Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 908


Đối với toàn bộ Tiên giới chất vấn, Săn Ma Điện chỉ tung ra một khối Lưu Ảnh Ngọc, phạm vi lan truyền toàn bộ Tiên giới, phân phát đến vô số hành tinh.

Nội dung của khối Lưu Ảnh Ngọc này cũng không hề dài dòng.

Bên trong hình ảnh, chỉ thấy hàng người quỳ gối trên một quảng trường uy nghiêm rộng lớn…
Chính là hàng ngàn tộc nhân Liệt gia từ trẻ nhỏ cho đến gia chủ Liệt Ứng Thiên, từ nữ nhân cho đến lão ẩu, không thiếu bất kỳ một ai.

Mà ngoài tộc nhân Liệt gia này, còn có một con Hắc Giao và một tên nam tử đang rung lẩy bẩy, chính là Chấp Pháp Săn Ma.

Bên trong Lưu Ảnh Ngọc, hàng ngàn tộc nhân Liệt gia và Chấp Pháp Săn Ma sắc mặt thành khẩn, hướng về toàn thể Tiên giới nói lời xin lỗi:
“Thật sự hỗ thẹn và hối hận, vì nhất thời động lòng tham trước số lượng Thiên Địa Dị Vật, nên Trần Lâm ta đã liên kết với Liệt gia để lập bẫy mưu hại Bồng Lai Tiên Đảo và hai cái Địa Tôn Giới!”
Trần Lâm chính là tên thật của Chấp Pháp Săn Ma.

Chỉ nghe hắn nói tiếp:
“Toàn bộ vụ việc từ đầu đến cuối đều là do ta và Liệt gia bí mật chủ trương hành động, chúng ta không hề thông qua cao tầng Săn Ma Điện, cũng không hề liên quan đến bất kỳ ai khác thuộc Săn Ma Điện!”
“Chúng ta cực kỳ hối hận sau hành vi của mình, cam tâm tình nguyện nhận hình phạt từ phía Săn Ma Điện!”
“Lớn mật!” Đúng lúc này, một thanh âm uy nghiêm trầm thấp quát lên, trên quảng trường bất chợt xuất hiện một thân ảnh bao phủ trong chiến giáp kiên cố, uy phong lẫm liệt.

Mà nhìn thấy thân ảnh này, Trần Lâm cũng rất phối hợp làm ra bộ mặt hổ thẹn, cúi thấp đầu xuống.

“Đó là Chấp Pháp Đại Đế!”
Không sai, kẻ vừa xuất hiện chính là Chấp Pháp Đại Đế, vị Tiên Đế Trung Kỳ thống lĩnh toàn bộ Chấp Pháp Săn Ma.

Như đã nói, Chấp Pháp Săn Ma không phải là một cá nhân, bọn hắn là một lực lượng tinh nhuệ của Săn Ma Điện, mỗi một Chấp Pháp Săn Ma đều là Tiên Tôn, được cầm đầu bởi Chấp Pháp Đại Đế.

Trần Lâm chỉ là một trong số các Chấp Pháp Săn Ma mà thôi.

Chấp Pháp Đại Đế xuất hiện, ánh mắt nhìn cũng chưa từng nhín đám người Liệt gia một chút, lạnh giọng nhìn Trần Lâm bi thương quát:
“Trần Lâm, ngày gia nhập Chấp Pháp Săn Ma, ngươi có nhớ đã từng phát thệ gì không?”
Trần Lâm sắc mặt hiện lên vẻ thành kính, đổ lệ nói:
“Ta đã từng thề sẽ công chính nghiêm minh, cả đời trung thành với Săn Ma Điện, cống hiến cho Tiên giới…lấy nhiệm vụ Săn Ma làm lý tưởng sống của cuộc đời mình!”
“Vậy tại sao?” Chấp Pháp Đại Đế thê lương rống lên: “Tại sao ngươi lại làm ra chuyện như vậy? ngươi có biết hành động của ngươi đã khiến Tiên giới mất đi lòng tin với Săn Ma Điện chúng ta hay không?”
“Trần Lâm biết sai, ta nhất thời bị lòng tham làm mờ mắt!” Trần Lâm quỳ xuống dập đầu như giã tỏi liên tục vào quảng trường.

“Nếu sự hối hận có thể chữa trị những sai lầm, như vậy Săn Ma Điện còn cần quy tắc để làm gì? Còn cần Chấp Pháp Săn Ma để làm gì?” Chấp Pháp Đại Đế nghiêm nghị nói:
“Niệm tình ngươi có cống hiến nhiều năm, nay phán ngươi được chết một cách toàn thây!”
“Tạ ơn Săn Ma Điện, tạ ơn Thống Lĩnh!” Trần Lâm dập đầu như giã tỏi.

