Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 121

Khi ba người về lại Đào Hoa trấn, đại tuyết đều đã qua, mà bầu trời, cũng thật sự đang bay tuyết lớn như lông ngỗng.

Cách lúc rời đi vào tháng giêng ấy, đã qua suốt 10 tháng.

Khi một lần nữa đứng trước tòa cổng thành hơi hiện cũ nát lại thấp bé kia, nhìn ba chữ "Đào Hoa trấn" bị bao trùm dưới tuyết trắng kia, tâm thần Mạnh Dương đột nhiên chợt hoảng hốt, rất có loại cảm giác như đã có mấy đời.

Ài, thì ra đã rời khỏi lâu như vậy nha.

Trên đường đi luôn có rất nhiều chuyện mới mẻ hấp dẫn sức chú ý của chàng, nên còn chưa cảm thấy, nhưng theo khoảng cách đến quê nhà ngày càng gần, tim chàng cũng nhảy càng lúc càng nhanh, có vẻ như cận hương tình khiếp vậy.

Ai da, chàng đột nhiên ý thức được điểm này: Thì ra, ta sớm đã xem nơi này thành cố hương của mình.

Khi ba người đang thần tình khác nhau đứng ở cửa thành, lại nghe một trận tiếng bánh xe kẽo kẹt nghiền áp tuyết trên đất, ngay sau đó, liền có một đạo tiếng nói xa lạ lại quen thuộc vang lên, "Ai, hậu sinh kia, đứng trên nền tuyết làm gì, không lạnh sao?"

Ba người đều ngẩn ra, đồng thời quay đầu lại, "Vương chưởng quầy."

Tới đây đúng là Vương chưởng quầy.

Vương chưởng quầy sững sờ tại chỗ, duy trì động tác giơ roi hồi lâu, lúc này mới đột nhiên "Ai da" một tiếng, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi xe.

"Ai da, thật đúng rồi, về nhà lúc nào vậy?"

Nhà, cái chữ ấm áp cỡ nào nha.

Chỉ nghe xong câu này, trong lồng ngực Mạnh Dương thật giống như bỗng trào ra một dòng nước nóng, ôn hòa mà mềm mại, từng chút một cọ rửa nội tâm chàng.

"Đúng vậy, vừa về đây." Chàng cười đến mi mắt cong cong, "Trời lạnh thế này, ngài lại ra khỏi thành làm gì?"

Vương chưởng quầy nhanh nhẹn mà nhảy xuống xe, sải bước đi về phía bọn họ, "Sắp ăn tết rồi, ta đi tìm chút hàng ngon, người phía dưới không nhẹ không nặng, ta không yên tâm."

Nói rồi thì kéo Mạnh Dương lại ngó trái ngó phải, lại nhìn Bạch Tinh với Liêu Nhạn một cái, cười, "Đen, gầy rồi, nhưng trông tinh thần lại tốt hơn nhiều, quả nhiên đi ra ngoài một chuyến vẫn là có lợi.

Hài, nhìn ta đây này, chúng ta cứ đứng ở đây làm gì chứ? Về nhà đi, nào nào nào, đều về nhà với ta đi, tẩu tử các ngươi với Đông Đông cũng cứ nhắc các ngươi hoài đó. Hôm kia còn nói không biết có thể về ăn tết hay không, ha ha ha, ngươi xem, người chính là không thể nhắc mãi, giờ không phải đã về rồi à?"

Mấy người họ nói nói cười cười mà đi vào thành, mới vào cửa thành, cái loại cảm giác quen thuộc đã lâu này liền ập vào trước mặt.

Gạch đá xanh bởi vì năm tháng đằng đẵng mà hơi hiện cổ xưa, thậm chí có chút tàn phá;

Cửa hiệu mặt tiền nho nhỏ ven đường, đám người cười ha hả rao hàng trước cửa tiệm......

Thậm chí hơi nước màu trắng di động trong không khí kia, các loại hương thơm nhào vào mũi của đồ ăn vừa phức tạp lại chất phác kia nữa......

Hết thảy hết thảy, đều thổi quét mà đến lần nữa vào 10 tháng sau, gắt gao mà bao vây lấy thể xác và tinh thần của ba đứa con đi xa.

Bạch Tinh gần như tham lam mà hít một hơi, khi đi ngang qua quán mì thịt dê ấy, lại nhìn thấy, còn không phải tiểu nhị quen thuộc chưa từng phai màu trong trí nhớ sao.

"Mì thịt dê nóng hôi hổi đây, thơm đây, khách quan ăn một chén nhé?"

Nàng bỗng quay đầu nhìn Mạnh Dương, chỉ vào cái sạp kia nói: "Lúc trước ta tới Đào Hoa trấn, miếng cơm đầu tiên ăn chính là mì thịt dê."

Chẳng sợ đã qua rất lâu, nàng cũng còn rõ ràng mà nhớ kỹ hương vị của ngụm nước lèo vào miệng đầu tiêu ấy, nước canh nóng hầm hập lướt qua yết hầu đã ôn nhu lại thơm thuần.

Mạnh Dương nhìn theo một cái, "Ta cũng biết nấu đó."

Bạch Tinh mấp máy môi, "Ngày mai ăn."

Liêu Nhạn chen miệng theo, "Cái này phải phối với rượu mạnh được hâm nóng mới ngon."

Vương chưởng quầy bên cạnh liền cười, "Có, nên ngược lại cũng không cần mua ngoài, nhà ta đã có rượu mạnh hâm nóng hổi, cũng có thịt dê ngon tươi ngon màu mỡ, nếu các ngươi muốn ăn, hôm nay chúng ta ăn liền, cũng coi như đón gió cho các ngươi nha!"

Nói một phen nói đến Liêu Nhạn ngược lại có chút ngượng ngùng.

Vương chưởng quầy hứng thú cực cao, một đường chào hỏi với người, lại cười nói: "Mọi người đều nhắc các ngươi mãi đó, nếu đã thế, không bằng liền bày mấy bàn ở nhà ta, cũng náo nhiệt trước tết một phen, lão trưởng trấn, tứ thúc, Khang tam gia...... Đều tới!"

Vốn dĩ ấy mà, bữa cơm đầu tiên khi về nhà không ăn ở nhà mình thì chả ra sao, nhưng Mạnh Dương nghĩ đi nghĩ lại, mấy ngày nay lúc mình không tuân thủ quy củ còn thiếu sao?

Lại nói, Đào Hoa trấn vốn dĩ chính là một đại gia đình nha, chỉ cần mọi người tụ vào một chỗ, ăn ở đâu thì lại có sao chứ?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận những việc này, chàng lập tức bình thường trở lại, "Vậy làm phiền ngài rồi."

"Cái này tính là gì?" Vương chưởng quầy bật cười.

"Nhưng có một việc, tất cả phí dụng đều do ta ra." Mạnh Dương kiên trì nói, chợt lại có chút ngượng ngùng: "Không dối gạt ngài, lần này ta ra cửa, còn hơi kiếm lời một chút tiền đó."

Chuyện kiếm được tuyệt bút bạc thưởng tuy không tiện nói ra ngoài, nhưng chàng cũng không làm ra được việc kiếm cơm ăn, rốt cuộc chàng không phải họ Liêu mà?

Vương chưởng quầy sớm đã nhìn thấy cái rương trên ngựa của bọn họ, cũng không hỏi kỹ, chỉ là vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá."

Có tiền đồ rồi, thật không tệ nha!

Ba người về tiểu viện cất hành lý với rương trước.

Bạch Tinh lại đầu tàu gương mẫu cầm xẻng, nên còn làm Mạnh Dương hoảng sợ, "Ngươi làm gì vậy?"

Bạch Tinh nghiêm túc nói: "Đào chăn."

Mạnh Dương: "??"

Đào chăn?

Chăn?

Đào?

Rốt cuộc mình đã bỏ lỡ cái gì vậy!

Trước lúc rời khỏi Đào Hoa trấn, Bạch Tinh thật sự đã dốc công phú rất lớn xây hố, lúc này lại đào ra đệm chăn da lông, thế mà cũng còn khô mát mười phần!

Ngay cả cái đèn lồng sư tử nhỏ kia, cũng vẫn đang khô khô mát mát kìa.

Nàng đốt lửa giường đất, thỏa mãn mà một lần nữa trải đệm chăn trở lại, lại treo đèn lồng sư tử nhỏ trên đầu cành cây hồng lớn.

Năm nay bọn họ đều không ở nhà, quả hồng to không ai hái, đều nặng trĩu treo trên ngọn cây, sớm đã héo rút. Lúc này chịu một kích từ tuyết lớn, sắc thái càng thêm sáng ngời, rất giống từng đốm lửa mỏng manh, đều treo trên ngọn cây lẳng lặng thiêu đốt kìa.

Đào Hoa trấn thật sự là một địa phương nhỏ, mới có nửa canh giờ ngắn ngủi thôi, người quen biết đều biết ba đứa trẻ đã về rồi!

Đằng nào vào đông cũng dần ăn không ngồi rồi, mọi người đều liền đến khách điếm Vương gia gặp mặt.

"Cao!"

"Gầy!"

"Đen!"

"Tinh thần!"

Bạn bè thân thích gặp lại, dù sao cũng là những lời này, rõ ràng là quá ư là tầm thường, nhưng rơi vào tai, lại như có thể trực tiếp sưởi ấm vào tận đáy lòng.

Trưởng trấn Lưu gia gia với Lưu nãi nãi trông vẫn tinh thần như vậy, lão đầu vẫy tay, gọi ba đứa nhỏ tiến lên, trước hết nhìn sắc mặt kỹ càng một lần, lúc này mới nói: "Vươn tay ra."

Ông muốn bắt mạch nha.

Ba người liếc nhau, ngoan ngoãn ngồi thành một loạt, lại đều vươn tay ra.

Phải nghe lời nha.

Khang tam gia với Ngô quả phụ là cùng nhau tới, trông sắc mặt hai người đều tốt hơn không ít, hẳn là cũng do có thể chăm sóc cho nhau đu, giống như đôi mắt đều có thần thái hơn vậy đó.

Ngô quả phụ cười hì hì véo véo mặt ba gười, thấy Mạnh Dương lại đỏ mặt, liền lên tiếng trêu đùa: "Sao vậy, đi ra ngoài một chuyến còn e lệ à."

Mặt Mạnh Dương đỏ hồng, thầm nghĩ Tinh Tinh còn ở đây này!

Nói nữa, có ngượng ngùng không, không liên quan gì đến đi ra ngoài nha.

Khang tam gia không nói nhiều lắm, chẳng sợ cửu biệt gặp lại cũng chỉ là vài từ ít ỏi, sau đó...... Liền đối mắt với Bạch Tinh trong lúc vô ý.

Tầm mắt Bạch Tinh nhịn không được mà vòng một vòng trên cổ Ngô quả phụ, lại rơi xuống trên mặt Khang tam gia, sau đó giơ ngón cái với hắn.

Khang tam gia: "......"

A, cái cảm giác quen thuộc đáng chết này!

"Tỷ tỷ!" Trẻ con luôn là thấy gió liền lớn, mới 10 tháng không gặp, Đông Đông đã từ một quả bí đao lùn vèo cái lớn thành bí đao lớn, nhìn thế mà lại là nửa tên tiểu tử rồi!

Chỉ là còn có hơi hấp tấp, khi bịch bịch xông tới kia, rất giống một quả đạn pháo to lớn, nếu không phải công phu Bạch Tinh xuất sắc, chỉ sợ phải bị quật ngã.

"Con đứa nhỏ này!" Vương thái thái theo ở phía sau, thuận tay nhéo lỗ tai nhóc ta một phen, lại kéo tay Bạch Tinh áy náy nói, "Không bị đụng đau chứ?"

Mặt Bạch Tinh tạch cái đỏ lên, còn có chút ngượng ngùng lắc đầu, nhìn mà Khang tam gia đau cao răng.

"Liêu thiếu hiệp!" Vương chưởng quầy ló ra đầu ra khỏi phòng, hô, "Nào nào nào, ngài lại đây đánh giá chút nào, xem là rượu nào hợp với thịt dê nhất!"

Liêu Nhạn đang chán đến chết vèo cái đứng dậy, theo bản năng ưỡn eo, giống như rốt cuộc đã tìm được vị trí của mình vậy, đắc ý mà hỉnh cằm lên, dạo tới dạo lui vào sau bếp.

Vương đại gia phía sau đi theo nuốt nước miếng, nghiêm trang nói với bạn già: "Bọn hắn tuổi còn trẻ nào biết thứ gì tốt xấu? Vẫn là để ta xem cái đi."

"Ông đứng đó đi!" Vương đại nương véo lấy lỗ tai ông ấy, "Ta còn không biết ông, chính là thèm hai hớp rượu vàng kia, cũng không nhìn coi đã bao nhiêu tuổi rồi......"

"Ta mới bao tuổi?!" Vương đại gia ai ui một tiếng, nghiêng cổ mạnh miệng, "Còn đang tuổi lớn đâu!"

Mọi người phụt một tiếng, đều cười.

"Né né né ra, đều né ra chút!" Hai tiểu nhị nâng một chậu thịt dê tràn đầy ra, vui vẻ ra mặt nói, "Dê béo vừa giết đây!"

Ngay sau đó, lại là một cái chậu với lò đồng.

Vương chưởng quầy tự mình ra châm lửa, Liêu Nhạn theo đằng sau ôm trong lòng hai cái hũ bùn to lớn, lòng tràn đầy nhảy nhót.

"Đốt lửa, nhúng lẩu thôi!"

Mọi người hoan hô một trận, sôi nổi ngồi quây quần bên nhau.

Chẳng bao lâu, nước cốt lẩu dê tuyết trắng sôi lên, từng bọt nước lớn như trân châu sôi nổi vỡ ra.

Mùi hương chui ra từ khe cửa sổ, nhanh chóng hội tụ rồi bay vào màn tuyết tán loạn.

Bên ngoài tuyết rơi rất nặng, nhưng trong phòng nha, thật đúng là náo nhiệt!

End!
Bình Luận (0)
Comment