Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 350


Chương 350
Thi Nhân nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng, cô hơi sững sờ.
Cô không ngờ tới phản ứng của Tiêu Khôn Hoằng lại lớn đến như vậy, giọng điệu của cô hơi chua chát nói: “Này, trước đây anh quả nhiên có chuyện gì với người tên Bạch Mỹ Đình đó đúng không? Dù sao tất cả đều đã là chuyện trong quá khứ rồi, anh có nói ra sự thật em cũng sẽ không tức giận đâu, nhưng nếu anh cứ dấu giếm thì rõ ràng là có vấn đề.”
Tiêu Khôn Hoằng ngạc nhiên hoàn hồn lại, tâm trạng không tốt trong lòng lúc nãy đã giảm đi rất nhiều.
Quả nhiên đàn ông nào cũng đều giống nhau cả.
Anh ngẩng đầu cười như không cười nói: “Em ghen à?”
“Em ghen cái gì chứ, dù sao tất cả đều đã là chuyện trong quá khứ rồi, nhưng điều mà em quan tâm chính là thái độ của anh, rõ ràng vừa nhìn là đã biết có chuyện gì đó rồi, như anh lại chỉ nhàn nhạt nói là không có chuyện gì cả.

Nếu anh không phải đang chột dạ thì là gì hả?”
Anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình giống như hũ giấm nhỏ vậy, Tiêu Khôn Hoằng môi mỏng khẽ cong.
Quả nhiên là ghen tuông rồi.

Anh vẫy tay với Thi Nhân: “Lại đây, đứng lại gần hơn anh sẽ giải thích cho em nghe.”
“Em có thể nghe thấy được, tai em không bị điếc.”
Hai tay Thi Nhân khoanh lại phía trước, ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một tên cặn bã vậy.

Thảo nào Tiêu Vinh nói rằng mối quan hệ giữa Bạch Mỹ Đình đó và Tiêu Khôn Hoằng là không đơn giản.
Hiện tại xem ra quả nhiên là không bình thường.
“Về chuyện của Bạch Mỹ Đình, trước đây anh cũng từng nói với em rồi.

Cho đến bây giờ em muốn anh giải thích, thì câu trả lời của anh cũng không thay đổi.”

“Nhưng Tiêu Vinh nói vậy là có ý gì chứ?”
“Anh ta cố ý muốn khiêu khích quan hệ của hai chúng ta.”
Khuôn mặt của Tiêu Khôn Hoằng khôi phục lại bình tĩnh, chẳng qua sâu thẳm trong đáy mắt đó ẩn chứa một tia sáng ảm đạm mà không ai phát giác được.
Thi Nhân suy đi nghĩ lại, hình như cũng có đạo lý này.
Tiêu Vinh luôn cố gắng để khiêu khích các mối quan hệ, còn liều mạng muốn bôi nhọ và quậy phá Tiêu Khôn Hoằng.

Nếu như cô không biết Tiêu Vinh là một người đàn ông, cô còn nghĩ rằng Tiêu Vinh thích Tiêu Khôn Hoằng.
Chẳng lẽ những chuyện mà Tiêu Vinh làm không giống như một người yêu mà không thể có được, rồi sau đó trở thành một nữ phản diện độc ác hay sao?
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi.

Lúc Tiêu Vinh nói ra những lời này, em còn có chút lo lắng.”
“Em không cần phải lo lắng.”
“Được thôi, đại khái là do kỹ năng diễn xuất của Tiêu Vinh quá tốt đi.

Anh ta nói nếu như anh không đi gặp anh ta trước lúc xét xử, thì anh nhất định sẽ hối hận.

Đại khái chính là sẽ bỏ lỡ sự thật để biết về chuyện của Bạch Mỹ Đình.”
Thi Nhân từng nghe Tiêu Khôn Hoằng nhắc đến cô gái tên Bạch Mỹ Đình đó.
Người đã chết rồi, không ai biết đứa con trong bụng của Bạch Mỹ Đình là của ai cả.
Ban đầu Bạch Mỹ Đình nói đó là con của Tiêu Khôn Hoằng, Tiêu Vinh cũng cho rằng như vậy, nhưng Tiêu Khôn Hoằng nói không phải, cô tin tưởng Tiêu Khôn Hoằng.
Nếu anh thực sự đã làm điều đó, anh không cần thiết phải phủ nhận nó.

