hắn tiếp tục nói

_ohhh- nó gật gù

_muốn ăn gì không?- hắn nhướng mày hỏi

_không....mới lạ- nó lè lưỡi

_đợi đi- hắn lắc đầu đi mua thức ăn cho nó

Tại phòng chăm sóc đặc biệt 205 - vì sức khỏe yếu nên có thể mai Emily mới tỉnh lại, còn Aubrey thì sao, anh đang lo đến chết lên chết xuống đây này, sờ vào phần má có vẻ hóp lại của cô mà anh đau lòng, trong thâm tâm càng hận thù bọn kia hơn, nghĩ đến Amber, anh lại nhíu mày

_Jenny sướng thế mà em gái và người yêu của mình phải nằm viện, khổ- anh bĩu môi (quả là anh em, suy nghĩ cũng giống)

_nói gì thế hả?- Jenny từ đâu xuất hiện trừng mắt

_nói cậu đó, sao Sarah hay Lisa không hiền lại mà lại là Amber, cho bà chằn như cậu nằm viện mới phải- anh nhìn cô căm phẫn

_cậu nói ai là bà chằn hả?- cô gầm

_thôi đi, Emily cần tịnh dưỡng- Edward lạnh giọng

_hừ- cả hai quay mặt sang chỗ khác

_sao hai người lại qua đây?- anh hỏi

_tại vì Emily bị nặng hơn nên qua thăm trước, hai con kia cũng có người chăm sóc còn gì?- cô bĩu môi

_....- anh không nói gì đưa mắt nhìn người con gái anh yêu

_đừng lo, Emily sẽ mau chóng khỏe lại thôi- Edward vỗ vai anh

_ukm, tao mệt mỏi quá rồi- anh lấy hai tay xoa xoa thái dương mở miệng

_...- cô và Edward cũng không biết nói gì, lặng lẽ ra ngoài

Vậy Emily sẽ ra sao đây? Mọi người hãy đón đọc nhé, mới nghe trên Facebook bạn kia nói truyện của mình cách trình bày không đúng vậy mà lọt vô truyện hot, nghe mà tủi thân...huhuhuhu
Bình Luận (0)
Comment