Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 467


Chương 467
Trước đây giấc ngủ của Tiêu Khôn Hoằng rất nông, dường như có bất kì động tĩnh gì, anh đều sẽ lập tức tỉnh lại, huống chi là lại gần đẩy anh.
Rõ ràng là đang giả vờ mà.
Anh đây là đang hạ quyết tâm không rời đi sao?
Mặc dù rất muốn kéo anh xuống giường, nhưng sau khi đo lượng cân nặng của hai người thì cô bỏ cuộc.
Thi Nhân tức giận quay người đi thay quần áo, sau đó lên giường đi ngủ, cách anh rất xa.
Đợi đến khi bà xã ngủ say rồi, Tiêu Khôn Hoằng mới dần dần mở mắt ra.
Thật không dễ dàng gì mà, suýt chút nữa thì bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Anh vẫn luôn kiên nhẫn đợi đến khi hô hấp của bà xã mình ổn định, anh mới nghiêng người cố ý hạ nhiệt độ điều hòa thấp xuống rất nhiều.không lâu sau, bà xã tự động lăn vào trong lòng anh.
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoảng khể mim lại, như lẽ tự nhiên mà ôm cô vào trong lòng, đây là do em chủ động đấy, không có liên quan gì đến anh đâu Ai da, vẫn là ôm bã xã nhỏ là thoải mái nhất.
Sáng, khi Tổng giám đốc Hoằng thức dậy, nhìn xuống là thấy ngay bà xã nhỏ đang trong lòng mình.
Vừa thơm vừa mềm, đáng yêu dễ thương.
Khi anh đang chuẩn bị hôn trộm một cái, thì phát hiện ra dấu hiệu Thi Nhân tỉnh lại, anh lập tức buông tay nằm xuống.
Thi Nhân mở mắt ra, sau đó phát hiện mình vậy mà lại nằm trong lòng Tiêu Khôn Hoằng.
Đây là tình hình gì vậy?
Cô nhớ rõ tối qua rõ ràng khoảng cách giữa mình và anh rất xa mà.
Thi Nhân tức giận đánh thức anh dậy: “Nói, tối qua anh có làm gì em không?”
“Hum?”

Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới mở mắt ra, thấp giọng nói: “Là tự em chủ động chui vào lòng anh mà.””Nói lung tung, rõ rằng em cách xa anh như vậy, sao có thể chủ động chủ vào chứ?”
Thì Nhân không tin, nhất định là do anh cố ý.
Rõ rằng người đàn ông này giở trò mà, mới bắt đầu thì giả vờ ngủ, nằm và trên giường không đi, sau đó nhận lúc mình ngủ rồi thì ôm mình không buông.
Chậc chậc, từ lúc nào mà Tiêu Khôn Hoảng lại trở thành dinh người như vậy rồi?
Người đàn ông nhưởng mày: “Bây giờ cũng là em chủ động quấy rối anh.”
“Sao có thể chứ “Không tin thì em tự mình xem đi.”
Cơ thể Thi Nhân cứng lại, cúi đầu phát hiện chân mình đang gác lên chân anh, đầu thì dựa vào cánh tay anh, phân tích từ tư thế này, hình như là mình thật sự chủ động ôm anh.
Không phải chứ.
Thi Nhân mày thật là không có tiền đồ gì cả?
Khi Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bà xã nhỏ của mình chìm vào nghi hoặc, môi mỏng khẽ câu lên, sau đó trở lại bình thường: “Cho nên bây giờ anh đã được trong sạch chưa?”
Thi Nhân lập tức buông tay ra, lùi lại cách ra mộtdoan.
Cô kiểm tra quần áo của mình, dường như không có vấn đề gì, chứng minh tối qua không hề phát sinh cái gì cả.
Những cô thật sự tự mình chui vào trong lòng anh Thi Nhân cảm thấy dáng ngủ của mình rất tốt, sao sao?
có thể chủ động được chứ?
Hai tay Tiêu Khôn Hoảng để sau đầu, đôi mắt đen như mực nhìn cô: “Em đừng có nhìn anh bằng ánh mắt nhìn tội phạm như thế, dù sao thì anh cũng là chống em mà Thi Nhân bị nghẹn.
Đạo lý này không hề sai.
Nhưng cô chỉ cảm thấy khó hiểu là sao mình lại chủ động chui vào lòng anh.
Cô sẽ không như vậy.
Thi Nhân lắp bắp trả lời: “Em không có mà, em nhớ anh như thế mà Người đàn ông nhưởng mày, rõ ràng không tin.

Bọn dạng này khiến Thi Nhân có chút chột dạ, nhưng cô không thể thừa nhận, đánh chết cô cũngkhông thừa nhận.
Thi Nhân, bình tĩnh.
Cô ôm chăn, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ máy giờ rồi, có phải nên dậy rồi không.

Hôm nay còn phải đến khu khai thác nữa.”
Cô kéo chăn nhưng không kéo được Tiêu Khôn Hoằng năm chăn đơn, nhìn cô: “Nếu như bà xã đã muốn dậy, có phải là nên cho anh một lời giải thích thích hợp không, anh cảm thấy vừa rồi nhân cách của anh phải chịu sự sỉ nhục”
Đã tăng lên mức sỉ nhục nhân cách rồi sao.
Dường như chuyện này có chút lớn.
Không phải chứ, Thi Nhân nghiêm túc nhìn anh, không giống như đang nói đùa, thật sự bị tổn thương sao?
Cô họ khan một tiếng: “Cái đó, cái đó vừa rồi em chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi, anh đừng có nghĩ nhiều.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.
Đừng, anh có thể không cần nghĩ nhiều mà, các này mới phù hợp với tính cách của anh chứ.Thi Nhân giơ tay kéo cánh tay anh: “Ai da.