Dù sao lúc trước, khi Hải Đào đứa nhỏ này bị Vương Ngọc San vu oan giá họa cho Tiêu Khôn Hoằng, dù cho anh có không thích đến mức nào, anh cũng giữ Hải Đào lại nuôi ở nhà họ Tiêu, chưa từng bạc đãi đứa bé đó điều gì cả.
Đây là một người đàn ông có trách nhiệm.
Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt lên tiếng: “Sự thật là như thế nào, cho đến hiện tại đã không còn quan trọng nữa.”
“Nhưng thực ra em cũng hơi tò mò, không biết đứa trẻ trong bụng Bạch Mỹ Đình rốt cuộc là con của ai đây.

Nếu như có thể tìm ra hung thủ thì tốt rồi.”
Kể từ khi Thi Nhân có được đứa con gái, cô vô cùng căm ghét những loại chuyện như vậy.

Lỡ như sau này con của mình cũng gặp phải loại chuyện này, hay người bên cạnh cô gặp phải, Thi Nhân quả thực không dám nghĩ đến.
Chắc hẳn cha mẹ nào cũng muốn cho con mình sống trong một thế giới tốt đẹp và thiện lương.
“Anh không cho rằng Tiêu Vinh thực sự biết hung thủ phía sau chuyện này là ai, nếu như anh ta thật sự biết chuyện này, vậy thì tại sao anh ta còn cắn chặt anh không chịu buông chứ?”
Logic này hoàn toàn cũng không sai.
Thi Nhân nghĩ đến đây, cô mới nhận ra được, Tiêu Vinh lại tính kế cô một lần nữa.
Tiêu Vinh thực sự rất giỏi chơi đùa tâm tình của người khác, những người như anh ta quả thật là quá đáng sợ.
“Phiên tòa xét xử sẽ được tiến hành trong vài ngày tới.

Đến khi mọi chuyện được lắng xuống, Tiêu Vinh sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa.”
Tiêu Vinh sẽ hoàn toàn biến mất.
Anh sớm đã sắp xếp người ở trong trại tạm giam ổn thỏa rồi, đợi đến khi Tiêu Vinh bị kết án, không cần bao lâu nữa, Tiêu Vinh sẽ thực sự biến mất khỏi đây.
Nếu như anh ta không có gặp được Thi Nhân, cũng không có nói về đứa nhỏ đó, anh cũng có thể sẽ suy xét lại việc đấu với Tiêu Vinh thêm một lần nữa.

Dù sao còn lại một mình sống trên đời này, cũng có chút vô vị.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, anh không còn là một mình nữa.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép vợ và con của mình sống trong tình cảnh sợ hãi bị người khác đe dọa được.
Thi Nhân lúc này mới cảm thấy hài lòng mà rời đi.
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng nói không có việc gì, hẳn là sẽ không có chuyện gì cả.
Nhưng Tiêu Vinh cũng quá xấu đi, cứ luôn đi tính kế cô, quả thật là một tên khốn nạn mà.
Sau khi Thi Nhân rời đi, Tiêu Khôn Hoằng lại chìm vào trong trầm tư, anh cầm tập tài liệu trong tay, mãi một hồi lâu cũng không lật được một trang nào.
Cuối cùng anh dùng sức ném tập tài liệu lên trên bàn, nhịn không được xoa huyệt thái dương.
Tiêu Vinh thật đúng là một tên khốn, rất biết cách nắm bắt lấy điểm yếu của anh.
Chân tướng năm đó.
Đây không chỉ là cái gai trong lòng Tiêu Vinh, mà còn là một nút thắt trong trái tim anh.
Bạch Mỹ Đình bất ngờ bị lộ tin mang thai, rồi sau đó tự sát, Tiêu Khôn Hoằng muốn tìm được hung thủ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được bằng chứng hay bất kỳ dấu vết nào.
Rốt cuộc đứa con của Bạch Mỹ Đình là con của ai, cho đến nay anh cũng chưa điều tra ra được.
Đây cũng là một bí ẩn chưa được giải đáp trong đáy lòng Tiêu Khôn Hoằng.
Không lâu sau, trợ lý Tiêu bước vào: “Ông chủ, tài liệu đã xử lý xong chưa?”
“Phía bên Tiêu Vinh còn có chuyện gì xảy ra không?” “Ngoại trừ chuyện của Hải Đào, thì không có chuyện gì khác xảy ra cả.

Chẳng lẽ nói hôm nay Tiêu Vinh đã nhắc với bà chủ chuyện gì đó sao?”
Tiêu Khôn Hoằng dụi dụi khóe mắt: “Anh ta nói rằng anh ta biết sự thật về chuyện Bạch Mỹ Đình mang thai, anh ta kêu tôi đến gặp anh ta trước khi tuyên án xét xử.”
“Ông chủ, tôi nghĩ Tiêu Vinh có thể đang nói dối về chuyện này.

Anh ta cứ cắn mãi anh nhiều năm không chịu buông như vậy, chính là anh ta cảm thấy anh mới là hung thủ đứng sau chuyện này.

Nếu như anh ta thực sự biết được hung thủ là ai, vậy thì tại sao anh ta lại làm những điều này?”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Người đàn ông lại ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên u ám: “Tôi sợ chuyện này có liên quan đến nhà họ Tiêu.”
Nếu thay vì nói Tiêu Vinh cứ mãi cắn chặt anh không chịu buông, thì không bằng nói Tiêu Vinh vẫn cứ cắn chặt nhà họ Tiêu, thậm chí cuối cùng còn kéo người nhà họ Tiêu về chôn cùng với tập đoàn Quang Viễn.
Đầu óc của trợ lý Tiêu xoay chuyển rất nhanh, nếu thật là như vậy, thì chuyện này không dễ xử lý rồi.
“Vậy ông chủ có đi không?”
“Đi, tôi muốn xem anh ta muốn nói cái gì.”
Tiêu Khôn Hoằng cũng muốn biết chân tướng là cái gì.
Chỉ có điều mấy năm nay anh cũng chưa từng từ bỏ điều tra chuyện này, nhưng vẫn không điều tra ra được gì, Tiêu Vinh có thể điều tra ra được sao?
Anh cảm thấy hoài nghi, nhưng lại không thể từ chối được lời đề nghị của Tiêu Vinh.
Chuyện này chính là ngòi nổ khiến anh và Tiêu Vinh trở mặt với nhau.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng không có lập tức đi gặp Tiêu Vinh.
Anh muốn kéo dài chiến tuyến để tránh cho việc Tiêu Vinh sẽ cố tình làm giá, rôi đề ra những điều kiện quá đáng khác.
Ở phía bên kia, Hải Đào gặp bố mẹ nuôi ở nước Singapore, đối phương trực tiếp đến đây gặp Hải Đào, họ muốn bồi dưỡng cảm tình với Hải Đào trước xem có thích hợp hay không.
Ngày hôm đó, Thi Nhân đặc biệt đến khách sạn.
Hải Đào ở một mình, chắc hẳn là đang rất sợ hãi.
Nếu như chuyện này bắt đầu rồi, vậy thì hãy làm đến cùng.
Thi Nhân mang theo quà đi đến khách sạn, cô nhìn thấy Hải Đào đang cầm chiếc ô tô đồ chơi trên tay, cả người trông rất yên lặng.
Cô bước tới: “Hải Đào “
Khi đứa bé ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, hiển nhiên là đang thở phào nhẹ nhõm, đứa bé nghĩ rằng đó là cha mẹ nuôi của mình đến rồi.
“Một lát nữa dì sẽ đi cùng cháu qua đó nhé, nếu như cháu không thích bọn họ, vậy thì chúng ta sẽ đổi một gia đình khác.

Sau này cháu đi nước Singapore rồi, dì cũng sẽ định kỳ phái người đến thăm cháu, nếu như bọn họ đối xử không tốt với cháu, cháu cũng có thể nói với dì, dì có thể đón cháu đi bất cứ lúc nào.”
Hải Đào sững lại: “Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment