Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1834


Quả nhiên đúng như dự đoán của Lạc Nam, Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân rõ ràng biết vị trí của Chí Tôn Mộ Địa mà Vân Duyên đang lánh nạn.

Không mất thời gian tìm kiếm vất vả như hắn, hai con hàng này một đường đi thẳng về phía trước, bộ dạng cực kỳ gấp rút và lo lắng.

Trong quá trình này cũng có không ít yêu thú cản trở nhưng đều bị hai người dễ dàng hóa giải, Bạch Y Nhân phóng thích Hư Vô đem tất cả phiền phức phân giải, Hắc Y Nhân càng trực tiếp hơn, một quyền một cước nện nát tất cả thành thịt vụn.

Vốn bọn hắn thu liễm lực lượng khiến Lạc Nam nhìn không ra sâu cạn, nhưng khi động thủ đã tiết lộ khí tức ra ngoài khiến hắn nhìn rõ cấp độ tu vi.

Lạc Nam âm thầm giật mình, bởi vì khí tức của cả Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân đều là Tiểu Thánh.

“Chẳng lẽ khi tham gia Thiếu Đế Chi Chiến bọn hắn vẫn luôn áp chế thực lực?” Hắn cảm thấy nghi hoặc.

Thời điểm đó rõ ràng tu vi của Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân chỉ ngang hàng với các Đế Tử và Đế Nữ trong Tiểu Vũ Trụ, chiến lực còn không thể sánh bằng Quỷ Đỏ, Lâm Tích hay Tiểu Kỳ Nam.

Vậy mà giờ đây tu vi đã vượt qua cả hắn.

Điều này khiến hắn đặt ra câu hỏi, là do lần trước Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân áp chế thực lực tham gia Thiếu Đế Chi Chiến hay bọn hắn phát triển vượt bậc đến mức độ này trong thời gian ngắn đến như vậy.

Nếu là trường hợp thứ hai, chứng tỏ điều kiện và hoàn cảnh tu luyện ở Nguyên Giới vượt qua Tiểu Vũ Trụ quá nhiều, hai bên thật sự vô pháp đặt lên bàn cân so sánh.

Lạc Nam tự nhủ tiến bộ tu vi của mình cũng cực kỳ thần tốc, nhưng so với trường hợp của Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân thật không đáng là gì.

Cho nên suy nghĩ của hắn nghiêng về trường hợp thứ nhất hơn, Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân áp chế thực lực.

Có lẽ khi tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, tu vi của hai con hàng này vốn đã là Thiên Đế, thậm chí là Nhập Thánh.

Tuy nhiên chắc có lẽ tu vi của hai người này đạt đến Tiểu Thánh nên mới được phái đi cứu viện cho Vân Duyên.

Dù sao thì cường giả cao cấp đến mức nào đi vào Táng Địa cũng trở thành Tiểu Thánh mà thôi.

Lạc Nam tiêu dao tự tại, vừa nằm gác chân trên lưng Tiểu Tinh vừa miên man suy nghĩ.

Bất quá thời gian an nhàn của hắn không kéo dài được bao lâu.

ẦM ẦM ẦM ẦM.

Táng Địa quỷ dị khó lường, phía trước đột ngột chấn động, không gian bốn phương tám hướng như hóa thành một vách tường kiên cố vây nhốt cả Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân vào bên trong.

Theo sau đó, một cái Truyền Tống Trận cực đại bỗng nhiên từ dưới lòng đất hiện lên, cấp tốc xoay tròn.

Vô số Trận Văn hiện ra mang theo hấp lực khổng lồ kéo Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân rơi xuống, muốn đem bọn hắn truyền tống đến một nơi khác.

“Khốn kiếp, rơi vào truyền tống trận liên thông với mộ địa rồi!” Hắc Y Nhân phẫn nộ gầm lên một tiếng.

“Bằng mọi giá cũng không được đi, tình huống của Công Chúa đang cực kỳ nguy cấp!” Bạch Y Nhân thanh lãnh quát lên.


Lạc Nam nghe xong sửng sốt.

Dường như cho rằng không có người ngoài nên hai con hàng này lên tiếng nói chuyện bằng giọng thật.

