Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 471


Chương 471
Câu nói này tựa như một nhát dao, đột ngột cắt mạnh vào những kí ức mà anh ta cố gắng quên đi.
Tay Hách Liên Thành siết chặt điện thoại.
Người gửi là một số ảo cho nên hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì.
Nhưng câu nói này lại khiến cho anh ta phải đối mặt với hiện thực, trước đây anh ta cũng đã nghi ngờ, nhưng lại không dám tin.
Nhưng một khi hạt giống của sự nghi ngờ được gieo xuống thì chúng sẽ dần dần nảy mầm.
Anh ta bấm mở đoạn video mà bản thân nhận được, trong đó có một cảnh bà Hách vội vã bước ra khỏi biệt thự bên bờ biển.
Nhưng anh ta nhớ rất rõ mẹ anh ta nói rằng bà ấy chưa từng đến nơi đó.
Tại sao lại muốn nói dối?
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm đó?
Hách Liên Thành đột nhiên che mặt, toàn thân suy sụp, cảm thấy mình thật sự không xứng đáng sống tiếp, không xứng.
Bên ngoài.
Thi Nhân nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng, quay đầu nhìn anh: “Những gì anh nói vừa rồi là sự thật sao?”
Quyết định cạnh tranh với nhà họ Hách để giành quyền đại lý cấp hai.

Tiêu Khôn Hoằng không phải là người bốc đồng như vậy, vừa rồi chắc là bởi vì cô cho nên anh mới làm chuyện này.
Người đàn ông nắm tay cô: “Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói dối.”
“Mặc dù em biết anh đang trút giận vì em, nhưng tập đoàn Quang Viễn hiện tại không có nhiều khí lực để tranh giành quyền đại lí cấp hai với nhà họ Hách.


Ở nước Mĩ, nhà họ Hách có quyền lên tiếng rất lớn, thậm chí ngay cả nhà họ Mạc cũng không thể nào so được với nhà họ Hách.
Bà Hách có thể kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên do cả.
Nếu như là quyền đại lí cấp một thì có lẽ nhà họ Mạc sẽ không cho.
Nhưng mà đây chỉ là một cái quyền đại lí cấp hai, cho nên nếu như nhà họ Mạc không muốn cạch mặt nhau thì hẳn là sẽ không từ chối nhà họ Hách.
Ở nước Mĩ này ai có thể cạnh tranh với nhà họ Hách?
Cho nên lần này nhà họ Hách chắc chắn sẽ giành được chiến thắng.

Thi Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Bên phía bà Hách em chắc chắn sẽ tìm cách trút giận, không sao đâu mà.”
Không cần phải trì hoãn công việc của anh vì cô ấy.
Tập đoàn Quang Viễn đã phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió, vất vả lắm mới có thể ổn định trở lại, cô không hy vọng tập đoàn sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
“Lẽ nào ở trong mắt em, người đàn ông của em lại vô dụng như vậy sao?”
Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt nói, vươn tay nhéo nhéo gương mặt của cô: “Tuy rằng nhà họ Hách quả thật có địa vị rất cao ở nước Mĩ, nhưng ai nói quyền đại lí cấp hai nhất định sẽ thuộc về bọn họ.

Chúng ta không cạnh tranh cũng không có nghĩa là những người khác cũng không cạnh tranh.”
Nước Mĩ có nhiều doanh nghiệp như vậy, chọn ai không phải là chọn? “Có phải anh đã sớm có sắp xếp không?”
Ánh mắt Thi Nhân sáng lên, dáng vẻ của anh trông rất tự tin.
“Ban đầu chỉ là điều tra, muốn chơi ngáng chân nhà họ Hách, nhưng hôm nay bọn họ lại bày ra vẻ mặt kiêu ngạo như vậy, nếu không làm gì thì thật có lỗi với bọn họ.”
Đôi mắt của người đàn ông trở nên sắc bén, vô cùng thô bạo.
Thi Nhân cười đến mức híp mắt: “Chồng à, em cảm thấy hình tượng của anh lúc này vô cùng cao lớn đó.”
Cô chợt thấy an tâm.

Tiêu Khôn Hoằng đang làm việc, cô còn phải lo lắng cái gì chứ?
Nếu nhà họ Hách đã không biết xấu hổ như thế, vậy thì bọn họ cũng không cần phải khách sáo làm gì.
“Nhưng mà nhà họ Hách ở nước Mĩ rất phách lối, những gia tộc bình thường sẽ không chống lại nhà họ Hách, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.”
Mặc dù Thi Nhân tin tưởng Tiêu Khôn Hoằng nhưng cô cũng hiểu địa vị của nhà họ Hách.
Tiêu Khôn Hoằng cười lạnh: “Em còn nhớ trong bữa tiệc ở nhà họ Mạc, bà chủ Mã liên tục quấy rầy em, bắt em phải thiết kế trang sức kết hôn cho bà ấy không?”
“Còn nhớ, bà ấy nói muốn tặng cho con dâu một món quà cưới độc nhất vô nhị.”
“Nhà họ Mã từng có thực lực ngang ngửa với nhà họ Hách, nhưng sau này khi Hách Liên Thành và cô cả nhà họ Hách ở bên nhau thì địa vị của nhà họ Hách mới tăng lên vùn vụt.

Nhà họ Mã dưới sự cố gắng chèn ép của nhà họ Hách cho nên tuột xuống đứng ở vị trí thứ hai.

Anh tin rằng bọn họ sẽ rất tình nguyện đấu tranh cho quyền đại lí cấp hai này.”
Thi Nhân nhớ rằng trong bữa tiệc trước đó, bà Mã có vẻ không thích bà Hách chút nào.
Bởi vì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Chẳng trách bà Mã lại rất nhiệt tình với cô, ngay cả khi Mạc Mỹ Đình vu oan cho cô thì bà ấy cũng là người đầu tiên đứng ra giúp cô.
Hóa ra là vì có lý do như vậy.
Thi Nhân nghiêm túc nhìn anh: “So với anh thì em lại cảm thấy bản thân mình chỉ là đồ bỏ đi, cái gì cũng không biết.”
Hóa ra Tiêu Khôn Hoằng trông nhàn nhã như vậy, nhưng thật ra anh đã chuẩn bị rất nhiều từ trước.
Đây là những điều mà cô không ngờ tới.
“Có anh ở đây rồi, em có thể yên tâm làm một người bỏ đi.”

Người đàn ông sờ lên đầu cô, ánh mắt âu yếm.
Thi Nhân mím khóe miệng: “Đừng có lúc nào cũng sờ vào đầu em như thế này, cứ giống như sờ một đứa trẻ ấy Làm cho cô ấy giống như vẫn chưa trưởng thành.
“Không giống nhau.”
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu ghé vào lỗ tại cô: “Trên người em có chỗ nào mà anh chưa sờ qua đâu chứ?”
Vẻ mặt của Thi Nhân lập tức trở nên đỏ bừng.
Anh ấy thực sự không thể nghiêm túc quá ba giây mà.
Nơi này có nhiều người như vậy mà anh ấy cũng dám đùa giỡn như thế.
Quá đáng.
Khi Thi Nhân đang chuẩn bị đánh trả thì có mấy người từ bên kia đi đến: “Cô Nhân, cuối cùng mấy người cũng đến rồi.”
“Chào bà Mã.” Thi Nhân quay đầu lại lập tức nhìn thấy bà Mã cho nên nhanh chóng tươi cười bước tới: “Các người cũng đến xem náo nhiệt à?”
“Biết sao được, nói không chừng hôm nay còn có thể nhặt được chỗ tốt nào đó.”
Bà Mã thân thiết nắm lấy tay Thi Nhân: “Cô xem cô cứ luôn ở một mình, sau này cô đi chung với chúng tôi đi, nếu như lại có ai mắng cô thì chúng ta sẽ cùng nhau mắng lại.”
Rõ ràng cuộc gặp gỡ giữa Thi Nhân và bà Hách lúc nãy đã bị lan truyền.
Xem ra dù là ở đâu thì mọi người cũng luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện bát quái.
Tuy nhiên nếu bà Mã đã có lòng tốt như vậy thì cô cũng xin nhận, quả thực ở đây cô ấy chỉ lẻ loi có một mình, nếu bà Mã đã muốn để mình tham gia vào vòng tròn của các bà chủ thì dù là đối với cô, hay là với Tiêu Khôn Hoằng cũng đều là chuyện tốt trong tương lai.
“Cảm ơn, tôi sẽ không khách khí với mọi người đâu.”
“Khách khí với chúng tôi làm cái gì, sau này chúng ta còn phải thường xuyên liên lạc lẫn nhau nữa đấy chứ.”
Thi Nhân gật đầu: “Nhất định rồi.”
Cô theo bà Mã đi về phía trước, khi quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông ở phía sau, ánh mắt của anh cũng bình tĩnh nhìn lại mình: Yên tâm đi đi.
Thi Nhân mỉm cười quay đầu lại, nhờ có anh ở phía sau nên cô luôn cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng trong mọi việc.
“Tình cảm giữa cô Nhân và cậu Hoằng thật là tốt.”
Bà Mã cũng quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Tổng giám đốc Hoằng, cho tôi mượn vợ của cậu một lát, đến lúc tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ gật đầu, cũng không nói gì.

