Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 237


Bạch Lạc Băng bị dọa đến mức hét thất thanh lên, bởi vì Cung Cảnh Hào đã vớ lấy chai rượu vang ở trên bàn lên.

Cung Cảnh Hào nắm chặt chai rượu trong tay, liếc nhìn Bạch Lạc Băng ở phía trước mặt, cô ta ôm lấy đầu, toàn thân run lẩy bẩy không có chút hình tượng nào, không còn sự kiêu ngạo như thường ngày nữa.

Cung Cảnh Hào cong khóe môi lên, khinh thường cười khẩy.

“Cô cũng sẽ sợ sao?” Giọng nói của anh ta khẽ cất lên, nhưng lại lộ ra hơi thở đáng sợ lạnh lẽo.

Bạch Lạc Băng không ngừng lắc đầu, trong miệng cô ta phát ra âm thanh nghẹn ngào không rõ.

Cô ta và Cung Cảnh Hào quen biết nhau từ bé, cô ta rất hiểu tính cách hung ác tàn bạo của Cung Cảnh Hào, anh ta không phải là Tịch Thần Hạn, sẽ không vì đối phương có phải là phụ nữ hay không, chỉ cần chọc giận anh ta thì anh ta sẽ không nương tay.

“Em, em!.

em không biết, em đã chọc giận anh ở chỗ nào!.

” Bạch Lạc Băng không ngừng run rẩy, khẽ nói.

“Không phải cô rất thích uống rượu với tôi sao? Nào, chúng ta cùng uống một ly.

” Giọng nói của Cung Cảnh Hào càng trở nên hung dữ.

Bạch Lạc Băng nắm chặt góc bàn ở phía sau lưng, như vậy mới không để cô ta bị mềm nhũn cả hai chân mà ngã nhào xuống đất.

“Đã rất muộn rồi!.

không!.

.

không thể uống!.

.


Cung Cảnh Hào kéo thẳng lấy mái tóc dài của cô ta lên, đau đến mức khiến Bạch Lạc Băng thét thất thanh lên.

“A!.

.


“Cô uống hay không uống?” Cung Cảnh Hào nghiến răng, một bình rượu đột nhiên đổ thẳng vào trong miệng Bạch Lạc Băng.

“Khụ, khụ!.



Bạch Lạc Băng bị sặc đến mức không ngừng ho lên, cô ta ra sức thở d.ốc, cô ta sớm đã không quan tâm đến việc rượu vang thấm đẫm quần áo của mình, nhếch nhác giống như tù nhân vừa bị tra tấn.

“Đừng!.

.

đừng đối xử với em như vậy.


“Cô muốn tôi đối xử với cô như thế nào?” Cung Cảnh Hào lại lấy một chai rượu vang khác, bật nắp lên, kéo Bạch Lạc Băng ra rồi đổ vào miệng cô ta.

“Ựm, ựm!.


Bạch Lạc Băng không ngừng lắc đầu vùng vẫy, cô ta vẫy vẫy cánh tay, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

“Đừng!.

đừng!.


Bạch Lạc Băng ra sức hét lên, rượu vang từng ngụm từng ngụm một đổ xuống.

Cung Cảnh Hào thấy cô ta sắp ngạt thở, lúc này mới ban ơn buông cô ta ra, để mặc cô ta không còn chút sức lực nào mềm nhũn nằm trên đất, anh ta đứng từ trên cao thưởng thức sự nhếch nhác của cô ta.

“Ngon không?” Cung Cảnh Hào tàn nhẫn nói.

Bạch Lạc Băng nắm lấy cái cổ của mình, cô ta ra sức ho lên, cơ thể không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Cung Cảnh Hào!.

.

rốt cuộc anh!.

rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Cung Cảnh Hào cúi xuống, nắm lấy cái cằm của Bạch Lạc Băng, ép cô ta ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của anh ta, giọng nói không có chút nhiệt độ nào lạnh lùng nói.

