Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 116

Có trong nháy mắt như vầy, ý niệm tên là “đánh lui trống lớn” bay nhanh thoáng hiện ở trong đầu, nhưng rất mau đã bị chủ nhân của cái đầu phủ quyết.

Mạo nguy hiểm lớn như vậy, tới cũng tới rồi, chả lẽ còn bỏ dở nửa chừng?

Có khó nữa cũng phải làm một phen.

Kích thích điên cuồng cọ rửa thể xác và tinh thần, cảm xúc tên là phấn khởi nhanh chóng lan tràn, Bạch Tinh và Liêu Nhạn bay nhanh mà trao đổi ánh mắt, sau đó phân công nhau bắt đầu hành động.

Căn cứ kinh nghiệm của họ, tiền tham ô thường sẽ chia làm hai loại là vàng bạc châu báu với ngân phiếu hay kim phiếu, người tương đối có lòng cảnh giác thường sẽ chia chúng ra gửi. Cái trước tất nhiên là mật thất, còn cái sau, vậy thì phần nhiều là kẹp trong sách vở hay hồ sơ.

Cho nên hai người họ lập tức người thì bắt đầu nhanh chóng lật xem sách trên giá, người thì lại bắt đầu lên trời xuống đất, dọc theo sàn nhà và vách tường lấy ra từng tấc một cách nhẹ nhàng.

Xây dựng mật thất nói khó không khó, mà nói dễ, cũng không dễ, nhưng tổng thể mà nói thì phần lớn có quy luật đáng nói.

Trước lúc vào cửa, Liêu Nhạn từng đánh giá đơn giản kích cỡ căn phòng trong bóng tối, hiện giờ vào rồi thì đi theo hướng tứ giác một phen, phát hiện kích cỡ trong ngoài đại khái là ứng đối, cái này liền nói rõ khả năng việc lợi dụng kích cỡ sai biệt trong nhà xây mật thất bên vách tường hoặc phòng cực thấp. Lại đánh nhẹ nhàng, nếu không có tiếng vọng lỗ trống, vậy thì cơ bản có thể chắc rồi.

Trừ bỏ mở rộng ra tứ phía, một loại mật thất khá thường thấy chính là dưới đất, Liêu Nhạn cơ hồ là quỳ rạp trên đất, một lỗ tai dính sát trên phiến đá màu đen lạnh lẽo, gập ngón tay, gõ qua từng tấc một.

Không có động tĩnh.

Thế mà không có động tĩnh?!

Mỗi ngày Bao Minh Kiệt đều sẽ tiêu ma một lượng lớn thời gian trong thư phòng, người phía dưới không dám không tận tâm, cho nên từng cái kẽ cái cạnh đều được quét tước đến không dính bụi trần.

Liêu Nhạn ngồi xếp bằng dưới đất, vuốt sàn nhà trơn bóng từng cái một, hiển nhiên không cam lòng. Chàng ta hơi trầm ngâm, lại móc ra một túi nước nhỏ từ trong ngựa, rót xuống ở mấy chỗ kẽ gạch đá tương đối khả nghi.

Nước trong nhanh chóng tụ thành một vũng nhợt nhạt, đã không len lỏi khắp nơi, cũng không vì thấm xuống mà biến mất tại chỗ.

Đôi mắt Liêu Nhạn bay nhanh chớp vài cái, “chậc” một tiếng cực kỳ nhỏ, chờ sau khi thu hút lực chú ý của Bạch Tinh rồi thì mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu về phía nàng.

Biểu tình dưới mặt nạ bảo hộ kia, ngoài ý muốn mà mang theo chút trầm trọng.

Con mẹ nó, hay là kinh nghiệm phong phú của mình cũng có lúc mắc lỗi?

Bạch Tinh nhướng nhướng mấy, tiếp tục lấy tốc độ kinh người lật sách.

Không tìm được, hoặc là căn bản không có mật thất, hoặc là bọn họ tìm nhầm chỗ rồi, nhưng Bao Minh Kiệt không thanh liêm, đây là chắc chắn.

Cho nên, đến tột cùng hắn ta giấu tiền tham ô chỗ nào rồi?

Thua trận mà về, Liêu Nhạn nhẹ nhàng nhảy qua, sát vai với Bạch Tinh, cũng gia nhập vào hàng ngũ tìm sách.

“Hẳn sẽ không phải thằng nhãi đã chở tài bảo đi rồi chứ?”

Không phải nói muốn hối lộ thượng quan sao? Hay là bọn họ tới chậm rồi?

Bạch Tinh lắc lắc đầu.

Hẳn là không đến mức.

Chuyện như chuyển hối lộ này, cần phải giao cho kẻ tâm phúc đi làm mới yên tâm, nhưng trong một đoạn thời gian vừa qua, bọn họ đã từng hoặc minh hoặc ám nói bóng nói gió rất nhiều lần, tất cả mọi người đã chứng minh năm nay mấy tên tâm phúc của Bao Minh Kiệt đều chưa từng đi quá xa.

Cho nên, đại bộ phận tang vật bị cướp đoạt chắc chắn còn ở trong địa phận châu nha.

Vấn đề là ở chỗ, đến tột cùng Bao Minh Kiệt đã để chỗ nào rồi?

Không có mật thất, lại không nhất định không có ngân phiếu, hoặc là thư từ ẩn chứa bí mật kinh thiên nào đó, sau khi Bạch Tinh với Liêu Nhạn giao lưu vài câu ngắn ngủi thì lại lần nữa trầm tĩnh xuống, tiếp tục lật.

Màn đêm vô biên yên tĩnh phi thường, chỉ mơ hồ có tiếng ếch kêu ve kêu truyền vào từ bên ngoài, càng làm nổi bật sự yên tĩnh như chết trong căn phòng.

Qua chừng nửa canh giờ, hai người đã lật hết tất cả sách vở trong thư phong một lượt, không thu hoạch được gì.

Tuy trước lúc tới đã thiết tưởng đủ loại suy sụp tiềm tàng, nhưng khi chân chính gặp phải, nói không mất mát chút nào là giả.

Bọn họ dù sao cũng là tới làm tặc, ở lâu một khắc liền nhiều một phần nguy hiểm, hiện tại không có kết quả, chỉ có thể tiếp tục ngưng lại.

Liêu Nhạn sờ đầu nghĩ trăm lần cũng không ra, sẽ ở đâu chứ?

Chàng ta trước hết ghé vào cạnh cửa sổ nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này mới hạ giọng nói: “Sẽ không phải để ở phòng ngủ chứ?”

Nếu thật là vậy, độ khó xác thật hơi bị lớn.

Bọn họ không mang khói mê a.

Bạch Tinh hơi trầm ngâm, “Không quá có khả năng.”

Bao Minh Kiệt với thê tử quen biết khi tuổi nhỏ, lúc trước gia cảnh hai người đều không được tốt, cũng coi như môn đăng hộ đối. Cơ mà hiện tại Bao Minh Kiệt dần dần phát tích, lại có ý tứ tiếp tục thăng chức, cảm tình với thê tử sớm đã phai nhạt.

Vợ cả hắn trong sinh hoạt hằng ngày rất là tiết kiệm, lúc nào cũng tính toán tỉ mỉ, nhưng Bao Minh Kiệt lại tương đối xa xỉ, nghe nói hai người kia tuy không quá khắc khẩu, nhưng quan hệ cũng là như đi trên băng mỏng hàng thật giá thật……

Bao Minh Kiệt này tự phụ mười phần, trong mắt chỉ có hai chữ tiền quyền, cực độ không tín nhiệm với tất cả mọi người bên người, sao có thể đem tiền tham ô liên quan đến tiền đồ vận mệnh của mình ngay trong phòng ngủ nơi mà thê tử giơ tay là có thể với tới?

Liêu Nhạn cân nhắc theo một phen, cũng cảm thấy khả năng này không lớn.

Chàng ta mới muốn nói gì đó, lại nghe Bạch Tinh đột nhiên lái sang chuyện khác, phi thường nghiêm túc nói: “Ta tin thư sinh, về sau tiền của ta đều cho hắn quản.”

Liêu Nhạn: “??”

Lão tử có nhắc hắn sao?

Lại qua một lát, bên ngoài dần dần có tiếng bước chân chỉnh tề từ xa đến gần, hai người theo bản năng nín thở ngưng thần, đem thân thể giấu hoàn toàn trong bóng đen.

Khi đội tuần tra xuyên qua hành lang gấp khúc, sau lại đi ngang qua ngoài thư phòng, cái loại kích thích này quả thực khó có thể hình dung: Cũng chỉ kém một lớp cửa sổ giấy!

Chờ đội tuần tra lại lần nữa đi xa, Liêu Nhạn mới mở miệng một lần nữa nói: “Tiếp đây làm sao bây giờ?”

Bạch Tinh mím môi, hai tròng mắt híp lại, lông mi hơi hơi rung động, một đôi đồng tử dị sắc sáng quắc trong bóng đêm.

Đây là thói quen khi nàng chuyên chú tự hỏi.

Không tín nhiệm bất luận kẻ nào, vậy thì đồ nhất định sẽ giấu ở nơi bí ẩn ít có ai đến, hơn nữa bởi vì ngân phiếu, kim phiếu và một bộ phận châu báu không chịu được cực nóng hay ẩm ướt, nên nhất định phải khô ráo an toàn……

“Kho sách!”

Kho sách cất giữ lượng lớn hồ sơ!

Nhưng đại bộ phận kho sách đều chia làm 2 cái trong ngoài, cái trong thì đều cất giữ những thứ độ cơ mật cao, canh giữ nghiêm ngặt; cái ngoài…… Trên nguyên tắc, trong nha môn, hồ sơ đã đệ đơn nhập kho không cụ bị quá nhiều tính bảo mật, phần lớn chỉ giữ dùng để chứng minh, cho nên trừ tình huống đặc thù, ngày thường kho sách rất ít có người đi.

Mà hồ sơ bằng giấy sợ nhất là ẩm ướt và cực nóng……

“Đi cái nào?”

“Cái ngoài.”

Có khả năng sẽ có người theo bản năng cảm thấy bảo bối giấu chỗ nào càng kín càng tốt, nhưng Bạch Tinh không thấy vậy.

Bởi vì kho sách bên trong quản lý thật sự quá nghiêm khăc, ngược lại là bất lợi cho Bao Minh Kiệt hành động.

Chìa khóa mở đại môn có hai người đồng sở hữu, một cái ở trong tay tri châu đương nhiệm, một cái khác thì lại do phán quan đương nhiệm nắm giữ, hai người thiếu một cũng không được.

Mặt khác, cách mỗi một tháng, sẽ có chuyên gia tiến hành kiểm tra đối chiếu kho sách……

Cái này cũng liền ý nghĩa cho, nếu ai muốn giấu thứ gì ở bên trong thời gian dài, rất khó đồng thời giấu diếm được 2 quan văn là tri châu và phán quan, thậm chí còn có khả năng bị người kiểm tra định kỳ phát hiện manh mối.

Nhưng đương nhiệm phán quan là do triều đình trực tiếp nhâm mệnh, căn bản không phải người của Bao Minh Kiệt, khả năng hai người hợp tác cực thấp.

Hiển nhiên, cái này lại xung đột với tính cách đa nghi của Bao Minh Kiệt……

Ngược lại là kho văn thư bên ngoài, bởi vì không được coi trọng, ngày thường ít có ai đi.

Hai người lại lần nữa trao đổi ánh mắt, sau khi cẩn thận mà rửa sạch sẽ lưu lại bên trong thư phòng thì men theo đường cũ lật ra ngoài.

Lúc này đã tầm tầm quá nửa giờ sửu, ánh trăng trên trời cao hơi hơi nghiêng.

Cũng may trăng không sáng lắm, lại bao trùm một chút mây mỏng, khiến cho ánh trăng vốn mảnh khảnh càng thêm vài phần mông lung.

Dù đã đến đêm khuya, canh giữ ở kho sách trong vẫn nghiêm ngặt như cũ, hai tổ nha dịch trong ngoài giao nhau tuần tra, bốn phía càng có đuốc chiếu sáng, muốn lẻn vào rất khó.

Mà kho văn thư ngoài chỉ cách một bức tường, lại rất có vẻ như là chịu đãi ngộ mẹ kế nuôi, không những không người tuần tra, ngay cả đèn lồng trong góc bị tắt cũng không ai để ý tới.

Như thế vừa lúc hợp ý Bạch Tinh với Liêu Nhạn, hai người cơ hồ là nghênh ngang trượt vào.

Nháy mắt khi rơi xuống đất kia, hai người liền che miệng mũi lại: Nếu trường kỳ không ai ra vào, bên trong nhất định chất đầy bụi bặm, một không cẩn thận chui vào xoang mũi, nếu mà hắt xì một cái hoặc là ho khan vài tiếng dẫn người tới chả phải là cực kỳ không ổn sao?

Chẳng qua rất mau, hai người liền ý thức được có mờ ám:

Mặc dù rơi xuống đất có nhẹ đi nữa, nếu có tro bụi, nhất định cũng sẽ động lên một chút, mà khi bọn họ rút đi ống tay áo che miệng mũi, thế mà cảm thấy không khí trong phòng rất là tươi mát!

Đây hiển nhiên không phải bộ dáng nên có của một căn phòng trường kỳ phong bế.

Trong lòng Liêu Nhạn mừng húm, bào chế đúng cách làm y như trong thư phòng vừa nãy, một lát sau liền ra một thủ thế với Bạch Tinh.

Người kia cong eo rụt lưng đi qua, “Như thế nào?”

Liêu Nhạn hắc hắc vài tiếng, đáy mắt không che giấu được ý mừng toát ra, “Hướng nam bắc ngắn hơn bên ngoài cỡ chừng một bước rưỡi!”

Nhà tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ thu nhỏ, cách giải thích duy nhất chính là mật thất.

Hai người lập tức nhẹ nhàng vỗ chưởng một cái, sau đó liền từng người bắt đầu sờ soạng vách tường và kệ sách từ một đầu.

Ngày thường Liêu Nhạn chay mặn không kỵ, chỉ cần chính mình không quen nhìn, mới chả quản hắn ta tuân thủ pháp luật hay là trái pháp luật, đều làm trước lại nói, chuyện cùng loại tất nhiên không thể thiếu.

Mà Bạch Tinh tuy nghề chính là thợ săn tiền thưởng, nhưng nghiệp vụ đen ăn đen cũng khá là thuần thục, có kha khá kinh nghiệm rửa sạch hang ổ địch nhân……

Cho nên nếu thật muốn nói tiếp, tìm tòi cơ quan với bọn họ mà nói cũng chẳng xa lạ.

Ngón tay hai người lướt qua theo một đường, cuối cùng đều tập trung tầm mắt trên mấy cái kệ sách dựa sát tường.

Kệ sách kia dùng chất liệu vững chắc cực cao cực rộng, bởi vì chất đầy hồ sơ mà trở nên cực kỳ nặng nề.

Liêu Nhạn dựa gần đẩy vài cái, thế mà đẩy cho cái kệ sách kia hơi hơi lay động.

“Cái thứ ba!” Bạch Tinh thấp giọng nói.

Ngay vào lúc kệ sách lay động kia, nàng rõ ràng nhìn thấy lớp vỏ tường sau lưng thế mà cũng lắc lư theo! Cái này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.

Tinh thần Liêu Nhạn vì cái này mà rung lên, vội lại đây tập trung đối phó kệ sách thứ ba, mới duỗi tay đã bị Bạch Tinh cản lại, “Bao Minh Kiệt là quan văn điển hình, sức lực sẽ không quá lớn……”

Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, cái gọi là cửa phải mở ra, đơn giản là ba loại lớn để thẳng đẩy kéo, khép mở trong ngoài, cùng với trên dưới che giấu. Cấu tạo của kho sách này phi thường đơn giản lại điển hình, một loại cuối cùng có khả năng cực kỳ bé nhỏ.

Mà chung quanh kệ sách đều chồng chất rậm rạp, không có lưu không gian làm cửa đẩy kéo, như vậy chỉ có thể là mở ra về một hướng. Nhưng những kệ sách này đều quá nặng, tùy tiện nếm thử vô cùng có khả năng là tạo ra động tĩnh.

“Dọn hồ sơ xuống trước đã.”

Mà chờ hai người đều quét sạch hồ sơ rồi thử kéo ra phía ngoài: Mở rồi!

Vui sướng không tiếng động lan tràn.

Hai người cuối cùng nhìn ra ngoài một cái, lại dựng tai nghe một lát, cứ mãi xác nhận không người phát hiện rồi, lúc này mới quay người lại, xoẹt cái chui vào mật thất.

Liêu Nhạn móc mồi lửa trong lòng ra thổi một cái, ngọn lửa màu cam vàng bỗng nhảy lên, chiếu rọi ra hình dáng đại khái của tiểu thiên địa hắc ám một phương này.

Bởi vì là mật thất chia cách thêm từ trong phòng, cho nên không gian bên trong cũng không tính đặc biệt đầy đủ, nhưng bởi vì độ cao của kho sách khá là xuất sắc, cho nên cũng còn xem như đủ để cất giấu tang vật.

Dán chân tường để mấy cái rương, góc tường còn có một món đồ cao chừng nửa người dùng vải đỏ đậy lại, Liêu Nhạn đi lên liền xốc vải lên.

Là một tòa Ngọc Quan Âm.

Thế nhân đều biết Chiết Sí Nhạn võ nghệ hơn người, lại ít có ai biết chàng ta vì hàng năm du đãng ngoài quan ngoại, mà nơi đó lại có kha khá quặng ngọc nổi tiếng trên đời, quanh năm suốt tháng chồng chất xuống, chàng ta thế mà cũng là cũng là tay nhận ngọc giỏi giang khó được.

Liêu Nhạn đưa mồi lửa đến gần, nhìn mặt chính mặt bên tòa Ngọc Quan Âm kia vài lần, tấm tắc khen ngợi, “Đã lâu rồi ta không nhìn thấy ngọc khí tốt như vậy ở quan nội.”

Chất ngọc xuất sắc là cái thứ nhất, càng khó được là to lớn như thế!

Bạch Tinh thấy trên mặt chàng ta tia sáng kỳ dị liên tục, lập tức lên tiếng dội nước lạnh, “Không mang đi được.”

Cái thứ này quá lớn, lại dễ nát nữa, hơn nữa dù đắc thủ cũng không dễ xuất thủ, thật giống như một cái đùi gà mới vớt từ trong nồi ra, đã ngon lành lại phỏng tay.

Liêu Nhạn nháy mắt thanh tỉnh, mười phần lưu luyến mà ngắm rất nhiều lần, lúc này mới lưu luyến mà đi mở rương.

Cơ hồ là trong phút chốc, không gian chật hẹp liền bị hào quang kim loại lộng lẫy lấp đầy.

Hai cái rương liên tiếp, thế mà đều là vàng bạc nặng trĩu!

Ngân phiếu kim phiếu đáng yêu thật đó, nhưng không ai có thể ngăn cản vàng thật bạc trắng nở rộ sáng rọi! Cho nên chỉ cần điều kiện cho phép, người tặng lễ phần lớn sẽ lựa chọn vật thật cực có tính chấn động thế này.

Chẳng sợ Bạch Tinh với Liêu Nhạn đều từng tay đếm vô số tài vật với số lượng lớn mười phần, được xem như kẻ coi tiền tài như cặn bã trên trình độ nhất định, tuy là vậy, lúc này cũng không khỏi có một chốc thất thần, toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị sự chói lòa này chấn động.

Khó trách thế nhân đều nói tiền tài phú quý mê mắt người, khi thật sự đối mặt với nhiều tài phú như vậy, lại có mấy ai cầm giữ được?

Liêu Nhạn tùy tay lấy một thỏi, đã hỉ lại than, “Hai mươi lượng vàng ròng, không lừa già dối trẻ.”

Vàng thỏi nặng trĩu dưới ánh đèn sâu kín tản ra ánh sáng chói mắt, giữa lúc ánh lửa lay động, ánh sáng chuyển động, rất có mị lực đoạt tâm phách người ta.

Đáng tiếc a!

Chỉ riêng hai rương vàng bạc ròng này chí ít cũng có mấy trăm cân, chỉ dựa vào hai người họ thì nào vác cho hết được? Mà mặc dù vác nổi, lại thoát đi thế nào?

Trừ cái này ra, còn có rất nhiều trân châu đá quý nữa, khó có thể đếm hết.

Chàng ta tức đến dậm chân.

Ngọc Quan Âm không mang đi được, vàng bạc lại không mang đi được nữa…… Con mẹ nó, hôm nay rốt cuộc tới đây làm gì?!

“Cái này là được rồi.” Khi nói chuyện, Bạch Tinh đã khom lưng mở ra một cái hộp nhỏ khác, lộ ra một chồng ngân phiếu to tràn đầy, nhìn sơ sơ, chí ít cũng có mấy vạn lượng.

Liêu Nhạn hừ lạnh một tiếng, lập tức giật qua một tấm vải che, đem những phân phiếu kia gói kỹ, vững vàng nhét vào lòng.

Vàng bạc tuy tốt, nhưng luận giá trị lại không bằng đá quý châu ngọc cùng thể tích, chàng ta dứt khoát đem những trân châu đá quý quý báu đó cho vào một tay nải, bảo Bạch Tinh cõng.

Rốt cuộc là khó chịu, chàng ta suy tư một lát, vẫn là chuyên chọn nén vàng cho một tay nải, tự mình cõng.

Mấy trăm cân không mang đi được, nhưng mấy chục cân vẫn là được.

Chỉ là nếu cứ vậy mà đi rồi, chả phải hời cho tên tham quan kia?

Hai hàng lông mày chàng ta nhíu lại, hơi hơi suy tư, đáy mắt xẹt qua một nét tàn khốc, lại lần nữa vòng về trước mặt Ngọc Quan Âm.

Bạch Tinh hơi giật mình, chợt rõ ràng dụng ý chàng ta.

Nàng không cản, chỉ là, rốt cuộc là đáng tiếc.

Liêu Nhạn duỗi tay đè trên cổ Ngọc Quan Âm, âm thầm phát lực bẻ, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn tan cực kỳ nhỏ, toàn bộ đầu Quan Âm đều bị chàng ta bẻ xuống!

Kể từ đó, cả một bộ ngọc khí đều phế đi.

Bao Minh Kiệt cực cực khổ khổ kiếm được một đại bảo bối như vậy, chắc chắn là muốn tặng người, giờ Ngọc Quan Âm tổn tại, tất nhiên không đưa được. Mà bảo vật cùng cấp bậc đây trong lúc nhất thời lại kiếm đâu ra? Thật sự gấp cũng phải gấp chết hắn.

“Số vàng bạc này, không thể cứ vậy mà để lại cho Bao Minh Kiệt.” Bạch Tinh trầm giọng nói.

Dù cho Ngọc Quan Âm đã hủy hoại, các loại châu ngọc đá quý đều bị mang đi, nhưng chỉ riêng vàng bạc dư lại cũng đã con số thiên văn, nếu cứ vậy mà để lại cho Bao Minh Kiệt, khó bảo toàn hắn ta không Đông Sơn tái khởi.

“Dứt khoát một đốm lửa đốt nơi này đi!” Liêu Nhạn tàn nhẫn nói, “Một khi lửa lên, người bên ngoài đều sẽ tới cứu hỏa, thiên hạ không có tường nào không lọt gió, kể từ đó, bí mật của Bao Minh Kiệt cũng liền không giữ được.”

“Không được.” Bạch Tinh lắc đầu.

Bao Minh Kiệt tuy đáng giận, nhưng tòa nha môn này lại vô tội, nếu trực tiếp phóng hỏa tổn hại hồ sơ, khó tránh khỏi họa cập người vô tội.

Đối với chính Liêu Nhạn mà nói, người khác có chết hay không, có bị thương không hoàn toàn là chẳng để trong lòng, nhưng lời này là Bạch Tinh nói, chàng ta cũng chỉ đành thay đổi kế hoạch.

“Vậy thì cứ như vầy.” Chàng ta chậc một tiếng, “Đợi chút nữa chúng ta dọn số vàng bạc này đến chỗ dễ thấy, sau khi đi lại ném một mũi hỏa tiễn châm lên cửa sổ giấy, cố ý làm ra chút động tĩnh……”

Nói vậy, người nha môn lập tức sẽ liền phát hiện, một công đôi việc.

Bạch Tinh tán thưởng mà nhìn chàng ta một cái.

Chừng nửa khắc sau, đám nha dịch đang tuần tra đột nhiên nghe được phía kho văn thư bên ngoài có một tiếng răng rắc giòn vang, tựa hồ là có mái ngói gì đó rơi xuống ngã nát, khi lại nhìn qua, liền thấy mơ hồ có ánh lửa tận trời, không khỏi kinh hô, “Cháy rồi!”

Lúc này Bạch Tinh và Liêu Nhạn đã an toàn rời khỏi nha môn, cách tường viện cũng có thể mơ hồ nghe thấy bên trong hô to gọi nhỏ:

“Có người bị thương sao?”

“Trời ơi, thật nhiều vàng!”

“Là vàng!”
Bình Luận (0)
Comment