Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 87


Tống lão đại với Mã lão nhị kia vốn dĩ tin tưởng mười phần muốn báo thù thay huynh đệ kết nghĩa, ai ngờ hạ thuốc mê ngay từ đầu đã vô dụng, sau lại thổi khói mê vào cửa sổ cũng bị người chặn ngược trở về......
Ngàn dặm tặng đầu người, lễ nhẹ tình nặng, mong rằng nữ hiệp nhận cho.
Mấy chỗ khớp nối quan trọng của 2 gã đều bị dỡ, trong miệng nhét đầy vải rách, cả người xụi lơ nằm trên đất, y như trùng mềm.
Động tác Bạch Tinh dứt khoát lưu loát, bọn hắn thậm chí ngay cả cơ hội buông lời hung ác cũng không có đã bị lược đổ, lúc này vừa liều mạng nghĩ cách phá giải; vừa mắng to kẻ đưa tin khi trước ở trong lòng: Con mẹ nó chứ này đây tính là cái gì mà trọng thương chưa lành? Lại tính cái gì mà như người máu, tánh mạng nguy ngập nguy cơ?
Là tánh mạng lão tử nguy ngập nguy cơ đi!
Hai gã mới vừa ô ô vài tiếng, đã bị Liêu Nhạn đi lên hung hăng đá mấy đá, "Kêu cái rắm!"
Mấy cái đá này của chàng ta đã nhanh lại nặng, Tống lão đại với Mã lão nhị liền cảm thấy nước chua nơi cổ họng dội lên, cơ mà miệng còn bị chặn, thế mà trực tiếp phun ra từ lỗ mũi.
Liêu Nhạn nhìn một cái, lập tức nhăn mày lại, chán ghét đầy mặt nói: "Thật ghê tởm!"
Nói xong, liền dùng chân dẫm lên xiêm y bọn hắn, dùng sức lau vài cái xuống đất.
Giết người quá lắm là đầu chỉa xuống đất, Tống lão đại với Mã lão nhị kia làm hết chuyện xấu, đều vẫn luôn là tra tấn người khác, làm sao từng bị người khác tra tấn? Mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, trong ánh mắt mấy độ muốn phun lửa.
Liêu Nhạn ha hả vài tiếng, xoẹt cái rút ra song đao dài ngắn, xoa mặt chúng đâm vào trong đất, "Nhìn nữa, nhìn nữa liền móc tròng mắt các ngươi xuống."
Bạch Tinh ra hiệu Mạnh Dương đóng cửa, chính mình lại đao to búa lớn ngồi xuống cạnh bàn, lạnh lùng nói: "Ba huynh đệ các ngươi làm xằng làm bậy nhiều năm, nói vậy đã tích cóp không ít tiền tài bất nghĩa đi?"
Tống lão đại với Mã lão nhị đầu tiên là cứng đờ, tiện đà hồi tưởng lại thanh danh nhạn quá bạt mao của Bạch Diêu Tử, lập tức ý thức được cái gì, tiếng nức nở trong miệng càng lớn, hiển nhiên có chuyện muốn nói.
Bạch Tinh cho Liêu Nhạn một ánh mắt, người sau ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, rút ra song đao bạch bạch tát vài cái lên mặt mấy gã, âm trầm trầm nói: "Thức thời thì hỏi gì nói nấy, bằng không đao của gia gia hầu hạ ngươi!"
Mấy cái tát này của chàng ta đều không lưu tình, trên mặt Tống lão đại với Mã lão nhị lập tức sưng lên mấy cái vết máu hình sống đao.

Bởi vì bọn hắn đã bị Bạch Tinh đánh một trận, đang sưng đây, vết thương cũ chưa đi lại thêm vết thương mới, bộ phận phồng lên cao cao hơi hơi lộ ra ánh sáng, cơ hồ đều phải làm da nứt vỡ.
Chiết Sí Nhạn tàn nhẫn là chuyện người trên giang hồ đều biết, thường xuyên một lời không hợp liền cho tứ chi người ta gãy, ai cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật trong lời chàng ta.
Cả người hai gã run lên, đành phải tạm thời thu hồi lòng trả thù, gật đầu như mổ thóc.
Tống lão đại hung hăng hổn hển mấy hơi, cũng chẳng lo quá nhiều, chỉ là cảnh giác nói: "Toàn giang hồ đều biết ngươi yêu lột hai lớp da, dù cho bọn ta giao bạc thì lại thế nào? Còn không phải khó thoát một kiếp, phải đưa đến quan phủ!"
Trương Bân của quan ngoại thế nào? Hắn ta thật là giao bạc đó, hiện tại còn không phải là rơi vào đại lao, nghe nói rất thảm.
Bạch Tinh mấp máy môi, không lên tiếng.
Xem ra thanh danh lớn, có đôi khi cũng không phải chuyện gì tốt.