“Cô nói xem tôi muốn làm cái gì?”
Bạch Lạc Băng chạm phải sự hung ác trong đáy mắt anh ta, cô ta bỗng chốc giật mình một cái, một sự lạnh lẽo thấu tim lan tỏa ra toàn thân cô ta.

“Em, em!.

em không biết!.



Cô ta tránh né ánh mắt dọa người của Cung Cảnh Hào, Cung Cảnh Hào gia tăng sức lực trên tay, trên cằm truyền đến sự đau đớn dữ dội giống như xương cốt bị nghiến vỡ vụn, đau đến mức hai mắt của Bạch Lạc Băng ửng đỏ, nước mắt liền rơi xuống.

“Huhu!.

.

anh tha cho em đi, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết từ nhỏ, anh cũng không có mấy người bạn!.

.

có thể đừng gây khó dễ cho em như vậy được không?”
“Tôi từ trước đến nay chưa từng cần bạn bè.

” Cung Cảnh Hào khẽ hét lên, hơi thở trong đáy mắt trở nên vừa đáng sợ vừa kinh khủng.

“Tôi chỉ hỏi cô, rượu có ngon không?”
Toàn thân Bạch Lạc Băng trở nên run rẩy, cô ta bị dọa đến mức không nói ra được câu nào, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

“Không ngon đúng không? Là do chưa bỏ thêm chất gì đúng không? Có cần tôi bỏ thêm một chút vào rượu giúp cô không? Sau đó tìm cho cô hai người đàn ông nữa.


“Huhu, đừng!.

” Bạch Lạc Băng bị dọa đến mức khóc nức nở.

Cung Cảnh Hào đột nhiên vung tay lên, một cái tát hung hăng được đánh xuống.

Bạch Lạc Băng đột nhiên cảm thấy trước mắt toàn sao, cả người mềm nhũn bò dưới đất, sau đó không đứng lên được nữa.

“Dám bỏ thuốc k.ích dục cho tôi uống, tôi thấy chắc là cô chán sống rồi, Bạch Lạc Băng.


Sau đó lại là một cái tát nữa giáng xuống, đánh đến mức khóe miệng Bạch Lạc Băng chảy máu.

“Đừng!.

” Bạch Lạc Băng đau đớn dữ dội ôm lấy mặt, không ngừng nức nở hét lên.

“Không phải là em, không phải là em!.

thật sự không phải là em.



“Là Vũ Phi Phi, là cô ta làm, em không biết cái gì hết!.

thật sự không biết cái gì hết!.


“Là Vũ Phi Phi sao?” Cung Cảnh Hào nhìn ra bên ngoài cửa, khóe môi nham hiểm cong lên, giống như một con mãnh thú tàn bạo ăn thịt người.

Bạch Lạc Băng bị dọa đến mức đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, cô ta không ngừng gật đầu, “Đúng, là do cô ta làm, đều là do cô ta làm, nhất định là cô ta, cô ta rất xấu xa!.


“Hức hức!.


Cung Cảnh Hào vặn tóc của Bạch Lạc Băng một cái, “Vẫn còn giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương với tôi sao? Dám làm mà không dám nhận sao?”
Lại là một cái tát nữa giáng xuống, kêu vô cùng giòn ở trong tai Bạch Lạc Băng, một trận ù tai, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

“Vẫn không thừa nhận đúng không?”
“Thật sự không phải là do em làm!.

” Bạch Lạc Băng khẽ nghẹn ngào.

“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.

” Anh ta hung hăng nghiến răng nói.

Nước mắt của Bạch Lạc Băng rơi lã chã nhìn anh ta, giọng nói khổ sở, “Thật sự không phải là em! ! em vô tôi mà, sao em có thể bỏ thuốc k.ích dục cho anh uống được chứ?”
“Chai rượu đó!.

.

thật sự là do Vũ Phi Phi đưa cho em!.

.