Hắc Y Nhân là giọng nam, còn Bạch Y Nhân lại chính là giọng nữ.

Hắn đã sớm hoài nghi giới tính của Bạch Y Nhân, không nghĩ tới thật sự là nữ nha.

“Hư Vô Chưởng!”
“Loạn Thiên Quyền!”
Trong lúc Lạc Nam đánh giá, Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân cũng bạo phát sức mạnh chống lại Truyền Tống Trận và các bức tường không gian vô hình.

Chỉ thấy Bạch Y Nhân hai tay tung chưởng, áo choàng màu trắng tung bay, Hư Vô Thánh Lực ngưng tụ thành hai cái bàn tay khổng lồ hướng về một đám Trận Văn chưởng xuống.

Hắc Y Nhân điều động Cửu Tầng Quyền Vực, xương cốt kêu lách cách như ẩn nhứa sức nặng kinh hồn, một quyền đấm ra khiến thiên hạ đại loạn, cố gắng phá tan một vách giam cầm.

OÀNH OÀNH.

Chiến lực của bọn hắn không tệ chút nào, Hư Vô Chưởng của Bạch Y Nhân thành công phá giải một gốc Trận Văn, còn Loạn Thiên Quyền cũng thành công để lại vết rạn nứt trên một vách tường không gian.

Đáng tiếc như thế là chưa đủ, bởi vì cái bẫy này là do cường giả tu vi Thánh Tôn lưu lại, hậu bối như Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân khó lòng phá diệt trong khoảnh khắc ngắn ngũi như vậy.

Chỉ thấy những Trận Văn vừa bị phá tan một lần nữa ngưng kết trở lại, Truyền Tống Trận tiếp tục hoạt động, ánh sáng lóe lên ngập trời.

“Không thể…” Bạch Y Nhân và Hắc Y Nhân không cam lòng gầm lên.

Bọn hắn không phải sợ rơi vào Mộ Địa nguy hiểm, bọn hắn chỉ sợ điều này sẽ làm trì hoãn thời gian viện trợ cho Công Chúa.

Nhưng lúc này xem ra đã không còn cách nào khác nữa rồi…
Cả hai vô cùng không cam lòng, tuyệt vọng, nếu Công Chúa xảy ra chuyện gì bọn hắn cũng không còn mặt mũi sống nữa.

“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Ngay tại thời khắc then chốt, một thanh âm nghiêm nghị vang lên.

RỐNG!
Lại có thêm một tiếng thú rống.

Không Gian Chi Lực điên cuồng kích hoạt, cố gắng xuyên vào trong kết giới do Thánh Tôn thiết lập bao trùm lấy thân thể Hắc Y Nhân cùng Bạch Y Nhân.

HỰ!
Có tiếng rê.n rỉ đầy đau đớn, Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân chỉ cảm thấy thân thể biến mất tại chỗ, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên ngoài, thoát khỏi phạm vi truyền tống.

Bọn hắn trong mắt ánh lên nét mừng nhưng ngay sau đó gương mặt liền trở nên đề phòng nhìn về phương hướng vừa phát ra âm thanh.


Chỉ thấy tại nơi đó có một nam nhân và một con thú đang biểu lộ cực kỳ chật vật.

Nam nhân hai tay che kín mắt trái, từ trong đó vẫn có máu tươi liên tục rỉ ra.

Còn con thú thì gần như sức cùng lực kiệt, đang nằm thở hổn hển như hấp hối.

“Đây là…” Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân lẩm bẩm, theo sau đó là trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì bọn hắn nhận ra một người một thú này.

Không phải Lạc Nam cùng chiến thú Tinh Không Long Mã của hắn thì ai vào đây nữa?
Bất quá ngay lập tức, Hắc Y Nhân cùng Bạch Y Nhân liền lao vọt về phía sau giữ khoảng cách nhất định, lạnh lùng hướng Lạc Nam quát lên:
“Ngươi là ai?”
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm vì tức giận.

Cường độ Không Gian ở Táng Địa này quá cao cấp nên thi triển Dịch Chuyển Tức Thời vốn đã khó hơn bình thường, chưa kể muốn dịch chuyển từ trong kết giới của Thánh Tôn ra ngoài thì khó càng thêm khó.

