Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 513


Chỉ là Thi Nhân nghĩ đến những chuyện xảy ra trên người Tiêu Đào Hy, cô cảm thấy rất phẫn nộ.
Nhà họ Tiêu đúng là nơi ăn thịt người ta mà.
Nếu như Tiêu Đào Hy, Bạch Mỹ Đình không có gỡ bỏ quan hệ với nhà họ Tiêu thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau đó, Bạch Mỹ Đình sẽ không chết, Tiêu Đào Hy cũng sẽ không điên.
Lúc đầu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tiêu Đào Hy chịu kí.ch thích lớn từ chuyện của Bạch Mỹ Đình, hoặc là cô ấy cũng đã bị ông cụ uy hiếp nên mới trở nên thế này.
Nhưng bây giờ có thể thấy được, những chuyện này đều không phải là thật.
Có thể là Tiêu Đào Hy đã biết được điểm yếu nào đó của ông cụ, đồng thời điểm yếu này rất có thể có liên quan đến bí mật mà ông cụ vẫn luôn giấu giếm, dù gì chuyện về căn mật thất đó còn chưa điều tra rõ ràng được nguyên nhân.
Quản gia bên cạnh ông cụ cũng không tìm thấy.
Cứ nghĩ rằng ông cụ đã qua đời rồi, tất cả đều quay lại điểm xuất phát.
Nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện ngoài dự đoán như thế này.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, uống ít canh cho đỡ lạnh.”
Thi Nhân hồi thần lại, nhìn bát canh mà Tiêu Khôn Hoằng múc cho mình, cô cầm lên uống một ngụm: “Chỉ còn một tháng nữa là đến tết rồi.”
“Ừm, đến lúc đó, những chuyện ở tập đoàn về cơ bản đều trở lại như bình thường, em muốn đi đến đâu, anh sẽ đi cùng em.

Cứ như như là một kỳ nghỉ đi.”
Thi Nhân nghiêm túc nghĩ một lúc, nói: “Quay về quê em thăm bà ngoại em đi, cũng lâu lắm rồi em không có về quê đón tết.”
“Cũng được, vậy thì quay về đón tết.”
“Anh cứ đồng ý như vậy luôn à? Đây là về nhà gái đón tết đó nha, tổng giám đốc Hoằng không cảm thấy có gì đó à?”
Bây giờ, có rất nhiều cặp vợ chồng bởi vì chuyện về nhà ai đón tết mà cãi nhau, đây là vấn đề rất nhạy cảm, từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.

Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên gắp thêm đồ ăn cho cô: “Cha mẹ anh đều đã không còn rồi, còn có một mình anh, chỉ cần nơi nào có em thì nơi đó mới là nhà của anh.”
“Xin lỗi anh, lúc nãy em chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi.

Anh nhìn em cũng không có cha mẹ, dù sao thì đi đâu cũng đều được.”
Thi Nhân kéo tay anh: “Anh xem chúng là đều là kiểu người không còn cha mẹ nữa, thật đúng là duyên trời tác hợp mà.
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Anh không hề hi vọng cô lấy chuyện này để an ủi mình.
“Đương nhiên, mặc dù Thi Đằng Sùng vẫn còn sống, nhưng đối với em mà nói cũng không khác gì đã chết.”
Thi Nhân vừa cười vừa uống canh, vừa nghĩ đến việc sắp về quê đón tết thì cô rất vui vẻ.
Chẳng trách người ta đều mong muốn về nhà đón tết, thì ra thật sự khiến trong lòng người ta nảy sinh ra sự mong đợi, đồng thời cả người cũng tràn ngập năng lượng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng có chút thời gian rảnh nên đã đến bệnh viện tư nhân.
Nghe nói đã tỉnh lại rồi, nhưng không nói gì cả, cũng rất kháng cự có người lại gần.
Thi Nhân nhìn bác sĩ: “Tình trạng của chị ấy thế nào?”
“Người bệnh cự tuyệt người khác lại gần nên không có cách nào kiểm tra được, trước mắt chỉ có đợi cảm xúc của cô ấy ổn định lại mới được.”
Bác sĩ nói rất khéo léo, nhà họ Tiêu đã dặn dò là không được dùng loại thuốc nào khác nữa, nên thuốc gây mê cũng không thể sử dụng.
“Vậy còn cái khác thì thế nào?”
Thi Nhân nhìn nhân viên điều dưỡng của Tiêu Đào Hy, đối phương cung kính lên tiếng: “Cô hai không thích người khác đến gần, đồ ăn cũng chỉ có thể bưng vào trong, đợi đến lúc không có ai thì cô ấy mới ăn một chút.”
“Không sao, để chị ấy thích ứng từ từ.


