Chủ Nhật ngày 19 tháng 12
Đã không còn việc gì rồi, nhưng lời giải thích của hắn cũng không rõ ràng gì cả, ai… Không muốn vì loại chuyện này tiếp tục phiền não nữa.
Ta ngày hôm nay trực tiếp hỏi hắn, có đúng hay không ta đã làm chuyện gì khiến hắn mất hứng, hắn có vẻ rất ngạc nhiên, còn ngỡ ngàng hỏi ngược ta vì sao lại nghĩ như vậy, ngươi… người này thật sự là không biết hay là đang giả ngu nữa đây. Ta chẳng thèm khách khí đem chuyện ngày hôm qua vạch tội hắn. Kết quả, hắn rất “tự trách mình” hướng ta xin lỗi, nói tuyệt đối không phải ta làm chuyện gì có lỗi với hắn đâu.
Nếu là như vậy, thì hắn cũng phải cho ta một lí do về cái “dị trạng” bất thường của hắn chứ, đằng này tên tiểu tử kia chết sống không chịu nói, chỉ là bảo gần đây tâm tình không ổn định, có thể là do trận bóng rổ ảnh hưởng… Cảm giác lí do này rất không đáng tin, cơ mà không thể làm gì khác hơn thôi thì trước hết cứ nghe thế đi.
Cảm thấy Hạo Minh gần đây rất đáng ngờ, lẽ nào hắn thực sự có bạn gái rồi? Nếu đúng như vậy tại sao hắn lại không nói cho ta biết?
Ai! Làm hại ta không còn tâm trí mà viết tiểu thuyết nữa!
Thứ hai ngày 20 tháng 12
Thời tiết đã chuyển tốt rồi.
Trận bóng rổ ngày hôm nay, trường học chúng ta là sân nhà a, khí thế tất nhiên là bừng bừng, từ nửa đầu trận chúng ta đã dẫn đầu trên diện rộng, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người đem đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy, thắng hơn 35 điểm cơ đấy, cảm giác được sự cố gắng đáng thương của đối thủ… Vậy là chúng ta đã tiến vào bán kết rồi, còn lại chính là thi đấu vòng tròn đơn, thua một trận là out luôn, càng ngày càng khẩn trương. Đội bóng rỗ cố lên!
Trận đấu kết thúc vẫn còn chưa tới giờ ăn, Hạo Minh tâm huyết dâng trào, nói muốn đi tới Hiệu sách Văn Hoa. Ta van ngươi ít nhất cũng phải tắm đi đã chứ, mồ hôi thối thế ai chịu cho nổi, sau đó hắn rất nghe lời quay về ký túc xá tắm rửa, chỉ đúng 5 phút đồng hồ đã tắm xong, tốc độ nhanh khiến cho người ta không dám cam đoan chất lượng… Không biết hắn đuổi cái gì, hiệu sách cũng sẽ không chạy mất a.
Lần này không có sách mới nào, bất quá coi như cũng có thu hoạch, Tĩnh Đồng tặng chúng ta mỗi người một vé mời, nói là bạn học cùng trường của nàng nhân tiện đêm giáng sinh này tổ chức tiệc gặp mặt làm quen. Nguyên lai thứ sáu tuần này đã là lễ giáng sinh rồi, ta thiếu chút nữa đã quên. Nói như vậy, trường chúng ta hẳn cũng sẽ tổ chức tiệc đêm. Tĩnh Đồng nói trường học bọn họ nữ sinh chiếm đa số, cho nên muốn mời thêm vài nam sinh trường khác tham gia. Ta thì không sao cả, căn bản là Hạo Minh đối với loại tiệc này luôn không có hứng thú, thế nhưng lần này thái độ khác thường, hăng hái bừng bừng.
Tĩnh Đồng nói bữa tiệc sẽ được tổ chức ở quán bar Lệ Tinh đấy, oa, cái này là quán bar cao cấp 4 sao lận đó, hơn nữa còn vào lễ giáng sinh, chi phí nhất định rất cao. Nàng còn bảo chúng ta không cần đưa tiền, nói chỉ cần chuẩn bị quà tặng là được, bởi vì đến lúc đó chơi trò “Rút thăm trao đổi quà”.
Chúng ta như vậy một phân tiền cũng không mang ra, hình như không được phép lắm, hơn nữa chúng ta với bạn học nàng không có quen biết a. Bất quá Hạo Minh nói đừng lo, mua món quà gì có giá trị là được rồi, như thế cũng được ha.