Chính vì như vậy, hắn cần đến Tiểu Tinh hỗ trợ toàn bộ Không Gian Chi Lực mà nó đang có để cung cấp sức mạnh, lại thêm chấp nhận phản phệ nặng nề khiến Cấm Kỵ Chi Nhãn rỉ máu mới cứu được hai người Bạch Y Nhân.

Hắn và Tiểu Tinh hy sinh đến như vậy chưa kịp nghe một lời cảm tạ, lại bị chất vấn bằng thái độ tràn đầy địch ý, không giận đến nghiến răng mới là chuyện lạ.

“Hai ngươi có bệnh sao?” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng:
“Đều là bại tướng dưới tay ta mà quên nhanh thế à?”
Hắc Y Nhân cùng Bạch Y Nhân liếc mắt nhìn nhau, càng thêm cảnh giác nói:
“Ngươi là kẻ nào? vì sao giả mạo thành Lạc Nam?”
Hiển nhiên ở trong nhận thức của bọn họ thì Lạc Nam lúc này đang cực kỳ bận rộn trong Tiểu Vũ Trụ, làm sao sẽ xuất hiện ở Táng Địa này được?
Vậy chắc hẳn là có người giả mạo Lạc Nam, hơn nữa thủ đoạn tinh vi đến mức giả luôn cả Tinh Không Long Mã.

Lạc Nam thở dài một tiếng, cũng biết việc mình có mặt ở nơi này thật sự rất vô lý trong mắt người Trụ Việt Tông, bọn họ nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.

“Nghe cho rõ đây, là sư phụ Kim Nhi mang ta đến nơi này thí luyện!” Lạc Nam nhún nhún vai, cực kỳ thuyết phục đáp:
“Tình cờ ta nghe thấy Vân Duyên Công Chúa xảy ra chuyện nên mới quyết định tìm cách cứu nàng, dù sao thì ta thiếu nợ ân tình không nhỏ của Trụ Việt Tông!”
“Sư phụ Kim Nhi!?” Giọng điệu hai người liền trở nên ngưng trọng.

Hiển nhiên bọn họ cũng đã nghe phong phanh một ít tin đồn về vị sư phụ bí ẩn của Lạc Nam, cảm thấy tin tưởng đôi chút.

“Nếu sư phụ ngươi lợi hại như vậy, làm ơn hãy nhờ cứu Công Chúa ra đi!” Hắc Y Nhân giọng điệu lo lắng kèm theo sự thăm dò nói.

“Thật đáng tiếc, sư phụ ta là nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả ta muốn liên lạc với người cũng không được, ta còn chưa đủ tư cách để nhờ vả người giúp đỡ bất cứ chuyện gì!” Lạc Nam ra vẻ bất đắc dĩ nói:
“Bằng không ta đã sớm nhờ sư phụ dẹp bỏ Bất Tử Tộc chỉ trong chớp mắt!”
Bạch Y Nhân cùng Hắc Y Nhân khóe miệng co giật, vì sao cảm giác cái tên này nói chuyện phách lối như vậy.

Bất Tử Tộc dù sao cũng là Thiên Địa Sủng Nhi, Bất Tử Chí Tông càng là đại thế lực quy mô lớn.


Vậy mà vào trong miệng của hắn lại trở thành muốn diệt là diệt.

Chẳng lẽ sư phụ của hắn là tồn tại Cấm Kỵ?
Kim Nhi ngồi trên bả vai Lạc Nam gật gù đắc ý, thổi phồng không tệ nha.

“Mặc dù ngươi nói rất hợp tình hợp lý, nhưng chỉ bấy nhiêu đó còn chưa đủ thuyết phục chúng ta tin tưởng!” Hắc Y Nhân vẫn còn chưa buông bỏ cảnh giác:
“Mong ngươi đừng tiếp tục theo dõi chúng ta!”
Bạch Y Nhân rùng mình một thoáng, lúc này mới nhớ lại hai người mình vậy mà bị Lạc Nam âm thầm bám theo từ đầu đến cuối vẫn không hề hay biết.

Nếu không phải lần này Lạc Nam chủ động xuất đầu lộ diện, có lẽ bọn hắn vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

Tưởng tượng nếu người như vậy mà là địch nhân thì thật là rợn cả tóc gáy.