Đừng có doạ chị ấy, cố gắng làm theo những yêu cầu của chị ấy, muốn gì thì đưa cái đấy, chỉ có những món đồ nguy hiểm thì đừng đưa chị ấy.”
Nếu như Tiêu Đào Hy ở viện điều dưỡng sống không tốt thì nhất định sẽ để lại ám ảnh rất lớn, đối với người lạ chắc chắn sẽ có sự đề phòng.
“Dạ, thưa bà chủ, tôi nhất định sẽ tận tâm chăm sóc cô hai.”
Thi Nhân gật gật đầu, sau đó nhìn vào cánh cửa đằng sau, cùng Tiêu Khôn Hoằng đứng bên ngoài gõ cửa: “Chị Đào Hy, bọn em vào được không?”
Trong phòng không trả lời, Thi Nhân đẩy cửa đi vào, nhưng trên giường bệnh lại không có người.
“Người đâu rồi?”
Thi Nhân lập tức quay đầu lại nhìn ra nhân viên điều dưỡng ở bên ngoài, nhíu chặt mày.
“Bà chủ, rõ ràng là lúc nãy cô ấy vẫn còn bên trong, tôi vẫn luôn đứng bên ngoài không hề rời đi.”
“Ở đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng đi đến một bên khác của cái giường, Tiêu Đào Hy đang trốn ở trong góc, cả người cuộn tròn lại, ánh mắt nhìn bọn họ hoàn toàn xa lạ.
Lúc Thi Nhân nhìn thấy người vẫn còn đây thì lập tức thở phào.
Lúc nãy, suýt nữa thì cô bị doạ chết rồi.
Thi Nhân từ từ đi lại: “Chị Đào Hy, chị không cần sợ hãi, bọn em không phải người xấu.”
Cô vừa đến gần thì Tiêu Đào Hy lại co thêm một chút, biểu thị là đang sợ hãi.
Thi Nhân đứng ngay tại chỗ, cô quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chị còn nhận ra anh ấy không? Anh ấy là em trai chị.”
Tiêu Khôn Hoằng bước lên trước một bước, anh nhìn người phụ nữ ngồi trong góc: “Là em.”
“…”

Tiêu Đào Hy không có bất cứ phản ứng gì.
Thi Nhân đâm chọc anh: “Anh làm một bài tự giới thiệu cụ thể hơn đi, chị ấy vốn dĩ đã nhớ không rõ ràng nữa rồi, anh còn nói “Là em” lạnh lùng như vậy, anh nghĩ rằng anh là ngôi sao lớn à? Ai cũng bắt buộc phải biết anh là ai?”
Anh bị khiếu nại.
Anh sắp xếp lại từ ngữ: “Em là Tiêu Khôn Hoằng.”
“Hết rồi à?”
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông với vẻ mặt nghi ngờ: “Còn muốn anh nói gì nữa?”
“Nói về một vài ký ức tốt đẹp của hai người trước kia đó, để chị ấy nhớ ra anh là ai, sau đó ổn định lại tinh thần cho chị ấy.

