Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 296


Chương 296
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Thi Nhân truyền đến: “Alo.”
“Thi Nhân, là anh.”
“Tôi biết.”
Hách Liên Thành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh xin lỗi em về chuyện của mẹ anh.”
Thi Nhân thở dài, đặt dụng cụ trong tay xuống: “Nhưng tôi đã nói từ lâu rồi, không cần xin lỗi tôi.”
Bởi vì cô sẽ không chấp nhận.
“Anh biết em đã nói như vậy, nhưng anh vẫn muốn xin lỗi.”
“Nếu anh muốn thay mẹ anh nói chuyện, vậy thì anh không cần phải nói tiếp nữa đâu.”
Thi Nhân trực tiếp ngắt lời Hách Liên Thành.
Sự việc đã ầm ĩ đến vậy rồi, nó đã không còn là chuyện của một người nữa rồi, và nó cũng liên quan đến rất nhiều vấn đề ở bên trong đó nữa.
Tiêu Khôn Hoằng thận trọng từng bước một, cô không thể ngăn cản anh được.
Cô đã không giúp được gì, vì vậy cô nhất định sẽ không sẽ cản trở anh.
“Thi Nhân, anh không có ý đó.” “Tiêu Vinh đã tìm đến anh, phải không?”
Thi Nhân nói thẳng vào vấn đề, nhắc đến Tiêu Vinh, Hách Liên Thành hơi dừng lại một chút, trả lời: “Đúng vậy.”
“Vì vậy anh quyết định hợp tác với anh ta?”
“Anh có thể không hợp tác với anh ta, nhưng Tiêu Khôn Hoằng phải để mẹ anh rời khỏi đây và trở về Nước Mỹ.”
Hai người này thật sự đã hợp tác với nhau rồi.
Thi Nhân không biết nên lộ ra biểu tình gì mới tốt, cô nghiêm túc nghĩ một chút, trả lời: “Tôi không muốn can thiệp vào chuyện này, tôi xin lỗi.”
“Thi Nhân, hợp đồng của Tiêu Vinh bên kia là thật, đúng không? Đối với Tập đoàn Quang Viễn của mọi người mà nói, đây cũng là một rắc rối lớn.


Anh có thể giả vờ hợp tác với Tiêu Vinh, sau đó giúp em thoát khỏi anh ta.”
“Hách Liên Thành!”
Thi Nhân gọi tên anh ta, nhìn lá rơi bên ngoài cửa sổ, từ trước đến nay bốn mùa thay phiên nhau đến rồi đi, cô nói: “Anh không nghĩ rằng yêu cầu này của anh hơi ích kỷ hay sao?”
Cô không đợi Hách Liên Thành trả lời, trực tiếp cúp máy.
Nghĩ đến những gì Hách Liên Thành nói, cô có chút lo lắng, lỡ như Hách Liên Thành tiết lộ tin tức cho Tiêu Vinh thì làm sao đây?
Thi Nhân vừa nghĩ đến điều này, ngay lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng Cô trực tiếp đi tới phòng làm việc bên kia hành lang, gõ cửa bước vào, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn: “Làm sao vậy?”
Thi Nhân nói toàn bộ nội dung cuộc gọi lúc nãy của cô và Hách Liên Thành lại một lần nữa cho người đàn ông nghe.
Ánh mắt cô toát lên vẻ lo lắng: “Lỡ như Hách Liên Thành nói ra thì sao?”
“Lo lắng cho anh à?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, giống như anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này vậy.
Thi Nhân tức giận, nói: “Anh có thể nghiêm túc hơn một chút được không?”
“Lại đây, anh nói với em chuyện này.” Người đàn ông dời ghế về phía sau, anh nhìn thấy vợ của mình đang ngốc nghếch đến gần dựa vào mình, dang tay ra ôm cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô.
“Anh, anh làm gì vậy, đang bàn chuyện quan trọng mà.”
“Ừ, anh đang nghe đây.” Tiêu Khôn Hoằng một tay ôm cô, sau đó ấn vào eo vợ của mình khiến cô không thể đứng dậy được.
Giọng anh trầm thấp, từ tính nói bên tai cô, nghe vào tai thật sự là một loại hưởng thụ.
Nhiệt độ trên mặt Thi Nhân tăng lên, quay đầu lại: “Đừng nói vào tai em.”
“Không thoải mái?”
Tiêu Khôn Hoằng cắn vào cô: “Vợ à, chúng ta đã lâu không…”
“Dừng, trong đầu anh có thể nghĩ chuyện khác được không, ngoài ra, bây giờ em còn chưa phải là vợ của anh, cũng chưa đồng ý sẽ tái hôn với anh.”
“Vậy thì là bạn gái của anh, khi nào thì em mới có thể đau lòng anh hả?”
Tiêu Khôn Hoằng mặt dày không chút nào sợ hãi, cúi đầu nói bên tai cô: “Em trai anh vẫn luôn rất nhớ em.”

“Lưu manh!”
Thi Nhân đỏ mặt, giãy dụa muốn rời đi, từ phía sau lại truyền đến tiếng kêu của người đàn ông, bàn tay đang ôm lấy eo cô đột nhiên siết chặt: “Vợ à, em cố ý phải không?”
“Không phải.”
Cô hít sâu một hơi không dám nhúc nhích, giống như một con chim nhỏ.

“Làm hỏng rồi, em đền cho anh nhé?”
Thi Nhân nghiêng đầu, nhưng người đàn ông cố tình nói vào tai cô, giọng nói dễ chịu gần như khiến tai cô không chịu được nữa.
Người này thật là, giữa ban ngày ban mặt mà phát điên gì vậy không biết.
Cô đến tìm anh, vốn là để nói chuyện quan trọng mà.
Kết quả, kết quả sao lại ôm nhau rồi.
“Được, được chưa?”
Thi Nhân đỏ mặt, nhỏ giọng nói, tóm lại là có chút ngượng ngùng.
Mặc dù con cái của họ đều đã lớn như vậy rồi nhưng cô vẫn vẫn như trước không hiểu rõ lắm về một vài chuyện, mỗi lần trốn được thì cô đều trốn, Tiêu Khôn Hoằng cũng không ép cô.
Đối với cô mà nói, anh vẫn luôn tôn trọng suy nghĩ của cô.
Người đàn ông không lên tiếng, cô lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy anh đang dựa vào trên ghế, sườn mặt lộ rõ, nét đẹp trai và chững chạc càng hấp dẫn hơn trước.
Yết hầu gợi cảm lên xuống, đôi môi mỏng của anh tạo thành một đường.
Nói thật, trông anh bây giờ trông vô cùng đẹp trai.
Đột nhiên, người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt: “Em mà còn nhìn anh nữa, anh sẽ ăn em đấy.”
Thi Nhân nhìn xuống, lấy hết can đảm.
Rồi cúi người hôn lên môi anh, cảm giác mát lạnh đúng như mong đợi.

Cô đỏ mặt chủ động, học theo động tác của anh.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại không hề có một chút phản ứng gì, ánh mắt tối sầm lại.
Thi Nhân đỏ mặt đến mức không thể tiếp tục được nữa.
Cô vừa lùi lại sau một chút, giây tiếp theo đã có người ôm lấy đầu, chặn môi cô lại.
Phòng thủ như tấn công, Thi Nhân lùi dần, tựa lưng vào bàn.
Kết thúc nụ hôn sâu, Thi Nhân gần như thở hổn hển, nằm trong vòng tay anh, tai cô vẫn còn đỏ.
Tiêu Khôn Hoằng nhéo lỗ tai của cô: “Đã nhiều lần như vậy rồi, còn chưa nhớ rõ hôn như thế nào sao?”
“Em không giống anh, kinh nghiệm phong phú.”
“Đây là bản năng, em quá ngu ngốc.

Anh chỉ luyện tập với em mà thôi.”
Thi Nhân đột nhiên ngẩng đầu: “Thật sao?”
Người đàn ông không muốn nói mấy lời vô ích với cô, anh cúi đầu và bịt miệng cô lại.
Hàng mi của Thi Nhân run lên, mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt sâu kia, lúc này trong mắt chỉ anh chỉ có một mình cô.
“Tập trung vào, hửm?”
Tiêu Khôn Hoằng dừng lại, hơi cắn cô, sau đó tiếp tục.
Thi Nhân đưa tay ra chủ động ôm lấy cổ anh, toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh, nếu đã thích, vậy thì cô sẽ chủ động.
Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng mất kiểm soát.
Anh dừng lại, nhìn cô chằm chằm: “Em làm xong việc hôm nay chưa?”
“Chưa.”
“Còn chưa làm xong việc, vậy mà lại đến chọc anh à? Cô vợ hư hỏng.”
Khu khụ, Thi Nhân đỏ mặt: “Em tới đây, chỉ là muốn cùng anh nói chút chuyện mà thôi, ai biết anh lại đột nhiên như thế này.”
Đây có phải là trách anh không?
Tiêu Khôn Hoằng thở dài, đưa tay xoa xoa thái dương, lông mày cau lại, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Cô đúng là người mà ông trời phái xuống để tra tấn anh mà.
“Thực ra, thời gian của hôm nay cũng không còn nhiều, không quan trọng.”
Thi Nhân giọng như muỗi kêu.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên dùng sức, ôm cô vào lòng, áp trán vào cô: “Thật sao?”
“Giả đó.”
Thi Nhân không cầm được ánh mắt, cô lập tức tỏ sợ hãi nhưng Tiêu Khôn Hoằng không cho cô cơ hội hối hận.
Sau một lúc, Thi Nhân đỏ mặt: “Hình như chưa khóa cửa phòng làm việc.

‘ “Nếu không có việc gì thì sẽ không có người tới đâu.”
Thi Nhân ôm lấy cổ của anh, và nhìn cái cây bên ngoài cửa ở sổ phía sau, với những chiếc lá vàng đang rơi xuống đất.
Hai người đã làm việc ấy trong phòng làm việc rồi cả một buổi chiều.
Cho đến khi Thi Nhân nhìn thấy đồng hồ trên tường, cô mới nhận ra rằng đã đến giờ tan học của mấy đứa nhỏ, cô mới đỏ mặt nói: “Mấy đứa nhỏ sắp về rồi.”
Trong khi nói chuyện, Thi Nhân đã chuẩn bị ra ngoài.
Tiêu Khôn Hoằng ôm cô vào lòng, hôn lên khóe miệng cô: “Chờ chút, anh ôm em ra ngoài.’ “Không cần đâu.”
“Em có chắc là muốn ra ngoài với bộ dạng như thế này không?”
Thi Nhân sửng sốt, túm lấy anh: “Đều tai anh, cúc áo đều bị rơi ra hết rồi.”
“Được rồi, là lỗi của anh, lát nữa anh sẽ mua cho em một cái áo khác.”
“Mua một cái mới?”
“Cho em thẻ, muốn mua gì thì mua”.
“Anh nghĩ rằng anh là tổng tài bá đạo sao?”
Tiêu Khôn Hoằng dở khóc dở cười nhìn cô: “Đừng căng thẳng, sẽ không ai nói gì đâu, chúng ta là vợ chồng hợp pháp mài!”
Thi Nhân: “…
Da mặt thật dày, cô thật sự không thể so được với Tiêu Khôn Hoằng mà.

Bình Luận (0)
Comment