“Chết!” Chấp Pháp Đại Đế một chưởng đánh ra.


Vô hình vô ảnh, vô thanh vô tức…
Cơ thể Trần Lâm vẫn hoàn hảo vô hại, nhưng hai mắt dần trở nên trống rỗng, Linh Hồn bị băng liệt, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Chấp Pháp Đại Đế không thèm nhìn thi thể của Trần Lâm thêm một chút, liếc sang Liệt gia tuyên định án tử:
“Liệt gia thân là một thành viên của Săn Ma Điện, bị Trần Lâm dụ dỗ chẳng những không biết cảnh tỉnh hắn, chẳng những không biết báo cáo lên trên, còn bị lòng tham mê hoặc, giúp hắn làm việc ác, tội càng thêm tội!”
“Căn cứ theo nguyên tắc của Săn Ma Điện, tru di cửu tộc!”
“Không a…” Liệt gia đám người khóc rống lên.

Nói xong, Đại Đế chi lực thét gào, một chưởng đánh ra, toàn bộ hàng ngàn tộc nhân Liệt gia từ trên xuống dưới hóa thành hư vô, ngay cả chút cặn cũng không còn sót lại.

Bầu không khí thoáng trầm mặc…
Chấp Pháp Đại Đế đột nhiên lột xuống mũ trùm đầu, để lộ một khuôn mặt nam tử trung niên cương trực, ánh mắt đỏ hồng, sắc mặt tràn ngập vẽ lãnh khốc.

Hắn nhìn thẳng vào Lưu Ảnh Ngọc, hết sức tự trách nói ra:
“Thân là thủ lĩnh của Chấp Pháp Săn Ma, ta lại không thể quản lý tốt cấp dưới của mình, đây cũng là tội!”
“Ta xin được từ đi chức vụ Chấp Pháp Đại Đế của mình, trở thành một Hộ Pháp bình thường của Săn Ma Điện!”
“Kính xin toàn thể Tiên giới đừng vì lỗi lầm của tập thể Chấp Pháp mà mất đi lòng tin với Săn Ma Điện, một lần nữa thành thật xin lỗi!”
Chấp Pháp Đại Đế cúi thấp đầu, hình ảnh trên Lưu Ảnh Ngọc biến mất.


“Haha, khả năng diễn xuất rất xuất sắc!”
Bồng Lai Tiên Đảo, Lạc Nam cười lớn một tiếng đem Lưu Ảnh Ngọc vừa do Liễu Tú Quyên đưa đến dập tắt.

“Đám Săn Ma Điện này da mặt thật dày quá!” Đình Manh Manh bĩu môi khinh bỉ nói.

“Không hổ danh là Săn Ma Điện, chỉ trong thời gian ngắn ngũi đã đem Chấp Pháp Săn Ma cùng Liệt gia toàn bộ bắt trở về, hơn nữa chẳng biết dùng thủ đoạn nào để bọn hắn ngoan ngoãn phối hợp nhận tội như vậy!” Thục Phi nhếch môi đỏ nói.

“Nếu một chút chuyện nhỏ lần này của chúng ta có thể gây khó cho Săn Ma Điện, thì bọn hắn cũng không tồn tại vô số năm như thế!” Độc Cô Ngạo Tuyết điềm tĩnh nói ra.

“Nói không sai!” Lạc Nam mỉm cười:
“Lần này có thể hạ uy phong của Săn Ma Điện một phen, lại loại bỏ Liệt gia và một tên Chấp Pháp Săn Ma đã xem như không tệ rồi, chưa kể hai vị Thiên Yêu Đế cũng đã tách rời Săn Ma Điện, đó mới là tổn thất lớn nhất!”
Thật sự việc Kỳ Lân Tộc Trưởng và Huyền Vũ Tộc Trưởng từ bỏ chức vụ trưởng lão, lại cùng Săn Ma Điện phân rõ giới hạn quả thật là niềm vui ngoài ý muốn của Lạc Nam.

Ngay từ đầu hắn cũng đã đoán được Săn Ma Điện chắc chắn sẽ lôi đầu Chấp Pháp Săn Ma với Liệt gia ra gánh tội nên mới xúi giục bọn hắn bỏ trốn sang tận Ma giới.

