Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 841


Hai nhánh thực vật có hình thù hết sức đặc trưng hiện hữu trong tầm mắt của đám người…
Chỉ thấy thân thảo trong suốt như ngọc, từng phiến lá nhỏ óng ả tinh xảo như thủy tinh, một đóa hoa nhỏ nằm gọn trên đỉnh hết sức xinh đẹp, vừa nhìn qua đã biết không phải vật phàm.

Quan trọng hơn nữa chính là, hai gốc thảo mộc này không lộ ra bất kỳ khí tức nào, thu liễm đến cực điểm giống hệt hai gốc cỏ dại ven đường, kích thước cũng không quá lớn, nếu không chú ý sẽ không thể nào phát hiện sự tồn tại của nó vì sự trong suốt gần như không tồn tại.

“Loại đồ này vẫn còn tồn tại sao…” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ, sở hữu kiến thức đến từ Đan Đế Chân Giải, xác định danh tính của các loại thực vật thật sự không phải vấn đề khó đối với hắn.

Theo thông tin bên trong ghi chép, hai nhánh thực vật này là đồ vật tồn tại từ thời Đan Đế xa xưa, không nghĩ đến ở hiện tại hắn may mắn được chứng kiến.

Bất quá không vội thể hiện, Lạc Nam âm thầm chờ đợi.

“Đây là hai nhánh cây duy nhất Ma Linh Tộc phát hiện trong di tích cổ, ngay cả vị Đan Vương trưởng lão của Ma Linh Tộc chúng ta cũng không biết được lai lịch của nó!” Ma Tam Lão chỉ vào hai gốc thực vật xinh đẹp nghiêm túc nói.

“Các vị ở đây chắc hẳn sở hữu không ít kiến thức phong phú, ai nhận ra hai gốc thực vật này là gì, có công dụng như thế nào…không ngại phát biểu một phen!” Ma Linh Hoàng cười nói.

Toàn trường hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ.

Dù là ở Ma giới thì Luyện Đan Sư cũng cực kỳ quý hiếm, Luyện Đan Sư có kiến thức phong thú càng là như kim nằm đáy biển, đó là chưa kể dù ngươi có là Đan Đế thì kiến thức cũng chưa phải vô hạn.

Ngay cả Đan Vương của Ma Linh Tộc cũng không nhận ra lai lịch của hai nhánh thực vật này, bọn hắn làm sao có thể chứ?
Trong lúc nhất thời…toàn trường âm thầm nhíu mày, có người muốn tiến lên dùng các loại biện pháp thử nghiệm bên trên hai nhánh thực vật nhưng không dám.

Nói đùa sao, đây chính là vật phẩm của Ma Linh Tộc…lỗ mãng thí nghiệm chẳng may làm hỏng nó lấy cái gì để bồi thường?
Nhất là đối với những vật tìm thấy trong di tích cổ, lại chưa rõ lai lịch như thế này càng phải nên cẩn thận.

Thấy không ai lên tiếng, Ma Linh Hoàng ánh mắt lấp lóe, nhìn về một lão già bên trong đám người cười hỏi:
“Chu Đan Vương, không biết với kiến thức của ngươi có thể nhận ra hai nhánh thực vật này hay không?”
Rất nhiều người nhìn qua, Chu Đan Vương là một trong các vị Luyện Đan Sư đạt đến Vương cấp hiếm hoi ở Ma Linh Giới, chẳng trách Ma Linh Hoàng sẽ hỏi ý kiến của hắn.

Đáng tiếc, Chu Đan Vương vuốt râu, lắc đầu cười khổ nói: “Thứ lỗi cho Chu mỗ kiến thức hạn hẹp, không hề nhận biết loại thực vật này!”
Đám người lắc đầu ngao ngán, bên trên đài…một nam tử trung niên thuộc Ma Linh Tộc ánh mắt hiện lên tia cười nhạt.

Hắn tên là Ma Linh Trần, chính là vị Đan Vương duy nhất của Ma Linh Tộc, thân phận và địa vị ở Ma Linh Giới cực kỳ cao, tay nghề Luyện Đan cũng thuộc hàng đỉnh cấp.

Ngay cả hắn còn chưa nhận ra lai lịch của loại thực vật này, đám Luyện Đan Sư khác sao đủ tư cách?
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đổ dồn về một thân ảnh già lão đang ngồi cạnh Ma Linh Công Chúa.

Chính là Ma Sơ Lão Tổ.


Hiển nhiên đám người đem hy vọng ký thác vào vị tiền bối đã sống không biết bao nhiêu năm này, mong chờ hắn nhận biết lai lịch của hai nhánh thực vật.

Ngay cả Ma Linh Công Chúa cũng hấp háy đôi mắt đẹp nhìn Ma Sơ Lão Tổ, nàng đối với hai nhánh thực vật xinh đẹp này cực kỳ
Ma Sơ Lão Tổ sắc mặt bình thản, trong lòng lại thầm chửi má nó.

Hắn quả thật sống lâu, nhưng sống lâu không có nghĩa là biết nhiều…hai nhánh thực vật này là cái gì có trời mới biết…
Nhìn thấy Ma Sơ Lão Tổ trầm mặc, vô số người cũng theo đó trầm mặc…bầu không khí tĩnh lặng đầy quái dị.

“Khụ khụ…” Ma Linh Hoàng ho khan một tiếng giải vây cho Ma Linh Lão Tổ, cất tiếng nói:
“Ngay cả Đan Vương cũng không biết, ta nghĩ hai nhánh thực vật này cũng chưa chắc hữu dụng, thôi thì đến vật phẩm khác…”
“Tại hạ biết!”
Hắn còn chưa dứt câu, một thanh âm thản nhiên đã vang lên.

Vô số người giật mình đưa mắt nhìn qua.

Chỉ thấy Lạc Nam ung dung đứng dậy, ngũ quan tuấn lãng hết sức điềm tĩnh nhìn Ma Linh Hoàng, không có chút biểu hiện thấp thởm nào.

“Đó là…”
Nằm bẹp dí trên mặt đất, Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ ánh mắt đột ngột trợn lên kịch liệt, thân thể co rúm lại, một cảm giác hoàn toàn không dám tin tưởng xuất hiện trong tâm trí, bao phủ cả tâm linh của hai người.

Bọn hắn hoàn toàn không dám tin tưởng có thể chứng kiến diện mạo quen thuộc ấy ở nơi này…
Hơn nữa còn lấy hai loại tư thái hoàn toàn đối lập.

“Chủ…” Nhân Kê không kìm giữ được lý trí, xém chút nữa lên tiếng kinh hô.

“Câm miệng! ngươi muốn hại chủ nhân sao?”
Cũng may Tiểu Đậu Bỉ thông minh lanh lợi vội vàng truyền âm cho Nhân Kê khiến nó rùng mình, không dám tiếp tục mở miệng.

Cả hai tên cố gắng giữ vững bình tĩnh, sắc mặt bình thường tránh người khác chú ý, nhưng ở trong lòng đang có sóng to gió lớn gào thét mà qua.

Nếu thật sự có thể chứng kiến chủ nhân trước khi chết…cũng là một loại kết cục hoàn mỹ rồi.

Hiển nhiên, cả Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ đều không cho rằng Lạc Nam có thể cứu mạng hai người trong hoàn cảnh này, số lượng Ma Tu thật sự quá đông.

“Là hắn?”
Ngoại trừ Nhân Kê và Tiểu Đậu Bỉ, Diễm Ma Tộc đám người cũng nhận ra Lạc Nam, nhất thời kinh hô lên.

Bọn hắn không hề nghĩ trong trường hợp này Lạc Nam lại đột ngột đứng ra, hơn nữa còn tuyên bố nhận biết nguồn góc của hai loại thực vật thần bí mà cả những Đan Vương hay Ma Sơ Lão Tổ đều đã bó tay.

Ma Linh Tộc đám người cũng ngoài ý muốn nhìn lấy Lạc Nam, sau khi nhìn thấy hắn bề ngoài trẻ tuổi, trong lòng cảm giác không quá đáng tin.


Bất quá nếu Lạc Nam đã đứng lên, bọn hắn không ngại nghe hắn nói một phen.

Chỉ thấy Ma Linh Trần gằn giọng nói: “Tiểu tử, nếu ngươi ăn nói lỗ mãng, hậu quả tự mình hiểu chứ?”
Ma Linh Trần không tin tiểu tử hỉ mũi chưa sạch này sẽ có kiến thức vượt trội hơn mình.

“Có thể xuất hiện ở đây không phải loại ngu ngốc, tại hạ đương nhiên không ăn nói bừa bãi!” Lạc Nam cười nhạt đáp, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Ma Linh Trần một chút, ánh mắt của hắn chỉ tập trung trên người Ma Linh Công Chúa.

So với nhìn đám nam nhân xấu xí, Lạc Nam cảm thấy xem mỹ nhân sẽ dễ chịu hơn một chút.

Ma Linh Trần sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lời nói của Lạc Nam quá mức sắt bén, hơn nữa phong thái còn hết sức tự tin, chẳng lẽ thật sự nhận biết hai loại thực vật?
“Vị tiểu hữu này thật lạ mặt, không biết danh môn là nơi nào?” Ma Linh Hoàng lên tiếng dò hỏi.

“Tiểu tử là một tán tu, không môn không phái mà thôi!” Lạc Nam cười nhạt đáp.

“Tán tu?”
Trong mắt đám người xuất hiện vẻ xem nhẹ, cả đám âm thầm lắc đầu.

Với truyền thừa vô số năm của các đại thế lực còn không nhìn ra lai lịch hai nhánh thực vật, một tán tu trẻ tuổi như ngươi có lợi ích gì chứ?
Bất quá mặc dù không tin tưởng Lạc Nam, nhưng đây là địa bàn của Ma Linh Tộc, bọn hắn cũng không tiện chế giễu, để thanh niên này tự mất mặt vậy.

“Không biết tự lượng sức mình!” Chu Đan Vương không hài lòng hừ một tiếng.

Từ đầu đến cuối, chỉ có Diễm Ma Tộc đám người là kinh nghi bất định, bọn hắn đã từng chứng kiến thủ đoạn quỷ dị của Lạc Nam trên biển, vì thế không dám xem thường người trẻ tuổi này.

“Được rồi, ngươi có thể nói!” Ma Linh Hoàng Tử ánh mắt lấp lóe nhìn Lạc Nam lên tiếng, thái độ cao cao tại thượng như bề trên hạ lệnh.

Lạc Nam nhíu mày, lắc đầu trở về chỗ ngồi, miệng câm như hến không có ý lên tiếng.

“Ngươi…”
Đám người nhất thời á khẩu không hiểu ra sao.

“Tiểu hữu, ngươi đang đùa giỡn chúng ta?” Ma Tam Lão sắc mặt trầm xuống, không hề vui vẻ nói.

Lạc Nam nhún vai đáp: “Xem lại thái độ của các vị đi! Bổn công tử chỉ vì có ý tốt muốn giúp các vị đại khai nhãn giới một phen mà thôi, dù ta có nói sai thì các vị cũng chẳng mất mát gì, vậy mà một đám hết uy hiếp lại đến hạ lệnh, như vậy thật xin lỗi…ta không rảnh làm ơn mắc oán!”
“Cái này…” Ma Tam Lão nhíu mày, hắn biết Lạc Nam nói đúng, đổi lại là hắn cũng sẽ thấy khó chịu.

“Hừ, lão phu thấy tên này là đang khoác lác, rõ ràng hắn không hề biết gì cũng bày đặt tỏ vẻ!” Chu Đan Vương hừ lạnh một tiếng nói.


Đám người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

Bọn hắn mặc dù tò mò muốn biết lai lịch của hai nhánh thực vật, nhưng còn chưa đến mức hạ mình cầu xin Lạc Nam.

Lạc Nam một mặt khoan thai tự đắc làm một ngụm rượu, cắn một trái Ma Quả…mặc kệ đám người quăng đến ánh mắt dò xét.

Ma Linh Hoàng thấy vậy hung hăng trừng mắt Ma Linh Hoàng Tử một cái, ra hiệu thằng con của mình im miệng.

“Tiểu hữu, ngươi tên là gì?” Ma Linh Hoàng dùng giọng điệu ôn hòa hỏi.

“Lạc Nam!” Lạc Nam đáp.

Đám người nghe vậy âm thầm suy nghĩ, cái tên này không có gì đặc biệt…ở Ma Linh Giới cũng chưa từng nghe nói đến.