Có lẽ sau khi cô vợ bé nhỏ nhà mình kết bạn với những người khác thì cô sẽ không quá thân thiết với người nhà họ Mạc nữa.
Cô vợ bé nhỏ này luôn mềm lòng, trước đây bởi vì quan hệ với nhà họ Thi nên cô ấy không có bạn bè gì.
Vì vậy, cô ấy rất coi trọng những người xung quanh, không chỉ bản thân anh, mà còn cả Mạc Tử Tây, Hách Liên Thành, thậm chí trước đây còn cả Tiêu Vinh nữa.
Những người này không xứng làm bạn với cô vợ bé nhỏ của anh.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn theo bóng lưng rời đi của cô vợ bé nhỏ, có bà Mã đứng bên cạnh, xem ra sắp xếp của anh là đúng.
Anh quay đầu nhìn Diệp Tranh: “Sắp xếp như thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, lần này nhà họ Hách nhất định sẽ thất bại.”
Họ không tranh giành quyền đại lí cấp hai ở nước Mĩ, nhưng không có nghĩa là nhà họ Mã cũng không tranh.
Kẻ ác cần có kẻ ác khống chế.
Đều là gia tộc ở nước Mĩ cho nên hiểu rõ nhau nhất, đặc biệt là nhà họ Mã dù bị trấn áp nhiều năm như vậy mà vẫn có thể duy trì được địa vị hiện tại, có thể thấy nhà họ Mã cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy..
Anh đang rất mong chờ những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Một người dám giành vợ với anh, một người khác lại dám mắng vợ anh trước mặt anh, thực sự cho rằng anh đã chết rồi sao?
Anh sẽ làm cho nhà họ Hách thất bại thảm hại.
Cả đời này cũng không thể trở mình.
Khuôn mặt của Tiêu Khôn Hoằng lạnh như băng, dáng vẻ giống như một La Sát.

| Diệp Tranh ở bên cạnh nhìn, mặc dù mấy năm nay người đàn ông này đã tu thân dưỡng tính, bỏ đi móng vuốt của mình trước mặt vợ con, nhưng dã thú vẫn là dã thú, không thể nào trêu chọc được.
“Diệp Tranh, anh đứng lại đó cho tôi.”
Diệp Tranh lập tức co rụt cổ: “Anh, anh ba à, em nhớ ra em còn có chuyện phải làm, em đi trước đây.”
Anh ta chân trước vừa chạy đi, chân sau Mạc Tử Tây đã lập tức đuổi theo.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng dừng một chút, Mạc Tử Tây vấn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua.

Bình Luận (0)
Comment