Cứ tưởng sẽ gây khó được cho Săn Ma Điện một phen, nào ngờ hắn đã đánh giá quá thấp năng lực của Săn Ma Điện.

Từ lúc Thiên Địa Hội lan truyền ba khối Lưu Ảnh Ngọc ra đến nay chỉ mới nửa tháng thời gian mà thôi, Săn Ma Điện đã lập tức làm ra đối ứng, kéo lại danh tiếng đang tuột dốc của mình.

Có thể nói, mặc dù không ít người thông minh chắc chắn sẽ biết sau lưng Chấp Pháp Săn Ma với Liệt gia còn có người đứng sau, bởi vì với thân phận của Trần Lâm với Liệt gia còn chưa cả gan dám làm ra chuyện mờ ám như vậy.


Chưa kể nếu không có kẻ đứng sau, thử hỏi Trần Lâm và Liệt gia làm sao điều khiển được ba tên Ma Tôn kia?
Bất quá dù thế nào, Săn Ma Điện đã có được kẻ thế mạng gánh tội, cũng chẳng ai đưa ra được bằng chứng cho thấy phía sau Trần Lâm và Liệt gia còn có người, chuyện lần này xem như tạm trôi qua.

“Toàn bộ đã chuẩn bị sẳn sàng, chúng ta tùy thời có thể dời đảo!”
Âu Dương Thương Lan từ bên ngoài bước vào, nhẹ giọng nói chuyện.

Nửa tháng qua tên tuổi của Bồng Lai Tiên Đảo đã lan khắp Tiên giới, mọi người còn chờ Săn Ma Điện giải thích nên chưa chú ý đến các nàng.

Nhưng lúc này Săn Ma Điện đã đưa ra lý lẽ, chỉ sợ tiếp theo ánh mắt của rất nhiều người sẽ bắt đầu ngấp nghé Bồng Lai Tiên Đảo, nơi sở hữu nhiều loại Thiên Địa Dị Vật.

“Chuẩn bị xuất phát!”
Lạc Nam hít sâu một hơi nói.

Nửa tháng qua, Điểm Danh Vọng của hắn cũng tăng lên đáng kể, sau những lần tiêu sài, lúc này đã cán móc 400 tỷ.

Ban đầu Lạc Nam cũng thắc mắc, mặc dù trong Lưu Ảnh Ngọc mình che mặt với dùng thân phận giả, nhưng lấy tu vi Vương giả ngăn cản hai Địa Ma Tôn, miểu sát một Địa Ma Tôn quá mức kinh người, Điểm Danh Vọng chắc hẳn gia tăng đến con số động trời mới đúng.

Đáng tiếc Kim Nhi một lần nữa trêu chọc giải thích, Lưu Ảnh Ngọc chỉ là một dạng công cụ đơn giản có thể thu lại hình ảnh và âm thanh mà thôi, thông qua nó…người khác không thể cảm ứng được khí tức cũng như tu vi thật sự của Lạc Nam được.

Nói cách khác, người xem qua Lưu Ảnh Ngọc sẽ không biết Lạc Nam khi đó là đang vượt cấp chiến đấu.

Cảnh tượng Lạc Nam độc chiến ba Ma Tôn, ở trong mắt người khác khi nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Lạc Nam cũng là một vị cường giả đồng cấp, một Tiên Tôn hàng thật giá thật, thậm chí là Tiên Tôn hùng mạnh.

Một Tiên Tôn thi triển Đế Cấp Vũ Kỹ miểu sát Địa Ma Tôn, chuyện này quá mức bình thường, chẳng có gì để kinh ngạc cả.

Về phần Lạc Nam một mình vạch trần mưu kế của Săn Ma Điện cũng chẳng được thể hiện rõ ràng trong Lưu Ảnh Ngọc, người xem chỉ cho rằng hắn đứng ra đại diện cho Bồng Lai Tiên Đảo mà thôi, được hưởng danh tiếng là toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo mà không phải cá nhân một người Lạc Nam.

Trước các loại trùng hợp này, Lạc Nam xui xẻo chưa thể nổi danh, người khác biết đến hắn chỉ là một nữ Tiên Tôn che mặt sở hữu nhiều Thiên Địa Dị Vật và Đế Cấp Vũ Kỹ, gây nên sự tham lam cho những cường giả có lòng dạ bất chính mà thôi.

Điểm Danh Vọng cũng nhờ đó cán móc 400 tỷ, bất quá không đáng là bao.

Bất quá chuyện gì cũng có lợi ích của nó, lần này mặc dù không nổi danh, diện mạo cũng chẳng bại lộ, nhưng Lạc Nam tin chắc có số ít người, chắc chắn sẽ nhận diện được hắn.