Rất khó sao?”
Thi Nhân cứ nhìn chằm vào Tiêu Khôn Hoằng, vẻ mặt không lẽ đến chuyện này anh cũng không biết đó chứ?
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Lúc trước bọn anh có đến bờ sông câu cá.”
“Sau đó thì sao, có xảy ra chuyện gì thú vị không, có liên quan đến chị ấy không?”
“Có.”
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc trả lời: “Chị ấy bị rơi xuống nước.”
Thi Nhân ôm mặt: “Đây cũng tính là ký ức đẹp nữa hả? Đây thật sự là ám ảnh tâm lý đó được không?”
Cô nghiêm túc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Thật sự không nhớ ra chuyện gì nữa à? Không phải anh nói chị Đào Hy đối xử với anh rất tốt hả?”
“Ừm, nhớ không ra nữa.”
Thi Nhân ôm mặt: “Thôi bỏ đi.”
Mong chờ Tiêu Khôn Hoằng kể chuyện, nói về những hồi ức tốt đẹp ngọt ngào, đây quả thật là không thực tế mà, rốt cuộc lúc nãy cô đã mong đợi điều gì.
Thi Nhân từ bỏ chữa trị, cô lại ngồi xuống đất nhìn Tiêu Đào Hy: “Chị đừng sợ, tụi em đều là người nhà của chị, sau này chị sẽ không phải quay về cái viện điều dưỡng kia nữa.”
Lúc nhắc đến ba chữ viện điều dưỡng, Tiêu Đào Hy phản ứng rất dữ dội: “Đừng có qua đây, đều không được qua đây.”

“Được, được không qua.

Những người từng bắt nạt chị, tụi em đã thay chị dạy dỗ rồi.

Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, em đảm bảo.”
Chỉ là Tiêu Đào Hy vẫn không có phản ứng gì.
Cô ấy vẫn còn rất sợ hãi.
Thi Nhân chỉ có thể từ bỏ trước, cô nhìn về nhân viên điều dưỡng đứng ở cửa: “Chăm sóc tốt cho chị ấy, nếu như để tôi biết được các người có bất kỳ hành vi nào lơ là hay xem thường cô hai thì lập tức biến hết cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Bà chủ yên tâm, chúng tôi sẽ không như vậy đâu.”
Thi Nhân cảnh cáo đám người này một trận, xong mới cùng Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng bệnh.
Những chuyện xảy ra trước đó khiến cô vẫn luôn cảm thấy không được yên tâm lắm với nhóm người này, đa số mọi người rất hay thay đổi, đều là kiểu ngưỡng mộ cấp trên đàn áp cấp dưới.
Sau khi Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi, nhân viên điều dưỡng và bác sĩ đều đứng tập trung trong phòng, bốn mắt nhìn nhau.
Nhân viên điều dưỡng không nhịn được nên lên tiếng: “Nghe nói lúc trước cô hai nhà họ Tiêu này ở viện điều dưỡng bị nhân viên điều dưỡng ngược đãi, vì vậy người nhà họ Tiêu mới đánh trước chúng ta như vậy.”
“Bị đánh đến tỉnh táo tinh thần lại luôn rồi, nhất định không được đối xử tệ với cô ấy, cần phải nhẫn nại thêm một chút.”
Đây chính là một vị tổ tông sống, chúng ta không đắc tội nổi với bọn họ.
Nhân viên điều dưỡng vội vàng đi nhanh đến bên cạnh Tiêu Đào Hy, giọng điệu cung kính: “Cô hai, dưới đất không thoải mái đâu, cô đứng lên có được không?”
Nhưng Tiêu Đào Hy vẫn không động đậy gì, nên cũng không dám động vào cô ấy.
Nhân viên điều dưỡng chỉ có thể lấy áo khoác qua choàng lên người cô ấy: “Cô hai, cô đứng dậy đi, nếu như để cô Thi Nhân biết được nhất định sẽ rất đau lòng đó, chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy.”
Ánh mắt Tiêu Đào Hy nhìn chằm vào mặt đất, sau đó mới từ từ đứng lên.
Cô ấy nhìn về hướng mà Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng vừa đi khỏi, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment