Nhân vật Nguyễn Trường An, 17 tuổi, chủ bang Magasta, mẹ Nhật, bố Việt, mới về trường Vĩnh Thiên học không được lâu, nhưng đã gây thù chuốc oán với nhiều người.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vy về nhà cũng đã 5 giờ chiều. Ngôi biệt thự hôm nay trông đẹp hơn bao giờ hết, người làm vẫn đang tất bật giăng thêm đèn để tối còn sáng. Đặt chân vào nhà thì không như thế mấy. Không khí êm dịu hơn, Sạch sẽ hẳn ra rồi.
- Con mau đi tắm đi, xong xuống nhà ăn tối để còn chuẩn bị chứ._ Ông Dũng từ trong phòng bước ra.
- Dạ vâng, hôm nay mấy giờ tiệc tàn thế ạ?_ Vy vừa ngó đồng hồ vừa hỏi.
- Chắc 10- 11giờ gì đó, thôi lên phòng đi._ Ông Dũng trả lời xong giục nó.
Vy vẫn thản nhiên bước lên phòng như thường. Tắm xong cũng đã được 20 phút, cô xuống nhà bếp ăn tối. Đã chuẩn bị xong, Người làm lại xếp háng đứng ở trước nhà và chân cầu thang.
- Chào buổi tối cô chủ._ Tất cả mọi người đồng thanh nói và cúi chào
- Dậy đi_ VY nói câu này họ mới dám đứng thẳng lên nhìn cô từ sau.
Vy ngồi vào bàn ăn. Cha cô thấy cô thì cũng mới bắt đầu ăn. 2 cha con chả vội vàng là bao nhiêu, họ ăn như bình thường, còn ngồi nói chuyện với nhau nữa.
- Ông chủ, Cô chủ, váy được chuyển đến rồi ạ._ Quản gia Quân từ ngoài đi vào báo.
- Đúng giờ phết, 6 giờ đúng. Bảo người mang lên phòng cho Vy đi_ Ông Dũng nhìn đồng hồ.
- Ta sắp có váy mới, haha._ Vy ngồi bên nghe thế vỗ tay đen đét, cười hả hê.
Ông Dũng thấy con mình đã sắp 18 tuổi đến nơi mà cái cảnh trước mắt không khác gì con nít 5 tuổi thì cũng cười lớn theo Vy. Ăn xong hai cha con lại mỗi người một ngả, ai về phòng nấy, chuẩn bị tươm tất. Vy trên phòng đã có 2 người hầu, một cô chuyên gia trang điểm nổi tiếng cho các sao và một cô là chuyên gia làm tóc mới từ Anh qua. Thời gian trôi vèo vèo, lúc này xe ô tô đã bắt đầu chở khách tới. Đầu tiên chỉ vài người nhưng cứ đông dần, đông dần lên. Mặt đường ngoài cổng nhà đã bị xe ô tô đỗ kín hai bên đường, còn mỗi lối ở giữa để vào thôi. Trước cửa nhà là quản gia Quân đang soát danh sách khách mới và cũng là người tiếp nhận quà sinh nhật của cô chủ mình. Cứ chốc chốc, 1 đám người lại bê 1 đống quà hộp to nhỏ, đủ màu lên phòng của Vy. Ông Dũng bây giờ mới ra mặt chào hỏi khách khứa trong phòng khách, đi cạnh là 2 vệ sĩ áo đen. Mọi người chớ nên coi thường cái phòng khách này nha, nó có chiều rộng là 40m, chiêu dài 70 m đấy, to vĩ đại. Được trang trí = những chùm đèn to và đẹp nhất. Bộ bàn ghế mọi khi đã chuyển đi lúc nào thay vào đó là những cái bàn hình chữ nhật ài 2m đựng nước uống và đồ ăn để sát các mép tường phòng, tạo ra khoảng trống rộng lớn ở giữa để khách đứng đó và đi lại nói chuyện.
Mọi người đang vui cười nói chuyện thì 2 vị thiếu gia và 1 tiểu thư tới, chiếm trọn ánh mắt của họ. Khánh đi một mình, Minh thì có mẹ đã đến trước rồi còn Nhi có cả ba và mẹ ở đây. Nhi hôm nay thật là xinh đẹp, cứ phải nói là tiên nữ giáng trần. Nhỏ mặc đầm dạ hội lệch vai đính ren mà trắng, trên vai có 2 bông hoa = đá ruby đỏ, thắt ở em là 150 cara kim cương đính ở đó, phần chân váy khi quay cứ phải gọi là bay bấp phới; Cổ đeo dây chuyền hình Hoa hồng kim cương trắng. Tóc búi cao, mái =, mai dài 1 bên. Ông Dũng bước lên cái = bục cao phía trước mọi người.
- Sau đây tôi muốn giới thiệu với các vị cô con gái dấu mặt của mình._ Ông nỏiòi chỉ tay về hướng cầu thang.
Mọi người dồn hết ánh mắt về đó, nhạc vang lên, tiếng dày cao gót ngang lên nho nhỏ. Vy không khác gì 1 thiên thần 17 tuổi. Với chiếc váy cúp ngực màu xanh nước biển nhạt, tôn dáng với các đừng xẻ sâu ở lưng, ôm sát phần trên cơ thể, phần chân xẻ cao giúp Vy đi lại một cách dễ dàng có thể chạy nhảy như thường, Ngoài ra được coi như 1 cái áo cánh mặc ngoài váy này nhưng nó không sát với vai mà trễ hơn đó là những hạt kim cương được sâu thành chuỗi nhưng có cách nhau, nếu dùng dao cứa hay cắt thì nó cũng đều không bị đứt gì hết. Mái tóc xõa ngang vai, uốn xoăn nhẹ, bồng bềnh. Đeo thêm bộ trang sức từ đá quý mà ba nó tặng, trông nó kiêu sa, lỗng lẫy biết chừng nào. Nó khẽ nở một nụ cười được nó cho là đẹp nhất. Như thế là đã đủ trái tim mọi người xao xuyến, trái tim Khánh đập rộn ràng. Vy bước lên bục đứng cạnh ba.
- Đại tiểu thư, con tự giới thiệu đi._ Ông Dũng đưa micro cho Vy.
- Cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây dự bữa tiệc nhỏ này và cũng như đã gửi lời chúc mừng sinh nhật tới tôi. Tôi tên là Trần Hoàng Yến Vy. Cũng chỉ mới là 1 người không có gì trong tay thôi. _ Vy quay qua nhìn mọi người ở dưới, giọng pha chút tinh nghịch.
- Nhân dịp ngày này tôi cũng sẽ chao mọi quyền hành cho Vy, Con bé từ giờ phút này không còn là người thừa kế nữa mà sẽ là chủ tịch của tập đoàn Sophie, nắm giữ toàn bộ gia tài cũng như gia sản của gia đình họ Trần của chúng tôi trên khắp thế giới. Mong mọi người sau này giúp đỡ cho nó nhiều hơn. Tôi cũng không nỡ cho nó vào thương trường đâu, nhưng đã cho rồi thì tôi sẽ đứng quan sát và triệt để ngay những mối nguy hiểm cho con bé._ Ông Dũng lúc đầu nói bình thường nhưng về sau ông nhấn mạnh từng chữ, ý muốn nói sẽ giết bất cứ ai động vào con gái mình.
Quản gia Quân bê 1 cái khay, bên trong là 1 chiếc bút kí đính hơn 200 viên kim cương nhỏ, ở đầu trên bút máy là cái vương miệng bằng vang có gắn viên đá ruby to. Đây là cây bút có giá tiền là 4 triệu USD, biểu tượng của Trần gia. Và đây chính là cây bút đắt nhất, quyền lực nhất. Ông Dũng nhấc nó từ cái miếng đệm nhung trong hộp để trên khay ra, nhẹ nhàng chao cho Vy. Họ dừng lại nhìn xuống dưới 1 lúc, để chụp ảnh. Sau đó Vy nhận rồi cất vào hộp.
- Hay chăm sóc nó nhé._ Ông Dũng ôm Vy nói.
- Con sẽ làm. Mội người cứ tự nhiên._ Vy trả lời ba rồi nói với khách.