Nhìn đi, giờ muốn lừa gạt người cũng không được.
Mã lão nhị cũng là hắc hắc một tiếng, "Muốn đầu 1 cái, muốn mệnh một cái, muốn bạc không có!"
Dù cho lão tử chết, cũng không thể để ngươi thống khoái.
Không khí có chút xấu hổ.
Liêu Nhạn sờ sờ cằm, đi qua vỗ vỗ bả vai Bạch Tinh, "Lúc này ngươi nghe ta."
Chàng ta dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt Tống lão đại với Mã lão nhị, ôm cánh tay nói: "Lời các ngươi nói ngược lại cũng là thật, thật ra thì ta vẫn luôn cảm thấy cái chủ ý này của nàng không quá đáng tin."
Hai gã Tống – Mã sửng sốt, theo bản năng nhìn đối diện một cái, chợt dâng lên một cổ cảnh giác khác, "Làm gì, làm gì?"
"Đừng có ra vẻ trước mặt gia gia, làm cái gì mà vừa đấm vừa xoa, ngươi một bộ ta một bộ a!"
Lời còn chưa dứt, Liêu Nhạn một giơ tay chính là một bạt tai, cười tủm tỉm nói: "Gia gia với gia giả trước mặt ai hả?"
Mã lão nhị oa một tiếng phun ra máu loãng đầy miệng, bên trong còn kèm theo 2 cái răng hàm.
Tống lão đại hàng năm chống thuyền gạt người, càng biết diễn trò hơn xa hai huynh đệ kết nghĩa, cũng càng co được dãn được, lập tức chính là trái tim run rẩy, vội tươi cười đầy mặt nói: "Gia gia, ngươi là gia gia! Gia gia, ngài giơ cao đánh khẽ, thả hai đứa tôn tử không nên thân đi!"
Liêu Nhạn thong thả ung dung xoa tay, nghe vậy cười nhạo nói: "Còn biết mình không nên thân à, hửm?"
Tống lão đại mơ hồ ý thức được gì đó, bay nhanh mà nháy nháy mắt, thử nói: "Gia gia giáo huấn phải lắm, làm tôn tử tất nhiên là phải hiếu kính gia gia, ngài xem?"
Liêu Nhạn nhướng nhướng mày, tựa hồ rất vừa lòng với sự thức thời của hắn, lại kéo dài giọng hỏi: "Hả? Đó cách hiếu kính gì đây hả?"
Trong lòng Tống lão đại vui vẻ, có hi vọng!
"Ngày sau thu nhập của huynh đệ bọn ta đều đưa cho gia gia với nãi nãi một nửa, ngày tháng còn dài đâu, chẳng phải mạnh hơn so với gia gia với nãi nãi làm vụ làm ăn mua đứt hôm nay?"
Nói xong, lại chứa đầy chờ mong đi nhìn Bạch Tinh.
Mạnh Dương không biết trong hồ lô bọn hắn muốn làm gì, vừa thấy Bạch Tinh thế mà lại không nói lời phản đối, liền trực tiếp nóng nảy, "Tinh Tinh, không thể nha, đây không phải thả hổ về rừng sao? Mỗi năm bọn hắn muốn giao bạc hiếu kính cho các ngươi, chắc chắn sẽ trầm trọng thêm mà bóc lột tai họa bá tánh!"
Bạch Tinh vẫn là không nói lời nào, hiển nhiên là cam chịu cách làm của Liêu Nhạn.
Liêu Nhạn chậc một tiếng, không kiên nhẫn xua xua tay, "Mọt sách né sang một bên đi, đừng trộn lẫn sự vụ giang hồ của bọn ta."
Tống lão đại sợ không có đường sống cứu vãn, lập tức cũng cổ vũ theo ở bên, dụ hoặc mười phần nói: "Vị tiểu tiên sinh này, lời này của ngài chính là không đúng rồi, thiên hạ mua bán một nhà thân, lại có gì mà xấu hổ hay không chứ? Ngài nhìn ngài học tập gian khổ mười năm, còn không phải vì trở nên nổi bật quang tông diệu tổ sao? Muốn để tiểu nhân nói, tội gì đi đường vòng kia......"
Gã ta còn đang lải nhải, Bạch Tinh lại vỗ vỗ ghế bên người, ra hiệu Mạnh Dương ngồi xuống.
Nhưng hiện tại Mạnh Dương có chút tức giận, quay đầu hừ một tiếng, cứ không ngồi.

Bạch Tinh có hơi hoảng: Thư sinh tức giận rồi!
Nàng cánh môi nàng mím chặt muốn chết, nhẹ nhàng giật giật góc áo chàng, kiên quyết kéo người ngồi xuống.
Sức Mạnh Dương xa không bằng nàng, lập tức lảo đảo một cái, phịch cái ngồi xuống.
Chàng tức đến đỏ cả mặt, đứng phắt dậy, thở phì phì đi ra ngoài.
Bạch Tinh sửng sốt, trầm mặc đuổi theo.
Liêu Nhạn ở ngay phía sau rung đùi đắc ý nói: "Chậc, con mọt sách chính là cứng nhắc......"
Tống lão đại bồi cười gật đầu, trong lòng mừng thầm, "Phải phải, gia gia nói phải lắm."
Trước đó không phải rất nhiều người đều truyền Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn ở bên nhau sao? Sao lại toát một con mọt sách vậy, nhìn còn không phải quan hệ mỏng manh với Bạch Diêu Tử.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhịn không được nhìn trộm Liêu Nhạn một cái, thầm nghĩ quan hệ này đủ loạn!
"Nhìn gì mà nhìn?" Chính Liêu Nhạn nhìn thì được, lại không cho người khác nhìn, lại dữ dằn huơ đao kêu, "Lại nhìn liền......"
Chàng ta còn chưa nói xong, Tống lão đại đã phi thường thức thời tiếp lời, "Liền móc tròng mắt tiểu nhân xuống."
Liêu Nhạn hừ một tiếng.
"Liêu thiếu hiệp?" Lại là Bùi Hoài cách vách nửa đêm nghe thấy động tĩnh mò qua đây, vừa thấy cửa phòng mở rộng ra, trên mặt đất nằm liệt hai kẻ nửa sống nửa chết, lập tức bị dọa nhảy dựng, "Có người tập kích ban đêm?"
Liêu Nhạn ngoáy ngoáy lỗ tai, "Món nhắm thôi, nhị đương gia trở về tự ngủ là được."
Bùi Hoài tuy xuất thân từ người đọc sách, nhưng trà trộn trong chốn giang hồ nhiều lắm rồi, đều có một phen khí thế sát phạt quyết đoán, thấy Liêu Nhạn không có việc gì, cũng liền yên lòng, "Chỉ là vừa nãy có thấy Bạch cô nương bọn họ......"
Hay là cãi nhau nhỉ?
Công phu của hai vị này hắn rõ ràng, so với lo lắng có kẻ thành công tập kích ban đêm, ngược lại là càng sợ hãi cãi nhau.
Liêu Nhạn tức giận nói: "Ai quản bọn họ."
Thấy tình cảnh như vậy, Bùi Hoài biết là không có vấn đề lớn, lập tức cười lắc lắc đầu, lại xoay người đi về.

Trong lòng Tống lão đại với Mã lão nhị có chút hụt hẫng: Con mẹ nó, chỉ vậy là xong rồi à, các ngươi nói thêm vài câu nữa đi chứ! Cái lão thư sinh tới từ đằng sau kia, nghe ngươi cũng là hơi thở giang hồ đầy miệng, chẳng lẽ không nhận ra lão tử sao?
Lại nói về Bùi Hoài khi trở về, lại nhìn xuống đại đường dưới lầu một cái, liền thấy hai người mới nãy còn thở phì phì đã hòa hảo như ban đầu, cười tủm tỉm ngồi ở cạnh bàn bắt đầu cắn hạt dưa.

Đang lúc đêm khuya, đại đường trống không chẳng một bóng người, lạnh buốt lộ ra mát mẻ, nhưng hai người kia lại chẳng nhận ra chút nào......
Bùi Hoài sửng sốt, sau đó liền cười.
Tuổi trẻ thật không tồi nha!
Bùi Hoài đi rồi, Liêu Nhạn cũng chẳng hề cất giấu, trực tiếp ra công phu sư tử ngoạm, nói thả 2 huynh đệ bọn hắn cũng được, nhưng về sau 8 phần thu nhập mỗi năm đều phải nộp lên, bằng không liền khỏi cần thương lượng.
Tống lão đại với Mã lão nhị vừa nghe, đau đớn y như xẻo thịt cắt cốt vậy, nào chịu đáp ứng dễ dàng?
Vì thế 2 bên lại là một phen cò kè mặc cả, cuối cùng đặt số định mức ở 7 phần.
Tuy vẫn đau lòng khó nhịn, nhưng so với mua một cái mạng, những số tiền đó cũng liền chẳng là gì.
"Được rồi, nói xong chuyện về sau rồi, lại nói về chuyện ngay giờ đi." Liêu Nhạn nói.
"Lập, lập tức?" Cả người Tống lão đại đều choáng váng, lập tức đây không nên là ngươi thả bọn ta ra sao?
Con mẹ nó đây là nói chuyện không giữ lời nha!
Liêu Nhạn liền đúng lý hợp tình nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, đó là tiền mua mệnh ngày sau, hôm nay thì nói cái khác."
Hai tên kia vừa nghe thì miệng đắng chát, tuy âm thầm đau mắng không thôi, nhưng rốt cuộc an tâm chút.
Trên giang hồ sớm đã có nghe đồn, Chiết Sí Nhạn tiêu tiền như nước chảy, nhìn dáng vẻ trước mắt này, chàng ta cũng xác thật là tham tài, chẳng sợ vì thả dây dài câu cá lớn, chỉ sợ cũng sẽ không thế nào với huynh đệ mình đi?
Tham tài tốt lắm, tham tài tốt lắm á! Sợ nhất chính là đối thủ cái gì cũng không cần, thế thì chính là thật không gì để nói.
Tống lão đại mới muốn nói gì, lại thấy Mã lão nhị bỗng chuyển động tròng mắt, "Đổ lại không phải huynh đệ bọn ta không muốn, chỉ là gia gia có điều không biết, những tài vật đó thật là rất nặng, bọn ta ra cửa nào tiện mang ở trên người?"
Gã còn chưa nói xong, lại thấy Liêu Nhạn mới nãy còn cười tủm tỉm không hề dấu hiệu bay lên cho một cước, đá cho cả người gã ta quay cuồng, "Bớt làm ra vẻ trước mặt lão tử, ngươi gạt được người khác, lại không gạt được lão tử! Đám các ngươi đây không có chỗ ở cố định, sau khi đắc thủ liền tiêu tang vật đổi địa phương ngay, dù có là mẹ ruột cũng không tin nổi, tất nhiên là đi đâu phải mang đến đó, nào sẽ lại tìm chỗ khác?"
Mã lão nhị ăn một cước này của chàng ta, toàn bộ xương cằm đều nát, máu tươi trong miệng không ngừng nôn ra, hai mắt lật một cái chết ngất đi, không bao giờ có thể nói hươu nói vượn nữa.
Mà khi Liêu Nhạn làm ra hành động này ấy, ý cười trên mặt chẳng giảm nửa phần.
Tướng tá chàng ta đẹp, cười rộ lên tất nhiên cũng cảnh đẹp ý vui, nhưng lúc này, phần tươi cười kia dừng ở trong mắt Tống lão đại liền y như la sát đoạt mệnh vậy, cả người không khỏi phát run, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
"Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng!" Một tia may mắn còn sót lại trong lòng Tống lão đại nháy mắt đã tan thành mây khói, lập tức không lo được quá nhiều, bắt đầu liều dập đầu.
Tuy nói trong miệng nhân sĩ giang hồ mỗi ngày ồn ào gì mà: Đầu rớt, chẳng qua là vết sẹo to như cái chén, 18 năm sau lại là một hảo hán, nhưng mà khi uy hiếp tử vong chân chính buông xuống mới có thể phát hiện, chỉ cần có thể còn sống, ai nguyện ý đi tìm chết chứ?
Chết tử tế không bằng còn sống a!
Liêu Nhạn kéo lấy tóc hắn ta một phát, cười hì hì kề sát vào, "Thế nào, lúc này trí nhớ tốt rồi chứ? Hẳn là nhớ rõ để tiền ở đâu rồi chứ hả?"
Tuy chàng ta là cười nói, nhưng hàn khí trong mắt lại tựa như thực chất, phảng phất hồ nước đông lạnh tôi đầy băng vụn, cơ hồ muốn chọc cả người Tống lão đại thành cái sàng.
"Dạ, dạ......" Tống lão đại run bần bật nói, "Nhớ rõ, nhớ rõ! Được vá ở ngay trên bụng ngựa của 2 huynh đệ bọn ta!"
Theo đúng như lời Liêu Nhạn, 2 người bọn hắn chẳng tin ai hết, sau mỗi lần đắc thủ sẽ đem tang vật đổi thành kim phiếu và ngân phiếu tiện mang theo ngay lập tức, sau đó dùng giấy dầu cẩn thận bọc lại, lại dán vào một miếng da vá trên bụng ngựa, sau đó là có thể đi đến đâu mang đến đó.
Liêu Nhạn nhướng nhướng mày, một cái tay khác bạch bạch vỗ mặt hắn, vui mừng cười nói: "Thật là tôn tử tốt."

Nói xong, chợt đưa tay làm đao chém choáng gã ta.
Sau khi Tống lão đại với Mã lão nhị cải trang giả dạng vào thành thì liền tìm một khách điếm nhỏ không thu hút nghỉ chân, lúc này ngựa đang gửi ở ngay đó.
Liêu Nhạn xuống lầu nói với Bạch Tinh một phen, lập tức nhảy cửa sổ xuống.
Qua cỡ chừng 2-3 khắc, Liêu Nhạn quả nhiên cảm thấy mỹ mãn trở về, móc ra 2 cái túi giấy bẹp từ trong lòng ném lên bàn.
"Ghê gớm thật, mấy năm nay bọn hắn cũng làm không ít thật!"
Chỉ kim phiếu không thôi đã có hơn 1000 lượng, còn ngân phiếu khác thì vô số, đều đủ để nuôi sống 1 gia tộc lớn.
Mạnh Dương nào từng thấy nhiều tiền vậy chứ? Miệng đều không khép được, nằm bò lên bàn cười tủm tỉm đếm một lần lại một lần, vui vẻ nói: "Có tiền rồi!"
Chàng tuy không cầu xa xôi gì mà đại phú đại quý, nhưng khi bạc một hai muốn đập đến đầu mình ấy, cũng không có đạo lý cứng rắn đẩy ra ngoài mà, không phải sao?
"Vậy Tinh Tinh, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" Mạnh Dương trước trước sau sau đếm mười mấy lần, sau khi ý thức được Bạch Tinh vẫn luôn làm như vậy, lại lần nữa đổi mới nhận thức về trình độ giàu có của nàng.
Ài, hình như đời này ta viết thoại bản kiểu gì đi nữa cũng không nuôi nổi Tinh Tinh a......!Tinh Tinh cũng thật có tiền!
Cũng không biết Bạch Tinh lấy đâu ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó tràn ngập chữ như quỷ vẽ bùa, Mạnh Dương nhìn nửa ngày, sống sờ sờ là không hiểu nổi.
Bạch Tinh chấm vài cái trên đó, "Xuôi về phía nam đi, vừa lúc có thể đi Hàng Châu ngắm sen."
Phía nam có vài nhà bị hại vẫn luôn treo giải thưởng kếch xù tìm hai kẻ này, nói thế nào cũng phải để khổ chủ xả giận tí.
Nói đến khổ chủ, một chút vui sướng mới vừa tích tụ trong lòng Mạnh Dương nháy mắt lại tiêu tán, khá là hụt hẫng, "Nếu trong tay bọn hắn có rất nhiều mạng người, vậy những người bị hại khác thì sao?"
Những người treo giải thưởng kia tốt xấu còn có thể xả giận chút, nhưng những nhà nghèo khổ kia thì sao?
Bạch Tinh lắc lắc đầu, "Một sớm ra cửa, ba bảy phần sinh tử, chẳng sợ người kia thật sự bặt vô âm tín, ai cũng không dám bảo đảm hắn sống hay chết.

Thiên hạ lại to lớn, nào có thể phán đoán được có phải chết vào tay hai huynh đệ bọn hắn không?"
Thế đạo gian nguy, một sớm ra cửa liền rất khó liên hệ được, rất nhiều lúc người đều nát bấy ở bên ngoài, người nhà còn đau khổ chờ đợi đâu.
Mà mấy nhà treo giải thưởng này đây cũng là tốn công phu rất lớn mới tìm hiểu được tin tức, xác định được thân nhân mình là chết vào tay Tống lão đại với Mã lão nhị, cho nên mới có thể treo giải thưởng.
Mạnh Dương thở dài, yên lặng thu hồi những kim phiếu và ngân phiếu kia.
"Này, mọt sách." Liêu Nhạn làm mặt quỷ thò qua, "Người đọc sách các ngươi không phải lấy từ bi vì hoài sao? Vì sao ngươi không đề nghị làm mấy tràng pháp sự gì đó thay bọn họ?"
"Ta không tin giáo." Mạnh Dương buồn bã nói, "Càng không tin gì mà kiếp trước kiếp sau, ta chỉ nhìn ngay bây giờ, cũng chỉ sống ngay bây giờ."
Mấy thứ pháp sự kia chẳng qua cũng chỉ là làm cho người sống xem, người đều đã chết, sao có thể biết chứ?
Nếu nói ngã phật từ bi, nhưng nhiều người sinh tiền đều thành kính lễ bái, cuối cùng lại không chết tử tế được......
Một khi đã như vậy, cần gì phải tin?.

Bình Luận (0)
Comment