Mặt Hoàng công tử kia nháy mắt kéo xuống.
“Có phải mấy vị quá không để Ngọc Hồ sơn trang của ta vào mắt hay không?”
“Cái gì mà ngọc hồ ấm đồng*,” Liêu Nhạn ngoáy ngoáy tai, quay đầu nhìn về phía Bạch Tinh với Mạnh Dương, “Các ngươi từng nghe chưa?”
*: chỗ này Nhạn ca nói hơi trại trại đi, ngọc hồ mà anh Nhạn nói lại là một cái khác, Hồ của Ngọc Hồ ở đây nó đồng âm với một chữ hồ khác trong tiếng hán, mang nghĩa là cái ấm ngọc, chữ trang đọc hơi trại trại đi thì âm đọc hơi giống một cách gọi khác của cái ấm (hoặc là một món đồ đựng khác, theo mình biết và nghĩ đến hẳn là chữ chung). Nên tổng kết là anh Nhạn mỉa mai Ngọc Hồ sơn trang gì gì kia chỉ như cái ấm hoặc ngọc hoặc đồng ấy.Hai người chỉnh tề mà lắc đầu, thần sắc chân thành tha thiết.
Bọn họ xác thật chưa từng nghe qua.
Người chèo thuyền ở một bên thoạt nhìn sắp khóc, hắn khẩn trương mà nuốt nước miếng, tầm mắt không ngừng bồi hồi giữa hai con thuyền, liên tiếp hối hận vì sao hôm nay lại ra đi làm.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân tao ương, đám làm công bọn họ sợ nhất chính là giữa các khách dấy lên xung đột.
“Chưa từng nghe qua……”
Đối với người yêu thanh danh mà nói, lời này tuyệt đối là thương tổn không mạnh, nhưng tính vũ nhục cực lớn, đám người lấy Hoàng công tử cầm đầu đồng thời biến sắc.
Hắn ta vung ống tay áo, cười lạnh nói: “Mấy vị là cố ý tìm phiền phức.”
Xưa nay hắn lấy Ngọc Hồ sơn trang vì ngạo, lại tự cho mình là rất cao, giờ lại có người thoải mái hào phóng mà nói căn bản chưa từng nghe qua, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả tát hắn một bạt tai.
Liêu Nhạn đại kinh thất sắc, không khỏi chân thành đặt câu hỏi, “Thứ dán trên cái quai hàm kia của ngươi vẫn là da mặt sao? Ta lại cảm thấy giống tường thành á! Bản lĩnh thật không được mấy phần, năng lực đổi trắng thay đen đổ lại là không nhỏ.”
“Công tử, hắn mắng ngươi da mặt dày!” Một người trẻ tuổi trên thuyền hoa song tầng lập tức giải thích cho Hoàng công tử.
“Câm miệng!” Mặt Hoàng công tử đều đen cả.
Lời này hắn ta nghe hiểu, cần nói lại lần hai à?
Bạch Tinh cảm thấy cái đám người này thật là không thể hiểu được, hoàn toàn không có cách nào dùng tiếng người giao lưu bình thường, thiệt là đen đủi, liền lại thúc giục nhà đò kia trở về.
Ghê tởm chết được, quá ảnh hưởng tâm tình ăn điểm tâm.
“Không được đi!” Hoàng cô nương bẻ hoa sen kia thoạt nhìn quả thực điên mất rồi, một đôi má hồng trướng đến đỏ bừng, dậm chân hô trên boong thuyền, “Ta có ý tốt nói chuyện với ngươi, ngươi không những không cảm kích, lại còn làm nhục Ngọc Hồ sơn trang của ta, đều không được đi!”
Mạnh Dương liền cảm thấy cả sự việc đều phi thường không thể hiểu được, ngươi nói chuyện với người ta, người ta cũng có thể không trả lời nha, huống hồ mình đều vẫn luôn nho nhã lễ độ, thế nào lại thành làm nhục?
Chẳng lẽ người của Ngọc Hồ sơn trang này đều đầu óc có tật?
Liêu Nhạn chợt vỗ tay, bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, ta hiểu rồi, công phu mà Ngọc Hồ sơn trang các ngươi tu luyện nhất định tên là da đồng mặt sắt đi? Cửu ngưỡng cửu ngưỡng, bội phục bội phục!”
Là người đều chịu không nổi bị người châm chọc bằng ngôn ngữ như thế, trên thuyền hoa song tầng lập tức tiếng mắng một mảnh.
Vị Hoàng công tử kia đổ lại không mắng theo, chỉ thấy hắn ta chợt chấm mũi chân, cả người bay lên trời, lại là muốn vượt qua khoảng cách xa chừng mấy trượng này, đến trên thuyền Bạch Tinh bọn họ đây “lấy lý phục người”.
Bình tĩnh mà xem xét, khinh công của hắn ta thực sự không tồi, người lại mặc trường bào màu xanh lá khói, sau khi bay lên không ống tay áo tung bay phiêu phiêu dục tiên.
Càng khó được là tướng tá hắn ta cũng không tồi, hơi có chút như giai công tử mặt mày như họa của Giang Nam trong truyền thuyết, chỉ là……
Bạch Tinh thuận tay nắm một nắm đũa trên bàn cơm, hai ngón tay kẹp một cái, một nắm đũa lập tức gãy ngang xương.
Cổ tay nàng run lên, những khúc đũa gãy kia liền vèo vèo bắn ra như sao băng, xông thẳng về phía Hoàng công tử.
Mặt Hoàng công tử nháy mắt trầm như nước, lệ khí trong mắt chợt lóe mà qua.
Những khúc đũa gãy kia tới đã gấp lại mau, thế mà còn phát ra tiếng xé gió rít rít, hiển nhiên khó đối phó. Nếu khăng khăng muốn rơi xuống trên thuyền, hắn không thiếu được phải bị biến thành cái sàng; nhưng nếu cứ vậy mà vòng vèo, cũng thật sự không có mặt mũi.
Người hắn lơ lửng giữa không trung, chính là bằng xách một hơi, lúc này vì né tránh ám khí, nên không thiếu được phải hóp eo sải chân, một hơi lập tức tan ngay, cả người lập tức trụy xuống nước.
Nhưng hắn ta thật sự có vài phần bản lĩnh thật, gặp biến bất kinh, lập tức mở quạt xếp trong tay ném vào trong hồ ở phía sau.
Mặt quạt kia mở ra rồi tựa như một tấm lá sen thật lớn gặp nước không chìm, tạm thời hình thành một điểm ngoại địa, hai mũi chân Hoàng công tử trước sau chấm lên đó vài cái, linh hoạt tựa như chim nước, lại lần nữa bay lên.
Đáng tiếc lúc này thuyền hoa của Bạch Tinh đã mượn cơ hội lui về sau mấy trượng, mắt thấy là không đuổi kịp rồi.
Hoàng công tử giữa lúc quay cuồng đã quyết định, môi mím lại, đá bay mấy khúc đũa gãy, thân thể đột nhiên rút lui về phía sau, nhanh chóng lại không mất linh hoạt, rút về thuyền hoa nhà mình như chim nước.
Chiêu thức ấy của hắn thực sự kinh diễm, giữa chừng lại hoàn toàn cơ biến, nếu không có người tương quan nhìn thấy, không thiếu được phải reo hò.
Nhưng Liêu Nhạn lại đang vỗ chân cười to, “Ha ha ha, tặng các ngươi mấy cái lỗ! Ý tứ nho nhỏ, không thành kính ý, ha ha ha!”
Thần sắc Hoàng công tử biến đổi, lại nghe có người chèo thuyền kinh hô: “Công tử, thuyền thủng!”
Thì ra là mấy khúc đũa gãy Bạch Tinh ném tới đâm thủng thân thuyền, lại cứ đũa kia thế tới rào rạt, thế đi không giảm, thế mà lại trực tiếp xuyên thủng thân thuyền, chỉ để lại mấy cái lỗ nhỏ nhắn hình tròn trên đó.
Cái lỗ kia tuy ở trên mặt nước, nhưng gió đêm trên Tây Hồ đã lên, tất cả thuyền bè đều theo gợn nước nhẹ nhàng phập phồng, mà mỗi lần khi sóng nước lên ấy, sẽ liền có rất nhiều nước theo lỗ nhỏ rót vào……
Trên Tây Hồ vốn không có đá ngầm, thuyền hoa lại rắn chắc, ai cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống rỉ nước, cho nên trên thuyền cũng không mang theo dụng cụ tu bổ.
Thuyền hoa rất lớn, mấy cái lỗ nhỏ trong nhất thời nửa khắc tất nhiên không làm gì được, nhưng mấy cái lỗ thủng nhỏ kia đúng là một khắc không ngừng mà tưới nước vào trong, nếu để kệ, chìm nghỉm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Người chèo thuyền nhìn một cái, thật cẩn thận tiến lên bẩm báo, “Công tử, tiểu thư, chúng ta vẫn là nhanh chóng lên bờ đi.”
Nếu muốn tiếp tục dừng lại trên mặt hồ, ấy hiển nhiên không phải cử chỉ sáng suốt, trừ phi sau đó những người này muốn bơi trở về.
Hoàng cô nương dậm chân, ôm cánh tay huynh trưởng nhà mình hô: “Ca! Bọn họ bắt nạt người!”
Nếu lời này để Liêu Nhạn nghe được, tất lại phải kinh hô lên không biết xấu hổ.
Mặt Hoàng công tử trầm như nước, “Trở về!”
Dừng một chút, lại gắt gao nhìn chằm con thuyền hoa dần dần đi xa đối diện kia nói: “Tra cho ta!”
Xem đến cùng là ai, dám giương oai trên địa giới của Ngọc Hồ sơn trang bọn họ.
***********
Một đầu khác, sau khi thuyền hoa của ba người Bạch Tinh cập bờ, nhà đò liền vội vã muốn chạy.
Hắn không những muốn chạy, thậm chí còn muốn mấy ngày kế tiếp đây đều xin nghỉ. Không thể trêu vào còn trốn không nổi sao?
Nhưng còn đi ra được ba bước đã bị cản lại.
Liêu Nhạn một tay nắm lấy sau cổ áo hắn, cứng rắn ép hắn khai, nhà đò kia không có cách nào, đành phải rúc trong góc như chim cút, nơm nớp lo sợ nói chuyện của Ngọc Hồ sơn trang ra.
“Ngọc Hồ sơn trang kia ở ngay cạnh Tây Hồ, đã thành lập hơn 50 năm, người cầm quyền hiện giờ chính là trang chủ đời thứ hai. Nghe nói vị Hoàng lão trang chủ thành lập sơn trang khi trước đã từng làm quan, sau đó cáo lão hồi hương, liền lập nên một tòa trang viên ở đây để bảo dưỡng tuổi thọ. Con của hắn, Hoàng trang chủ, cũng không quá thích đọc sách, chỉ yêu quơ đao múa kiếm, lại yêu kết giao lui tới với du hiệp giang hồ…… Dần dà, Ngọc Hồ sơn trang cũng tụ lại một hay mấy trăm khách giang hồ, thường xuyên gây chuyện thị phi, nhà bình thường nào trêu chọc nổi!” Nhà đò khổ ha ha nói.
Hắn chẳng thể ngờ tới, ba người trẻ tuổi thoạt nhìn vừa ngoan lại nhỏ nhắn trước mắt này đây, thế mà cũng là khách giang hồ.
Hắn chỉ là một tên chạy thuyền nghèo, chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi gia đình sống tạm, nào dám trộn lẫn chuyện giang hồ. Sơm biết thế, hôm nay đã không tới.
“Từng làm quan khó lường à?” Liêu Nhạn ngồi trên đỉnh khoang thuyền, ôm cánh tay khinh thường nói, “Lão tử cũng từng gặp qua không ít quan đây, thế nhưng ít có ai kiêu ngạo như vậy.”
Xa không nói, người nhà họ Trang trước đó kia không phải cũng là hậu đại của quan lại sao, nhưng bọn họ lại hành sự rất phúc hậu.
Mạnh Dương ra hiệu bảo chàng ta tạm đừng nóng nảy, lại hỏi nhà đò: “Ngươi đã nói bọn họ gây chuyện thị phi, vậy quan phủ bản địa mặc kệ à?”
“Nào sẽ quản chứ!” Nhà đò cười khổ liên tục, lại thở dài, hiển nhiên đã nghẹn khuất không phải một hai ngày, “Thật ra thì vị lão Hoàng đại nhân đã qua đời kia ấy, hắn thật cũng không tệ lắm, sinh thời lúc nào cũng thường tích đức làm việc thiện, người địa phương đều cảm nhớ ân tình của hắn. Chỉ là Hoàng trang chủ hiện giờ đó, ai, thật sự có chút không quá giống dạng……”
Đại danh của Hoàng trang chủ đương nhiệm là Hoàng Vĩnh Thọ, tuy là con vợ cả duy nhất của lão Hoàng trang chủ, lại chẳng kế thừa được nửa phần dày rộng và nhân hòa của lão nhân gia hắn ta, ngược lại là thích đánh đánh giết giết từ nhỏ.
Lão Hoàng trang chủ yêu thương nhi tử, liền vì hắn ta mà ra số tiền lớn mời võ sư dạy dỗ võ nghệ, cảm thấy nếu văn không thành, vậy thì tập được một thân võ nghệ trừ bạo giúp kẻ yếu, ấy đổ lại cũng không uổng công đã tới nhân thế một chuyến.
Nhà họ Hoàng là hương thân tiếng tăm lừng lẫy của bản địa, lại có tình cảm và mặt mũi cả đời của Hoàng lão trang chủ ở đó, nên mặc kệ là quan phủ hay bá tánh, không thiếu được đều bán vài phần mặt mũi, vì thế, dần dà, Ngọc Hồ sơn trang càng làm càng lớn.
Dã tâm Hoàng Vĩnh Thọ cực lớn, không muốn chỉ sống ở thành Hàng Châu, sau khi phụ thân qua đời liền mời chào du hiệp giang hồ tứ phía, càng lâu lâu liền lên giang hồ lang bạt, dần dà cũng có chút tiếng tăm.
Đều nói thượng bất chính hạ tắc loạn, chính Hoàng Vĩnh Thọ chẳng phải thứ gì tốt lành, một nhi một nữ hắn sinh càng làm trầm trọng thêm, đem phong cách kiêu ngạo ương ngạnh các kiểu phát huy tới cực hạn.
Nữ nhi Hoàng Kiều Kiều của hắn tuy là nữ nhi, lại cứ làm chút chuyện xấu xa làm người khinh thường.
Hoàng Kiều Kiều kia yêu thích sắc đẹp, cả ngày chạy ở bên ngoài, thấy nam tử trẻ tuổi có vài phần tư sắc liền muốn đùa giỡn một phen, nếu đối phương uốn mình theo người, không được mấy ngày cũng liền ngấy, lại dẫm người ta từ đám mây xuống bùn đất; nếu người ta không thuận theo, liền bày ra uy phong của đại tiểu thư Ngọc Hồ sơn trang, cường đoạt dân nam, tùy ý làm nhục……
Nghe đến đó, Mạnh Dương nhịn không được nghĩ mà sợ, run run túm quần áo mình mấy cái.
Liêu Nhạn với Bạch Tinh đều thẳng tăm tắp nhìn chàng, người trước càng là vỗ đùi cười nói: “Hay cho ngươi con mọt sách chết tiệt, thế mà chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt……”
Bạch Tinh dùng sức mím môi, vỗ vỗ tay chàng nói: “Đừng sợ, ta bảo hộ ngươi.”
Mạnh Dương rất chi là không biết nên khóc hay cười, liền lại hỏi nhà đò kia, “Nếu các ngươi đều biết nàng ta làm nhiều việc ác như vậy, vì sao không báo quan?”
Nếu nhân chứng vật chứng đều ở đây, chẳng lẽ quan phủ sẽ thật sự bỏ mặc sao?
“Ài!” Nhà đò cũng là mở máy hát, “Loại chuyện mất mặt xấu hổ này, sao tiện nói ra ngoài chứ? Mười người có chín không chịu thừa nhận đâu.”
Nói tới đây, thần sắc hắn ta cũng có chút cổ quái lên, thế mà thoáng ngượng ngùng nói: “Lại nói, loại chuyện như nữ dâm nam này, vốn cũng không có trong điều khoản luật pháp, lại nên phán thế nào chứ?”
Mạnh Dương vốn không nghĩ tới một tầng này, nghe hắn ta một phen như vậy thì thật lại sửng sốt.
Chàng bác văn cường thức, học thuộc làu điều khoản luật pháp của bản triều, lập tức bay nhanh lướt qua một lần trong đầu, ngạc nhiên phát hiện thật đúng là không có.
Da mặt chàng không khỏi co giật, tiện đà hơi hơi nóng lên, “Vậy, vậy cứ cho qua như thế?”
“Bằng không còn có thể làm sao?” Nhà đò thở dài, “Mỗi năm Ngọc Hồ sơn trang đều quyên kha khá bạc kia kìa, lại có chút mặt mũi của lão Hoàng trang chủ ở đây, ai cũng không tiện ra tay tàn nhẫn. Lại nói, loại chuyện này……. Bọn họ có tiền, bồi chút bạc cũng liền thôi.”
Ở thế nhân xem ra, nam nhân bị nữ nhân làm nhục đã là chuyện rất mất mặt, chẳng lẽ còn phải một hai ầm ĩ lên điện Kim Loan sao? Chỉ sợ hoàng đế lão nhân cũng sẽ không quản đi.
Muội muội đã như thế, kẻ làm cha với ca ca chính là cái thứ đức hạnh gì tất có thể nghĩ đến.
Liêu Nhạn phi một tiếng, “Gì mà Ngọc Hồ sơn trang, ta thấy chính là rắn chuột một ổ.”
Nhà đò kia nói một hồi, cũng thấy thống khoái rồi, có điều lập tức lại lo lắng lên, “Ba vị, có câu cửa miệng rằng cường long không áp nổi địa đầu xà, Ngọc Hồ sơn trang kia ở bản địa xác thật có tiền có thế, hôm nay mấy vị đắc tội họ, sợ là không có ngày tháng yên ổn, nếu không, vẫn là rời đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió trước đi.”
Hắn tất nhiên là một phen hảo ý, nhưng Liêu Nhạn lại như nghe được chuyện cười lớn lao vậy, vèo cái ngồi dậy, “Tất hiên phải tránh đầu sóng ngọn gió chút, nhưng lại không phải bọn ta.”