“Hừ, thì ra là vô danh tiểu tốt!” Bạch Ma Công Tử cười lạnh một tiếng, biểu hiện khinh thường.

Ngay cả Ma Sơ Lão Tổ người được tất cả mọi người tôn trọng cũng không biết, bọn hắn khó chấp nhận một tiểu tử vô danh trội hơn Ma Sơ Lão Tổ.

“Vị Tiểu Hữu này, còn trẻ tuổi nên khiêm tốn một chút, thu liễm cao ngạo mới là tốt!” Đúng lúc này, Ma Sơ Lão Tổ lên tiếng:
“Nếu ngươi thật sự nhận biết chúng nó, không ngại chia sẽ cho mọi người một phen!”
“Năm triệu Cực Phẩm Ma Thạch!” Lạc Nam đưa lên một bàn tay lắc lư, mặc kệ Ma Sơ Lão Tổ nói nhảm.

“Ngươi…là đi ăn cướp sao?” Vô số người nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Chỉ tiết lộ thông tin mà thôi, cái giá năm Triệu Cực Phẩm Ma Thạch không hề nhỏ…vô số Ma Tu phấn đấu cả đời cũng đừng mong đạt được.

“Tiểu hữu, năm triệu Cực Phẩm Ma Thạch có thể cho ngươi, nhưng cái bổn Hoàng muốn biết chính là cái giá đó liệu có xứng hay không?” Ma Linh Hoàng ánh mắt híp lại.

“Phụ hoàng, nữ nhi thấy kẻ này lai lịch bất minh, lại không hề tôn trọng Ma Sơ Lão Tổ, nhất định không phải người của Ma Linh Giới ta!” Ma Linh Công Chúa hướng Ma Linh Hoàng truyền âm nói.

Nếu một người thuộc Ma Linh Giới, chắc chắn sẽ không dám có thái độ như vậy đối với anh hùng của Ma Linh Giới như Ma Sơ Lão Tổ, huống hồ cái tên Lạc Nam quá mức xa lạ, trong hàng ngũ thanh niên tuấn kiệt ở Ma Linh Giới không hề có cái tên này.

“Mặc kệ hắn đến từ nơi nào, chỉ cần nhận biết thực vật cho chúng ta là được!” Ma Linh Hoàng không thèm để ý nói.

Ma Linh Giới cũng không hề ngăn cấm Ma Tu của thế giới khác tiến đến, việc có người không thuộc Ma Linh Giới xuất hiện trong buổi tụ hội không có gì kỳ lạ.

“Tin tưởng ta! Cái giá 5 triệu Cực Phẩm Ma Thạch vẫn còn rất rẻ so với công dụng loại thực vật này mang đến!” Lạc Nam trầm ổn cười nói, mặc kệ ánh mắt dò xét nghi ngờ.

Loại ánh mắt kiểu này Lạc Nam đã sớm nhìn chán rồi, chẳng tạo nên chút gợn sóng nào trong lòng hắn.

“Hy vọng Lạc Nam tiểu hữu không để chúng ta thất vọng!” Ma Linh Hoàng cười ha ha phóng khoáng nói.

Nhìn thấy thái độ của hắn, Ma Tam Lão không chút chần chờ ném cho Lạc Nam một chiếc nhẫn trữ vật.

Lạc Nam bình thản tiếp nhận, không nói lời nào thu vào trong Linh Giới Châu.


Năm triệu Cực Phẩm Ma Thạch đã đủ cho Thiên Vô Ảnh tu luyện thời gian dài.

Hắn thả người đứng dậy, tiến đến hai nhánh thực vật, hướng Ma Linh Hoàng chắp tay nói:
“Chúc mừng Ma Linh Tộc đạt được hai nhánh thảo dược từ thời thượng cổ, đã sớm tuyệt tích từ lâu!”
“Ồ?!” Đám người lập tức nổi lên hứng thú.

“Hừ, ra vẻ!” Chu Đan Vương không hài lòng hừ một tiếng.

“Đừng thừa nước đục thả câu!” Ma Linh Trần vội vàng thúc giục.