Hơn nữa, em cũng uống mà, sao mà em không có chuyện gì vậy? Em không bỏ thuốc anh, nếu em bỏ thuốc anh thì em cũng sẽ không uống!.

.


“Cảnh Hào, chúng ta quen biết từ nhỏ, anh cho em mười lá gan thì em cũng không dám bỏ thuốc anh!.


Hai tay Bạch Lạc Băng túm lấy Cung Cảnh Hạo, không ngừng khóc lóc cầu xin, vô cùng đáng thương.

“Cảnh Hào, em sẽ không ngu ngốc như vậy mà bỏ thuốc anh đâu, đây không phải là khiến anh nghi ngờ em! ! em thật sự ghét Vũ Tiểu Kiều, trong lòng Tô Nhất Hàng chỉ có cô ta!.

.

nhưng em cũng không thể hãm hại anh được!.

.



Bạch Lạc Băng nắm bắt được một tia thương xót trong đáy mắt của Cung Cảnh Hào, cô ta thừa thắng xông lên, “Hơn nữa!.

anh cũng nhìn thấy em cũng uống rượu mà, lẽ nào em còn để cho bản thân mình uống rượu bị bỏ thuốc sao?”
“Bây giờ tình hình như vậy, người được hưởng lợi nhất chính là Vũ Phi Phi!.

.

đối với em cũng không có lợi gì, Vũ Tiểu Kiều và cậu Thần chia tay, rất nguy hiểm với em có được không?”
Bạch Lạc Băng khóc đến mức bi thương hơn, “Một khi Vũ Tiểu Kiều độc thân!.

thì em không nắm chắc được Nhất Hàng nữa!.

.

em chỉ mong sao Vũ Tiểu Kiều sớm gả đi!.

hức hức!.


“Nhất định là do Vũ Phi Phi lợi dụng em, khiến anh và cậu của anh vì Vũ Tiểu Kiều mà bị rạn nứt tình cảm!.

.

em cũng là bị cô ta lợi dụng hãm hại!.


“Vũ Phi Phi này thật sự đáng hận, phụ lòng em coi cô ta là bạn tốt nhất, thế mà cô ta lại dám ngấm ngầm tính kế hãm hại em, em nhất định sẽ không tha cho cô ta.


Cung Cảnh Hào đẩy Bạch Lạc Băng ra, đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô ta, “Tôi nói cho cô biết Bạch Lạc Băng, tôi sớm đã từng nói, ai dám đụng đến Vũ Tiểu Kiều chính là đối đầu với tôi.


Bạch Lạc Băng nhìn thấy sự kiên quyết trong đáy mắt Cung Cảnh Hào thì rất là tức giận, “Em thật sự không hiểu nổi anh, tại sao?”
“Không có tại sao, cô ta chỉ là đồ chơi của tôi!.

” Cung Cảnh Hào khẽ quát lên một tiếng, trong giọng nói của anh ta còn lộ ra một sự xót xa thấu tim.

Bạch Lạc Băng bò trên đất, nhìn bóng lưng của Cung Cảnh Hào rơi đi, cô ta ra sức nịnh hót nói, “Em sẽ xử lý Vũ Phi Phi, cô ta lại dám bỏ thuốc anh, em sẽ không tha cho cô ta.


Cung Cảnh Hào từ từ quay đầu lại, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Không cần đâu, cô cứ lo cho bản thân mình trước đã, tôi sẽ để cho cô ta biết, chữ chết viết như thế nào.


Cung Cảnh Hào đạp cửa bỏ đi.

Bạch Lạc Băng nằm bẹp trên nền đất, trong ánh mắt của cô ta tràn ngập sự căm hận đến thấu xương, cô ta từ từ đưa tay vu.ốt ve những chỗ sưng đau ở trên mặt, ánh mắt của cô ta trở nên vô cùng âm u và độc ác.

“Cung Cảnh Hào, hóa ra anh thật sự yêu Vũ Tiểu Kiều.



Bình Luận (0)
Comment