Thứ sáu… thế phải nhanh nhanh đi chọn quà thôi, Tĩnh Đồng bảo người tham gia tiệc đa phần là nữ sinh nha, như thế nói không chừng quà của ta khả năng sẽ bị nữ sinh ngẫu nhiên chọn lấy. Nếu như vậy… đây chính là lần đầu tiên ta mua quà tặng con gái đó a, thật không biết nên tặng gì mới thích hợp, chiều thứ tư không có tiết học, đến lúc đó hẹn Hạo Minh đi mua đi…
Thứ ba ngày 21 tháng 12
Ngày hôm nay tâm tình không tốt lắm… Không biết vì sao.
Tiểu thuyết viết rất không thuận lợi, chung quy không thể nào hạ bút, cảm giác được làm cái gì đều không dậy nổi tinh thần, hảo cam chịu… Thật lâu không có loại cảm giác này.[lần trước là bạn viết thư mà không đc người hồi đáp í]
Vì sao!
Phiền chết người đi được!
Hạo Minh tên kia vốn dĩ đối với nữ sinh rất lạnh lùng, nguyên lai trước đây đều là giả bộ a. Ngày hôm nay trong giờ học ngoại khóa chung, hắn đối với mấy người nữ sinh vừa nhường chỗ vừa chào hỏi họ, mấy nữ sinh này liên tiếp chuyền giấy cho hắn. Trước đây cũng có loại sự tình này, nhưng hắn đa phần đều lười xem, ngày hôm nay lại thấy hứng thú, ta mới động nó một tí, hắn như sợ ta nhìn lén nhanh nhanh giấu đi… Hơ, thật là kì lạ.
Ta thật không biết hắn đang bị cái gì kích động.
Thảm rồi, ngay cả viết nhật kí cũng không vừa ý, a!
Đáng ghét! Không thèm viết nữa.
Thứ tư ngày 22 tháng 12
Vừa cũng Hạo Minh đi dạo phố trở về, mua một cái dây đeo điện thoại, 45 đồng, rất là mắc a, làm từ thủy tinh màu vàng… Nữ sinh thực sự sẽ thích cái này sao? Vốn có ý định mua dây chuyền, như Hạo Minh nói tặng dây chuyền phải có nguyên nhân thích hợp thì họ mới chịu nhận, còn dây đeo điện thoại thì thích hợp với mọi người, tương đối an toàn hơn. Nghe hắn nói cũng có lí, hắn cũng mua quà rồi, ta không chú ý hắn mua cái gì, lúc hỏi hắn, hắn lại ra vẻ thần bí không chịu nói… Gần đây người này hình như có rất nhiều việc che giấu ta.
Lớp chúng ta ngày lễ giáng sinh cũng có làm tiệc tối, lần này sẽ không tổ chức cũng mấy khoa khác, mọi người ai tự lo nấy, bất quá như thế có rất nhiều thứ cần chuẩn bị công phu. May là ta không phải ban cán bộ, Hạo Minh thân là phó lớp trưởng tất nhiên là bận rộn rội, hắn phải lo việc âm thanh ở trên sân a.
Có một việc đáng được ăn mừng, bởi thời gian cấp bách, tất cả mọi người đều chưa giao bản thảo, nay hội văn học họp bàn, hội trường quyết định kéo dài thời hạn xuất bản tập san, đại khái phải chờ tới học kỳ sau lận. Thật tốt quá! Không cần mệt nhọc nữa!
Bởi thế, ta mấy ngày nay không có việc gì làm một thân nhẹ nhàng, có thể thỏa thích làm gì cũng được.
Ta hiện tại phi thường chờ mong đêm giáng sinh vào ngày mốt a!
Thứ năm ngày 23 tháng 12
Không có việc gì hay để viết.
Ngày mai là lễ giáng sinh rồi, có chút khẩn trương, đây chính là lần đầu tiên tham gia bữa tiệc có nhiều người không quen thế này còn khác phái nữa chứ, đến lúc đó nghìn vạn lần đừng có làm ra chuyện gì thất lễ.
Ân… Ngày hôm nay gọi điện thoại về nhà, cũng không có gì đáng nói.
Được rồi, không viết nữa, đi ngủ sớm một chút, dưỡng sức!
Thứ sáu 24 tháng 12
Âm mưu!! Đây là âm mưu!!
Đáng hận a ~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Hảo mất mặt!! Ta không muốn làm người nữa!!
Đi chết đây!! Ta tuyệt đối không thừa nhận!!
A a a a a a a a a a ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!
Viết không nổi nữa!!
Ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cho các ngươi thực hiện được đâu!!
Hừ!!