Hắc Y Nhân cẩn thận cũng có lý do của hắn.

Lạc Nam bĩu môi, đã nói đến mức như vậy mà hai con hàng này còn chưa tin tưởng.

Hơi suy nghĩ một chút, hắn liền gọi Mộc Nhi ra ngoài, xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Chứng kiến vị mỹ nhân cao quý không cách nào hình dung vừa từ cơ thể Lạc Nam hiện ra, Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân liền tròn xoe mắt, vội vàng cúi đầu chắp tay:
“Gặp qua Thế Giới Thụ tiền bối!”
“Ta hiện tại đã không còn là Thế Giới Thụ, các ngươi có thể gọi ta là Mộc Nhi hoặc Lạc phu nhân!” Mộc Nhi nở nụ cười tuyệt mỹ khiến thời gian cũng phải đọng lại.

“Lạc phu nhân?” Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân giật mình nhìn lấy Lạc Nam.

“Không sai!” Lạc Nam ôm eo Mộc Nhi cười tự hào, giới thiệu nói:
“Nàng giờ là thê tử của ta, cấm các ngươi gọi là tiền bối…như vậy nghe quá già, Mộc Nhi của ta vẫn còn rất trẻ đẹp!”
“Đứng đắn một chút!” Mộc Nhi sắc mặt ửng đỏ đưa tay đánh hắn.

Lạc Nam cười hắc hắc hôn chụt lên má nàng, có vợ đẹp không khoe khoang kiêu ngạo thì có làm gì?
Mặc dù gương mặt của Lạc Nam lúc này rất đáng ăn đòn, nhưng sự xuất hiện của Mộc Nhi cũng xua tan tất cả nghi ngờ từ Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân.

Hai người bọn hắn đều là người của Trụ Việt Tông, nhiều năm cùng công chúa quan sát tình hình, biết mỹ nhân Thế Giới Thụ vẫn luôn âm thầm bảo vệ tiểu vũ trụ, làm sao có thể không nhận ra được nàng?
Lần trước Thế Giới Thụ đã tự bạo, không biết Lạc Nam có thủ đoạn gì để bảo vệ Mộc Nhi tiếp tục sống sót, nhưng điều này khiến Hắc Y Nhân và Bạch Y Nhân vô cùng vui mừng.

Hai người thành tâm thành ý hướng về phía hắn chắp tay cúi đầu:
“Đa tạ ngươi bảo hộ tiền…à không, bảo vệ Thế Giới Thụ chu toàn!”
“Nực cười, ta bảo vệ thê tử của ta còn cần các ngươi cảm tạ?” Lạc Nam trợn mắt nói.

Mộc Nhi nghe mà trong lòng ngọt ngào như được nếm mật, cúi đầu hôn một chút lên môi hắn, lúc này mới hài lòng trở về đan điền.

“Được rồi không tiếp tục làm mất thời gian, chúng ta phải mau chóng lên đường!” Bạch Y Nhân ngưng trọng lên tiếng.

Lạc Nam gật đầu hiểu ý, quay sang vỗ vỗ đầu Tiểu Tinh khích lệ:
“Làm tốt lắm, tạm thời nghỉ ngơi đi!”
Tiểu Tinh ngoan ngoãn gật đầu, kích thước cơ thể thu nhỏ lại như con mèo con, nhảy vào trong óng tay áo của Lạc Nam chợp mắt.

Bởi vì Linh Giới Châu đã bị Không Gian Hệ Thống cất giữ nên Tiểu Tinh vô pháp đi vào, chỉ có thể tạm thời trốn vào y phục của hắn.

“Dẫn đường đi!” Lạc Nam lên tiếng.


Hắc Bạch Y Nhân gật mạnh đầu, một lần nữa hướng về phía trước lao vọt đi.


Lạc Nam theo sát phía sau, vừa đi vừa hỏi thăm tình hình an nguy của Vân Duyên Công Chúa.

Dựa theo lời Hắc Bạch Y Nhân, hắn hiểu thêm một số thông tin quan trọng.

Hóa ra giữa Vân Duyên, Mị Duyên và Kỳ Duyên có biện pháp liên kết tinh thần với nhau.

Vì vậy khi Vân Duyên gặp nạn, nàng liền đem tình huống của mình truyền đạt về Mị Duyên.

Theo miêu tả của Vân Duyên, có đến bảy vị cường giả chặn đường vây giết nàng.

Trong đó có năm vị Thánh Vương Viên Mãn, một vị Thánh Tôn Sơ Kỳ, một vị Thánh Tôn Hậu Kỳ.

Sáu người kia là Hộ Pháp của Bất Tử Chí Tông, chỉ riêng Thánh Tôn Hậu Kỳ là nhân vật Trưởng Lão.

Vân Duyên chỉ là Thánh Vương, gặp phải số lượng địch nhân chênh lệch như vậy thật sự không có cách nào khác ngoài tiến vào Táng Địa.

Nàng có thể thoát khỏi sự vây giết của bọn hắn để bỏ trốn đã là cực kỳ bản lĩnh rồi, không thể đòi hỏi thêm gì nữa.

“Các ngươi đùa với ta chắc?” Lạc Nam bất mãn nói:
“Kẻ địch có tận bảy người, các ngươi đi chi viện chỉ có hai người? đánh cái rắm a!”
“Hết cách rồi!” Bạch Y Nhân đắng chát đáp:
“Trụ Việt Tông vô số năm qua vẫn luôn cố gắng liều mạng phòng thủ, chưa từng có giai đoạn nào đánh ngược được Bất Tử Chí Tông, nội tình và lực lượng của bọn hắn hơn chúng ta quá nhiều!”
“Nếu chúng ta cử thêm cường giả ứng cứu Công Chúa, Bất Tử Chí Tông cũng sẽ làm như vậy, thậm chí số cường giả mà bọn hắn cử ra lại càng nhiều hơn!”
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, tình cảnh xấu hơn dự kiến của hắn.

Cách duy nhất để Trụ Việt Tông trở mình, đàn áp ngược lại Bất Tử Chí Tông có lẽ là Long Chí Tôn thành công đột phá Cấm Kỵ.

Nhưng trong giai đoạn khi Long Chí Tôn bế quan, Trụ Việt Tông phải gánh vác áp lực lớn chưa từng có.

“Các ngươi dự định thế nào?” Lạc Nam hỏi.

“Kế hoạch của bọn ta là phải tìm được Công Chúa, sau đó dùng một tấm Phù Chú do Chủ Mẫu ban tặng mang theo Công Chúa trực tiếp dịch chuyển trở về Trụ Việt Tông, tránh xung đột trực diện với kẻ thù!” Bạch Y Nhân hồi đáp.

“Vân Duyên đã đi vào Mộ Địa Chí Tôn, Phù Chú có tác dụng sao?” Lạc Nam nhíu mày.

“Có tác dụng, bởi vì Phù Chú này là do Chủ Mẫu phí công luyện chế, nàng cũng là Chí Tôn cấp cường giả!” Hắc Y Nhân sùng kính nói.

“Chủ Mẫu của các vị chắc hẳn là Thánh Hậu Âu Cơ?” Lạc Nam tò mò.

Thánh Hậu chính là thê tử của Long Chí Tôn, phu thê hai người sáng tạo ra Long Tiên Thánh Điển mà Lạc Nam và các thê tử đang tu luyện, đồng thời nàng cũng là mẫu thân của Cổ Việt Tộc Trưởng – Lạc Nhất Vương.

“Thánh Hậu là danh xưng khi Chủ Mẫu còn là Thánh Cấp Cường Giả, nhưng nàng đã đột phá Chí Tôn từ lâu rồi!” Hai người trả lời:
“Ngươi có thể xưng hô nàng là Trụ Việt Chủ Mẫu hoặc Trụ Việt Mẫu Tôn!”
Lạc Nam âm thầm gật đầu, cũng nhờ Trụ Việt Chủ Mẫu là cường giả cấp Chí Tôn nên Trụ Việt Tông mới chống được Bất Tử Chí Tông khi Long Chí Tôn đang bế quan đột phá Cấm Kỵ.

Vừa phi hành vừa nói, rốt cuộc ba người đã đến nơi cần đến…

Chúc cả nhà mùng 1 tết vui vẻ, an lành.

Bình Luận (0)
Comment