Tỷ như…chúng nữ Hậu Cung.

Bởi vì phong cách hành sự của hắn không quá xa lạ, các loại Thiên Địa Dị Vật trong Hỏa Thần Tướng cũng cực kỳ quen thuộc, là tiêu chí hồi ở Việt Long Tinh của hắn.

Gác lại suy nghĩ trong đầu, trước mặt Lạc Nam xuất hiện hai kiện đồ vật.


Đầu tiên là Vô Tức Bảo Rương, bên trong Bảo Rương chứa đựng 200 kiện Vô Tức Áo Choàng…người mặc vào có thể ngăn cản tất cả thủ đoạn thăm dò bên dưới Đế Cấp.

Điều đó đồng nghĩa bên dưới Tiên Đế, Hồn Đế và Đế Cấp Pháp Bảo chuyên dụng để thăm dò…không có thủ đoạn nào có thể quan sát được diện mạo, tu vi của người mặc vào Vô Tức Áo Choàng.

Đương nhiên, Vô Tức Áo Choàng chỉ ngăn cản dò xét, không thể thay đổi diện mạo hay ngụy trang thành người khác như Mặt Nạ Thiên Diện của Lạc Nam được.

Bất quá Vô Tức Bảo Rương một cái chứa đựng 200 kiện Vô Tức Áo Choàng, quả thật là vui mừng lớn đối với Lạc Nam.

Vô Tức Áo Choàng giống như áo choàng của Thiên Địa Hội cung cấp cho khách nhân mặc vào trước khi tham gia Đấu Giá Hội ở Quần Hùng Tinh lần trước.

Bồng Lai Tiên Đảo hiện tại vừa lúc đang cần thứ đồ này, độ hữu dụng không cần phải nói.

Nhưng lợi hại nhất ở chỗ, người nắm giữ Vô Tức Bảo Rương sẽ cảm ứng được vị trí của người mặc Vô Tức Áo Choàng chỉ cần khoảnh cách không quá xa.

Độ hữu dụng của Vô Tức Bảo Rương và Vô Tức Áo Choàng không cần phải bàn cãi.

Kiện đồ vật thứ hai khiến Lạc Nam cũng phải bất ngờ khi nhận được, nó là một kiện Pháp Bảo có tên là Vô Cấu Kiến Trúc.

Tên như ý nghĩa, Vô Cấu Kiến Trúc là một loại Pháp Bảo Kiến Trúc vẫn còn chưa có cấu tạo hoàn chỉnh, giống như một cái phôi đen kịch thu nhỏ chưa ra hình dáng gì.

Nhưng mà điều đó không có nghĩa là Vô Cấu Kiến Trúc vô dụng.

Ngược lại, nó là một kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo Kiến Trúc, kiểu dáng của nó và từng ngóc ngách của nó đều sẽ hình thành theo mong muốn của chủ nhân.

Có nghĩa là, chỉ cần Lạc Nam muốn…hắn tùy thời có thể thiết kế Vô Cấu Kiến Trúc thành một Tòa Thành, một Cung Điện, một Lâu Đài, một Hòn Đảo…hay thậm chí là một loại Kiến Trúc phối hợp đan xen giữa nhiều loại hình lại với nhau.

Bấy nhiêu đó đương nhiên chưa thể hiện hết ưu điểm của một loại Đế Cấp Pháp Bảo Kiến Trúc.

Bên trong Vô Cấu Kiến Trúc còn chứa đựng 2 cái Vô Cấu Đại Trận, Lạc Nam cũng có thể dùng ý niệm của mình để thiết kế hai cái Vô Cấu Đại Trận đó, chỉ cần Đại Trận hắn mong muốn không vượt qua Đế Cấp Thượng Phẩm là được.

Điểm quan trọng nhất, Vô Cấu Kiến Trúc có thể cất chứa người sống để Lạc Nam mang theo bên mình.

Mặc dù không thể hình thành một thế giới được như Linh Giới Châu, nhưng Vô Cấu Kiến Trúc đã cực kỳ không tồi.

Vô Tức Bảo Rương và Vô Cấu Kiến Trúc chính là hai kiện Pháp Bảo mà Lạc Nam nhận được sau khi sử dụng Gói Quà Phát Triển Thế Lực.

Mặc dù trong gói quà này chỉ cất chứa hai kiện vật phẩm, nhưng đã quá đủ đối với tình cảnh của Bồng Lai Tiên Đảo hiện tại rồi.