Lạc Nam nhếch miệng cười, thong dong liên tục lên tiếng:
“Thảo dược này có tên Ngụy Tôn Thảo, chúng nó có thể dùng để luyện chế thành Ngụy Tôn Đan, người sử dụng Ngụy Tôn Đan sẽ sở hữu khí thế của Tiên Tôn hoặc là Ma Tôn, thậm chí chỉ cần là một Luyện Khí Kỳ tu sĩ ăn vào cũng sẽ sở hữu khí thế của Tôn!”
“Tùy vào tay nghề của Luyện Đan Sư, nếu luyện ra Ngụy Tôn Đan hạ phẩm…phục dụng vào sẽ sở hữu khí tức của Tôn giả, nếu luyện ra Ngụy Tôn Đan trung phẩm, phục dụng vào sẽ sở hữu khí tức của Đại Tôn…tương tự đi tới, nếu luyện ra Ngụy Tôn Đan Cực Phẩm, ăn vào sẽ có khí tức của Thiên Tôn!”
“Nếu người tu Tiên ăn vào sẽ có khí tức Tiên Tôn, tương tự…nếu người tu Ma ăn vào sẽ có được khí tức của Ma Tôn!”
Hắn vừa dứt lời…
“Cái gì?” Toàn trường lập tức chấn động, vô số Ma Vương đứng bật người dậy.

Sở hữu khí tức của Tôn dù chỉ là một Luyện Khí kỳ?
“Chỉ sở hữu khí tức có thể làm được gì chứ?” Bạch Ma Công Tử không phục xem thường nói.

Chỉ là hắn vừa dứt tiếng, vô số ánh mắt đã như nhìn một thằng ngu nhìn hắn.

“Sở hữu khí tức của Ma Tôn, trong chiến đấu cấp bậc Ma Vương trở xuống có ưu thế cực lớn, chỉ cần dùng khí tức nghiền ép lên người đối thủ làm giảm chiến lực của hắn trên diện rộng, dưới Tôn chính là vô địch!” Một vị Ma Vương ao ước lên tiếng.

“Rất nhiều người đều biết các loại tài nguyên quý hiếm trong tự nhiên thường có Yêu Thú hung bạo canh giữ, nếu dùng khí tức của Tôn có thể dọa chạy bọn chúng, không tốn hao công sức thu được tài nguyên!” Ma Sơ Lão Tổ vuốt râu nghiêm túc nói.

“Một vị Thiên Ma Vương nếu có thể trước tiên lĩnh ngộ khí tức của Tôn, như vậy khả năng đột phá thành Ma Tôn cũng sẽ nhanh hơn, thuận lợi hơn!” Ma Linh Hoàng ánh mắt lấp lóe dị sắc, nhịp tim đập lên thình thịch.

Bạch Ma Công Tử nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt nóng rát đỏ bừng, hắn lên tiếng mà không kịp suy nghĩ, lúc này muốn phản biện cũng không thể, nghẹn đến xém chút phun máu.

“Lai lịch của hai nhánh Ngụy Tôn Thảo này không biết có xứng cái giá 5 triệu Cực Phẩm Ma Thạch hay không?” Lạc Nam cười nhạt hỏi.

“Đáng giá, haha…cực kỳ đáng giá!” Ma Linh Hoàng hưng phấn cười to.

Chỉ cần hắn sở hữu khí tức của Tôn, tin tưởng sẽ có cơ hội trở thành người đầu tiên đột phá Ma Tôn của Ma Linh Giới.

Làm sao có thể không hài lòng?
Trong lúc Ma Linh Hoàng vui sướng, Ma Linh Trần hừ lạnh một tiếng như dội gáo nước lạnh vào mặt hắn:
“Ai có thể chứng minh lời của tiểu tử này là thật? một Đan Vương như ta vì sao chưa từng nghe qua cái tên Ngụy Tôn Đan?”
“Ma Linh Trần nói không sai! Lão phu cũng làm Đan Vương vô số năm, Ngụy Tôn Đan không hề tồn tại!” Chu Đan Vương lên tiếng phụ họa.

Đám người vội vàng giật mình, đúng nha…tất cả chỉ là lời nói một phía của Lạc Nam, ở hiện trường ai có thể chứng minh những gì hắn vừa nói không phải là bịa ra?
Đối diện vô số ánh mắt chất vấn, Lạc Nam cười nhạt nhìn Chu Đan Vương với Ma Linh Trần, ngữ xuất kinh nhân:
“Đan Vương? ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”

Bình Luận (0)
Comment