Đừng có mà nhỏ mon như vậy mà”
Người đàn ông thu cánh tay lại, tay của cô trống không chắc chắc, thật sự tức giận rồi sao?
Thì Nhân nhích lại gần anh, lại gần hơn một chút, chọc chọc cánh tay anh: “Chuyện này anh phải nghe em giải thích.”
“Ô?” giọng anh lạnh nhạt.
“Em cảm thấy tưởng ngủ của em luôn rất tốt, cho nên tối qua rõ ràng em ngủ bên này, nhưng khi sáng tỉnh dậy thì lại nằm bên anh, em chỉ là có chút không thể tin được mà thôi.


Không hề cảm thấy anh làm cái gì cả, anh không thể tùy ý nghĩ oan cho người khác được chứ.”
Thi Nhân cảm thấy đầu óc mình choáng váng, tại sao cuối cùng người xin lỗi lại là cô?
Rõ ràng người bị ăn đậu hũ, bị anh ôm trong lòng là mình: Tại sao cô lại phải xin lỗi? Không thể hiểu nổi mà “Nhưng ánh mắt của em đã đại biểu cho tất cả.”
“Mắt nhìn của em khi thức dậy vẫn luôn không tốt, thật đấy”.Tiêu Khôn Hoàng căng mặt, cup mát nhìn cô “Không, anh cảm thấy mắt nhìn của em rất tốt, là mắt nhìn của anh không tốt Thi Nhân có chút không hiểu.
“Nếu như mắt nhìn của em không tốt, sao có thể tìm được người đàn ông như anh làm chồng chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, mắt nhìn của em quá tốt rồi, mới có thể có được người chồng như anh.”
Khi Thi Nhân nói xong câu này thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Có phải cô quên mất cái gì không?
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng tắm, nhân lúc bà xã nhỏ của mình chưa tỉnh táo lại thì nhanh chóng chuồn đi thôi.
Ba phút sau, giọng nói của bà xã truyền từ bên ngoài phòng tắm vào: “Tiêu Khôn Hoằng.

Anh dám dua em sao?”
Anh nói mắt nhìn của mình tốt mới tìm người người chồng như anh, lại nói mắt nhìn của anh không tốt.
Vậy có nghĩa là gì, mắt nhìn của anh không tốt nên mới tìm được người vợ như mình sao?Người đàn ông này vậy mà lại lỗi mình vào.
khốn nạn mà.
Thì Nhân vô cùng tức giận, hát chăn lên, lao thẳng vào phòng tắm, văn nằm cửa.

Vậy mà cửa không khóa?
Ha!
Cô trực tiếp đẩy ra: “Tiêu Khôn Hoằng, anh giải thích rõ cho em, anh… sao anh lại không mặc quần chứ?”
Người đàn ông bình tĩnh kéo quần lên, bình tĩnh trả lời: “Nếu như anh không nhìn nhầm thì đây là nhà vệ sinh đúng không? Lẽ nào anh mặc quần đi vệ sinh sao?”

Thi Nhân che mặt: “Vậy, vậy có phải vừa rồi anh mắng em không?”
“Hum?”
“Anh hừm cái gì, ít đổi chủ đề thôi, anh nói mắt nhìn của em tốt mới tìm được người chồng như anh”
Tiêu Khôn Hoằng cầm bàn chải đánh răng, nhìn bà xã nhỏ của mình qua gương: “Có vấn đề gì sao?”
“Anh còn nói mắt nhìn của anh không tốt, ý chính là tìm được một người vợ như em, là mắt nhìn của anhkhông tốt sao?
Thi Nhân khí thế bừng bừng bước đến gần anh, sau đó ngắng đâu, lại ngẩng đầu.
Anh, anh cao như vậy sao?
khi cãi nhau, khiến cô không có khi thế gì cả.
Thi Nhân quay đầu nhìn cái ghế bên cạnh, đi qua chuyển đến đây, sau đó giảm lên, cảm thấy khoảng cách giữa hai người bị rút lại nhiều rồi, lòng tự tin cũng tăng lên rất nhiều.
Cô xắn tay áo: “Anh nói xem, có phải anh có ý như thể không?”
“Có sao?”
Người đàn ông dựa vào bồn rửa mặt, anh mặc bộ đồ ngủ sẫm màu, lộ ra đường viền cổ màu trắng, dáng vẻ lười biếng.
Bộ đồ ngủ này nhìn quen quen, đây không phải là bộ mình chọn giúp anh sao?
Ánh mắt của Thi Nhân nhìn lên xuống đánh giá một chút: “Em cảm thấy mắt nhìn của em cũng rất tốt, chọn cho anh bộ đồ mặc lên đẹp trai như vậy.”
Vậy mà dám nói mắt nhìn của cô không tốt.
Cô không đồng ý, những người hâm mộ của côtrong ngành thời trang cũng không đồng ý.
“Đó là bởi vì cho dù anh mặc cái gì cũng đều đẹp như vậy.”
Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh, lời này khiến cô thật sự không thể tiếp được.
Bởi vì Thi Nhân tìm lý do một lúc lâu, cũng không thể tìm được cách phản bác, cái này mẹ nó thật ngại mà.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn muốn trả lại một đòn nữa.
Kết quả là đuổi lí, Thi Nhân vô cùng tức giận, chân vô thức giảm một cái, kết quả bước hụt.

Bình Luận (0)
Comment