Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1777


Xuyên toa luân hồi, chứng kiến dòng chảy thời gian cuồn cuộn lướt qua Tuế Nguyệt Cung như dòng nước, Lạc Nam nhàm chán không có chuyện gì làm, ngồi xuống bàn lấy ra một bình Đế Tửu rót đầy hai chén, nhìn lấy mỹ nhân đứng cách mình không xa cười nói:
“Nhờ có nàng dạy dỗ Kỳ Nam thành tài, ta là phụ thân kính nàng một chén!”
Tuế Nguyệt liếc đôi mắt đẹp nhìn hắn, thản nhiên nhấc lên cung trang ngồi xuống, nâng lên một chén rượu.

Hiển nhiên nàng chấp nhận lời nói của hắn.

Nếu hắn vẫn còn khách khí cảm tạ nàng đã chiếu cố những nữ nhân Hậu Cung trong thời gian qua, nàng sẽ âm thầm xem thường.

Bởi lẽ đã giải thích rõ ràng, nàng sở dĩ thu nhận và bảo hộ chúng nữ Hậu Cung là vì nhìn trúng tiềm lực của chúng nữ, muốn bồi dưỡng và lôi kéo đồng minh để trả thù Săn Ma Điện, đôi bên không ai nợ ai, vì vậy hắn cũng không cần cảm tạ.

Nhưng đối với Lạc Kỳ Nam thì khác.

Tuế Nguyệt thật sự yêu thương nàng, muốn thu nhận nàng làm đồ đệ chỉ vì tình cảm sư đồ thuần túy, không xen lẫn bất kỳ yếu tố liên quan đến lợi ích nào.

Vậy nên khi Lạc Nam cảm tạ nàng đã dạy dỗ Tiểu Kỳ Nam, nàng liền thản nhiên tiếp nhận tâm ý của hắn.

Dù rằng hiện tại chiến lực của Lạc Kỳ Nam có lẽ đã vượt qua nàng.

Sư đồ hai người đều sở hữu Thời Không Thánh Thể không chênh lệch nhau, Lạc Kỳ Nam có được huyết mạch Nghịch Long và Kim Ô tinh khiết, lại thêm Pháp Bảo vượt trội như Hỗn Nguyên Thủ Trạc…Tuế Nguyệt phải thừa nhận trò đã giỏi hơn thầy.

Cũng vì nha đầu kia còn có một phụ thân yêu nghiệt.

“Mời nàng!” Lạc Nam nâng lên chén rượu, cùng nàng cụng chén.

Hai người thoải mái uống cạn.

Rượu vừa vào miệng, một luồng hương thơm tự nhiên nồng đậm lan tràn khắp mọi vị giác, thanh tân tươi mát, khi vào cổ thì nhiệt độ tăng cao như có lửa đang thiêu đốt, tiến vào cơ thể liền hóa thành một biển lực lượng lan tràn khắp toàn thân, hơi men thấm đẫm ruột gan, linh hồn như được thanh lọc trở nên trong suốt.

“Hảo tửu…” Tuế Nguyệt dù kiến thức rộng rãi cũng phải mở miệng khen một tiếng, ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn lấy hắn:
“Rượu này ngươi từ đâu có?”
Chẳng những dư vị tuyệt vời, nó còn mang đến lợi ích rất lớn cho quá trình tu luyện, gia tăng ngộ tính, khôi phục lực lượng một cách nhanh chóng.

Quan trọng hơn, nó vậy mà có tác dụng đối với Thiên Đế như nàng.


Nếu để Thiên Tôn uống vào một ngụm, sợ rằng ngay lập tức phá vỡ bình cảnh, tìm thấy lối đột phá Đế Giả.

“Bí mật!” Lạc Nam nhếch miệng cười, chớp chớp mắt nhìn Tuế Nguyệt: “Nàng thích thì sau này thường tìm ta uống rượu là được!”
Nói xong lại đem bình rượu rót đầy hai chén.

Bình Đế Tửu này là thứ hắn đạt được từ Hệ Thống, ngày thường giấu kín như bưng không dám mang ra uống, hôm nay có cơ hội mới chiêu đãi người đặc biệt như Tuế Nguyệt.

Phương pháp chưng cất Đế Tửu hắn lại không có, bình này uống cạn là hết, được Lạc Nam xem trọng vô cùng.

Tuế Nguyệt cũng lười hỏi nhiều, gò má hồng hồng.

Bởi vì phải uống rượu, nàng vén một góc khăn che mặt lên, để lộ bờ môi tinh xảo đỏ thẳm như bảo thạch oánh nhuận trơn bóng cực kỳ mê người.

Lạc Nam nhìn mà ngẩn ngơ.

Tuế Nguyệt đẹp đến mê hồn…
Thời gian dường như không đọng lại chút dấu vết năm tháng nào trên khuôn mặt nàng, ngược lại càng khiến nhan sắc và khí chất của nàng trở nên lắng đọng, như rượu ngon càng ngâm càng ngon, càng ủ lâu lại càng đậm vị nồng nàn.

“Có nhiều mỹ nhân như vậy bầu bạn rồi còn chưa nhìn đủ sao, ngươi còn dùng ánh mắt như con Hắc Trư đó xem ta?” Tuế Nguyệt cười nhạt tỏ ý khinh thường:
“Đúng là bệnh háo sắc vĩnh viễn cũng không chữa được!”
“Nàng sai rồi, mỹ nhân cũng như hoa đẹp, mỗi đóa hoa dù cùng một loại cũng không thể hoàn toàn giống nhau, huống chi các nàng mỗi người mỗi vẻ, mỗi người có một nét đẹp riêng…làm sao có thể đánh đồng được chứ?” Lạc Nam thành thật nói:
“Huống hồ đừng có so sánh ta với con heo mập, nó dùng ánh mắt dâm dục trần tục, còn ánh mắt của ta chỉ đơn thuần là thưởng thức cái đẹp!”
“Miệng lưỡi ba hoa!” Tuế Nguyệt điềm tĩnh nói:
“Nữ nhân sẽ rất dễ tự vệ khi phát hiện ánh mắt dâm dục trần tục, ngược lại sẽ bị dụ dỗ rơi vào nguy hiểm trước những ánh mắt ra vẻ thưởng thức nhưng trong lòng chứa đầy ý nghĩ xấu xa!”
“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của ta!” Lạc Nam nhìn thẳng vào mắt nàng:
“Vì vậy ánh mắt ta sẽ không biết nói dối!”
Tuế Nguyệt nghiêng mặt sang nơi khác, không thèm để ý đến hắn.

Lạc Nam cười cười, nhìn lấy chén rượu của nàng đặt trên bàn, phía trên còn lưu lại một vết nước nhỏ và chút màu đỏ của đôi môi, hắn nhịn không được đem rượu rót vào, nâng lên đặt môi vào uống cạn.

So với hương vị vốn có, lúc này lại thêm một chút ngọt ngào, thanh đạm…mỹ diệu vô cùng.

“Không biết xấu hổ!” Tuế Nguyệt giận dữ vung tay chụp tới đoạt lấy chén rượu.


Chỉ là Lạc Nam đã nhanh hơn nàng một nhịp, thu vào trong Nhẫn Trữ Vật cất trữ, cười hì hì nói:
“Sau này uống rượu ta sẽ dùng cái chén đó!”
“Đừng ngả ngớn!” Tuế Nguyệt hừ một tiếng: “Nói chính sự đi!”
Lạc Nam bĩu môi nhìn ra ngoài: “Hiếm có cơ hội lướt qua luân hồi, Tuế Nguyệt Cung lại đẹp như ảo mộng, mỹ nhân và rượu ngon, nói chính sự thật là uổng phí phong cảnh!”
“Ngoài chính sự ta không còn gì để nói!” Tuế Nguyệt ngồi xếp bằng khoanh chân, muốn tiến vào trạng thái bế quan.

“Được rồi được rồi…” Lạc Nam bất đắc dĩ: “Nói chính sự, nàng nói đi!”
Tuế Nguyệt mở ra đôi mắt, bên trong ẩn chứa một chút đắc ý.

Nàng nhìn lấy hắn chất vấn:
“Trong quá khứ khi Luân Hồi Thụ xuất thế, ta từng xém chút chiếm được kiện bảo tọa độc nhất để trải qua vạn kiếp luân hồi, nhưng trong thời khắc mấu chốt đột ngột bị một tên yêu nghiệt cướp mất!”
“Sau đó tất cả ký ức về sự kiện đó đột ngột biến mất, ngay cả những người trực tiếp chứng kiến cũng không còn nhớ đến thủ đoạn mà tên yêu nghiệt kia sử dụng!”
“Hiện tại sâu chuỗi các sự kiện, cái tên thần bí đó chắc hẳn là ngươi chứ hả?”
“Cũng chỉ có yêu nghiệt như ngươi mới có bản lĩnh lớn như vậy!”
“Phụt!” Lạc Nam ho sặc sụa, xém chút phun ra một ngụm Đế Tửu trong miệng ra ngoài.

Hắn không nghĩ đến đột nhiên Tuế Nguyệt lại nhắc đến chuyện này.

Năm đó khi đúc Nghịch Long Huyết Mạch trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực, hắn buộc phải trở về quá khứ, dùng thân phận giả tranh đoạt cơ duyên với hàng loạt thiên tài thời Thượng Cổ để có thể ngồi dưới bảo tọa gần gốc Luân Hồi Thụ nhất.

Lẽ ra Tuế Nguyệt đã là người thành công nhưng lại bị hắn dùng Dịch Chuyển Tức Thời hớt tay trên trong gang tấc.

Lạc Nam phải thừa nhận rằng đó là một trong những cơ duyên lớn nhất cuộc đời mình.

Trải qua Vạn Kiếp Luân Hồi, hắn được cải thiện toàn diện từ trình độ Luyện Đan, Luyện Khí, Trận Sư, Phù Sư, Thống Quân Sư…
Gia tăng các tầng Vực và kinh nghiệm chiến đấu…
Nhận biết nhiều hơn về bí mật của vũ trụ, kiếp nạn mà Nghịch Long Đế phải gặp.

Mở mang kiến thức trên diện rộng…
Và quan trọng là tâm cảnh được rèn đến mức vững như bàn thạch, cho nên khi đối mặt với nhân vật cấp Đại Thánh vẫn có thể ngoan cường chống lại.


Đổi lại là Thiên Đế bình thường, đứng trước Đại Thánh ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có.

Nói tóm lại nếu không có Vạn Kiếp Luân Hồi, hắn muốn đạt được thành tựu như ngày hôm nay còn lâu hơn nhiều lắm.

Vạn Kiếp Luân Hồi là bước nhảy vọt trên con đường phát triển của hắn, nhưng đây vốn là cơ duyên thuộc về Tuế Nguyệt nếu hắn không đột ngột chạy về quá khứ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Nam chép miệng nói: “Việc liên quan đến ta trở về luân hồi nói càng ít càng tốt, để tránh bị phản phệ…”
“Yên tâm đi!” Tuế Nguyệt lạnh nhạt đáp trả: “Hiện tại chúng ta đang ở trong dòng chảy luân hồi, quy tắc vũ trụ không bao trùm tại nơi đây, dù có nói ra cũng không ảnh hưởng!”
Mắt của nàng khóa chặt lấy hắn, chờ đợi đáp án chính xác.

Lạc Nam rơi vào đường cùng, chỉ đành chân thành giải thích:
“Đúng vậy, khi đó ta buộc phải cướp mất cơ duyên của nàng để yêu cầu Luân Hồi Thụ tiền bối mang ta trở về thực tại!”
“Ngươi nói sai!” Tuế Nguyệt ung dung vuốt một lọn tóc, giọng điệu đạm mạc như thường:
“Cơ duyên ở trước mặt mỗi người, cơ hội của tất cả là như nhau…ta không chiếm được nói rõ nó không thuộc về ta, ngươi có được là bằng bản lĩnh của mình, không phải cướp đoạt!”
“Chỉ là cái tên yêu nghiệt đó nhiều năm qua vẫn luôn khiến ta cảm thấy khó chịu về mức độ thần bí của hắn, hiện tại rốt cuộc giải khai nghi hoặc trong lòng!”
Lạc Nam nhìn lấy nàng, giọng điệu ôn nhu: “Nếu không có sự xuất hiện của ta, có lẽ thành tựu của nàng sẽ càng cao hơn hiện tại, nói không chừng không bị Săn Ma Điện mưu hại, đã sớm trở thành tồn tại siêu việt Thiên Đế!”
“Vận mệnh đã sắp đặt như vậy, không thể trái được…” Tuế Nguyệt vẫn bình tĩnh như nước:
“Huống hồ ta đang rất hài lòng vẫn những gì đang có!”
“Ta có là một phần trong đó?” Lạc Nam mong đợi hỏi.

“Không!” Tuế Nguyệt thẳng thừng thốt ra.

“Haha!” Lạc Nam bật cười, nữ nhân nói không là có mà.

Nàng nói đúng, cơ duyên ở trước mặt, cơ hội mỗi người đều như nhau…ai chiếm được thì nó là của người đó, hắn không làm gì sai cả.

Nhưng đối với nàng thì khác…vào thời điểm đó, hắn hoàn toàn nhận thức được Tuế Nguyệt là người có ân đối với hắn, nàng thu nhận và dạy dỗ Tiểu Kỳ Nam, nàng bảo vệ những nữ nhân của hắn trước các tộc Thần Thú hùng mạnh.

Vậy nên nếu không phải trường hợp bắt buộc, hắn tuyệt đối không tranh giành cơ duyên với nàng.

Từ khoảnh khắc hạ quyết định như vậy, hắn đã âm thầm thề sẽ cố gắng bù đắp thật nhiều cho nàng.

Giúp nàng tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian chỉ là bước đầu tiên.

“Ngươi hiện tại đã mạnh đến mức nào?” Tuế Nguyệt đột nhiên hỏi.

Đối với danh xưng đệ nhất cường giả đương thời mà người khác đặt cho mình, Tuế Nguyệt chưa từng xem trọng, cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Bởi hơn ai hết ngay từ thời điểm đầu, nàng biết những lão quái vật ở Cổ Việt Tộc mới là các nhân vật đáng gờm.


Cái nàng quan tâm là sức mạnh của Lạc Nam hiện tại, hắn liệu đã có đủ tự tin hoàn thành cột móc vĩ đại?
“Ta đúc thành công Hóa Vũ Bá Thần Thể, khai mở được 14 cái hành tinh rồi!” Lạc Nam không hề che giấu:
“Ngoài ra nhờ có Thế Giới Thụ Mộc Nhi, ta chuyển hóa Mộc Đế Lực thành Mộc Thiên Đế Lực, còn nắm giữ Không Gian Bản Nguyên, sở hữu Không Gian Chi Lực!”
Mắt đẹp của Tuế Nguyệt lóe lên, mặc dù nàng biết rằng trong thời gian qua Lạc Nam có tiến bộ, nhưng không nghĩ đến lại tiến bộ đến mức độ này.

Hóa Vũ Bá Thần Thể thần bí nhất trong truyền thuyết lại được hắn đúc thành công.

Như nhận ra suy nghĩ của nàng, Lạc Nam cười nói: “Thật ra cách đúc Hóa Vũ Bá Thần Thể còn dễ dàng hơn nhiều so với Thời Không Thánh Thể của nàng, tất cả là nhờ có Mộc Nhi…ta chẳng làm gì cả!”
Hắn đem quá trình đúc Hóa Vũ Bá Thần Thể kể lại cho nàng.

Tuế Nguyệt thở dài lắc đầu: “Mỗi loại Thể Chất có công dụng và bản chất khác nhau, làm sao phương thức đúc thành khó hay dễ có thể quyết định được sức mạnh của chúng?”
“Huống hồ chỉ cần nắm được phương pháp và có đủ ý chí nghị lực, bất cứ ai sở hữu Thời Gian và Không Gian cũng có thể đúc được Thời Không Thánh Thể cả!”
“Trong khi đó Thụ Tâm của Thế Giới Thụ chỉ có một, Hóa Vũ Bá Thần Thể là độc nhất vô nhị!”
“Quan trọng hơn, cái khó của Hóa Vũ Bá Thần Thể là phải không ngừng sưu tầm tài nguyên quý giá và hiếm hoi như Ngũ Hành Hỗn Độn Khí, việc này cực kỳ hao tốn thời gian, tài sản và công sức!”
“Trong khi đó Thời Không Thánh Thể sẽ phát triển mạnh lên theo tu vi của chủ nhân tăng trưởng mà chẳng cần phải làm gì!”
“Vậy nên nói là dễ đúc, nhưng tỷ lệ để đúc thành và phương hướng phát triển của Hóa Vũ Bá Thần Thể khó khăn hơn Thời Không Thánh Thể rất nhiều!”
Lạc Nam gật đầu tán thành lời nói của nàng.

Cũng may hắn có được Thiên Cơ Bảng, đổi lại là người khác…dù đúc được Hóa Vũ Bá Thần Thể nhưng muốn sáng lập được mười cái hành tinh chẳng biết phải tốn đến bao nhiêu năm, có khi cả đời chưa thể làm được.

Chỉ riêng việc tìm tòi chúng nó trong vũ trụ mênh mông đã đủ làm người khác chán chường.

Mặc dù là vậy, hắn cũng đã vơ vét sạch sẽ Ngũ Hành Hỗn Độn Khí còn sót lại trong vũ trụ này chỉ để sáng lập được 14 hành tinh mà thôi.

Tốn hơn chục ngàn tỷ Điểm Danh Vọng để tìm hiểu tin tức, nhờ hai Khí Vận Chi Tử hỗ trợ thu thập, cái giá phải trả có nhỏ đâu?
Quá trình đúc có thể dễ dàng hơn Thời Không Thánh Thể, nhưng hậu kỳ phát triển mới là cái khó của Hóa Vũ Bá Thần Thể.

Vũ trụ này đã bị vét sạch Hỗn Độn Khí, trừ khi hắn thu phục các hành tinh trong vũ trụ này, bằng không chỉ có thể lên Nguyên Giới mới có thêm tài nguyên khai mở hành tinh a.

Lạc Nam từng ảo tưởng chấp chưởng hàng vạn hành tinh, hiện tại xem ra đó chỉ là mơ mộng hảo huyền.

OÀNH!
Mà lúc này, Tuế Nguyệt Cung chấn động, rốt cuộc dừng lại ở một cột móc thời không.

Lạc Nam và Tuế Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, biểu lộ trên mặt dần trở nên ngưng trọng.

Thời kỳ Cổ Đại…đến rồi!

Bình Luận (0)
Comment