Lạc Nam dời mắt khỏi hai kiện Pháp Bảo, nhìn Âu Dương Thương Lan chúng nữ cười nói:
“Các nàng theo ta vào trong này, chúng ta trước tiên thiết kế Vô Cấu Kiến Trúc thành hình dạng hoàn chỉnh, rồi toàn Đảo di dời!”
“Được!” Âu Dương Thương Lan mỉm cười, cũng không từ chối.

Nàng biết Lạc Nam có một kiện không gian pháp bảo gọi là Linh Giới Châu, cả Thục Phi, Tu Hoa, Ỷ Vân thường xuyên vào trong đó tu luyện, bất quá nàng vẫn chưa vào.

Lúc này Lạc Nam chủ động yêu cầu, chứng tỏ hắn đã thật sự xem các nàng là người thân của hắn.


Ý niệm vừa động, Lạc Nam mang theo Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết, Đình Manh Manh vào Linh Giới Châu.


“Đó là…”
Vừa tiến vào bên trong, ánh mắt tam nữ lập tức co lại, trừng trừng nhìn Bất Tử Thụ và Cung Đình Thụ.

Cung Đình Thụ cao vút trong mây, mỗi tòa cung đình nằm trên tầng mây như danh lam thắng cảnh, thơ mộng như trong cổ tích.

Bất Tử Thụ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khí tức sinh mệnh nồng đậm đến cực điểm, khiến sức sống của các nàng rung lên, theo bản năng chắc chắn biết được góc cây này không đơn giản.

Cùng lúc này, bên trong trí nhớ của Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh có một tầng phong ấn được giải phóng.

“Bất Tử Thụ?
Trí nhớ vừa được giải phong, tam nữ lập tức che miệng hô lên…
Ở trong cổ tịch lưu truyền của Tiên Ma Cung có ghi chép, Bất Tử Thụ là Thần Thụ đứng top 2 trong Vũ Trụ, ẩn chứa sinh mệnh nồng đậm, lá cây nhiều nhất trong các loại Thần Thụ, miêu tả cực kỳ giống với gốc cây trước mắt này.

ONG ONG ONG…
Trúc Kiếm trong tay Độc Cô Ngạo Tuyết hưng phấn rung lên, cảm giác thân thiết với Bất Tử Thụ đến cực điểm.

“Thật sự là Bất Tử Thụ…” Âu Dương Thương Lan rung giọng hỏi Lạc Nam.

“Không sai! Nó chính là Bất Tử Thụ!” Lạc Nam mỉm cười xác nhận nói:
“Sắp tới Linh Giới Châu sẽ là ngôi nhà thứ hai của các nàng, cứ thăm quan thoải mái!”
Nói xong, ném Vô Cấu Kiến Trúc ra ngoài, bắt đầu suy tư nên biến nó thành kiểu dáng nào.

Mà Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Âu Dương Thương Lan hai nữ ánh mắt phức tạp nhìn lấy nhau.

Bất Tử Thụ quả thật quá mức khủng bố, tin tức về nó một khi lộ ra đủ khiến Lạc Nam rơi vào đáy vực, vậy mà hắn lại thoải mái chia sẽ với các nàng đến như vậy.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt hiện lên một tia quyết tâm, Trúc Kiếm trong tay bỗng nhiên kề lên cổ mình.

“Nàng muốn làm gì?” Lạc Nam nhảy dựng quát.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lạc Nam, kiên quyết nói ra: “Mau thu giữ Linh Hồn Bổn Nguyên của ta, bằng không ta lập tức tự vẫn!”
Lạc Nam tin tưởng nàng đến mức chia sẽ Bất Tử Thụ, dựa vào biểu hiện của Trúc Kiếm…Độc Cô Ngạo Tuyết cũng biết sư phụ Kim Nhi đã dùng Bất Tử Thụ để nâng cấp Trúc Kiếm cho nàng.

Trước tấm lòng của Lạc Nam và sư phụ Kim Nhi, Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy mình chỉ có thể dùng tính mạng này để báo đáp.

Lạc Nam nhứt cả trứng, đối với nhân phẩm các tam nữ hắn tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ, đâu cần các nàng phải làm đến mức độ này.

Đình Manh Manh thấy cảnh tượng này hết sức vui vẻ, vỗ vỗ tay nhỏ nãi thanh nãi khí nói theo:
“Hì hì, chơi thật vui…Manh Manh cũng phải giao mình cho ngươi!”
“Phốc!” Ba người cùng lúc phun ra một ngụm.



Bình Luận (0)
Comment