Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 91


Trưởng bối Trang gia thời trẻ đều từng ra ngoài lang bạt, bọn tiểu bối cũng có lão sư chuyên môn dạy dỗ, cho nên đều thông tiếng phổ thông.

Bọn họ lại thật tình chiêu đãi, đám Bạch Tinh không cần lại làm người câm sống nữa, xác thật ở rất thoải mái.
Sáng hôm sau, Bạch Tinh với Liêu Nhạn chia binh làm 2 đường, một người đi về phía cửa nha môn đưa đầu Tống lão đại lĩnh thưởng, một người khác thẳng đến một hộ nhà bị hại khác treo giải Mã lão nhị, một phen thao tác như này, tối cùng ngày chàng ta đã mang theo đầu của gã ta và bút bạc thưởng thứ 2 trở lại.
Hai tên nghĩa huynh đệ này hoành hành nhiều năm, hại người vô số, giờ đồng thời mệnh táng phủ Vân Gian, cũng coi như nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, xứng đáng xứng đáng!
Đến tận đây, mục đích lớn nhất của lần ra ngoài này đã hoàn toàn hoàn thành, thu hoạch phong phú vượt mức, dư lại chính là ăn chơi thôi.
Trang gia là danh môn vọng tộc bản địa phủ Vân Gian, thời trước từng ra được 4 vị quan viên, giờ tuy đã mất người ở trong triều, mà lão nhị của Trang gia còn đắm chìm trụy lạc làm thương nhân nữa, nhưng ai cũng chẳng dám coi khinh.
Rốt cuộc nội tình ba bốn đời ở đây, không chừng ngày nào đó lại đi lên.
Ở cực nam phủ Vân Gian có một tòa tháp cao 9 tầng, nghe nói bước lên đỉnh nhìn về phía xa xa, tầm mắt lướt qua lưng núi cao cao kia, thế là có thể nhìn thấy lạch trời Trường Giang giống như luyện không, lúc ấy đám Bạch Tinh liền quyết định trước lúc rời đi nhất định phải dạo tới đó chút.
Bản địa tiếp giáp Trường Giang, trong kiến trúc có rất nhiều đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam đây, lấy nhà cửa của Trang gia mà nói đi, tường trắng ngói đen, nhã nhặn lịch sự và điềm đạm, trong nhà cầu nhỏ nước chảy, núi giả, hành lang, đình đài cần gì đều có, quả nhiên lâm viên cũng tựa vậy.
Vì ba người họ hỗ trợ báo huyết hải thâm thù, trên dưới Trang gia đều tôn sùng họ thành tòa thượng tân, cố ý dọn dẹp một sân viện thật lớn làm nơi cư trú.
Sân viện kia tuy nói là cái sân, nhưng thật ra càng giống nơi ở độc lập hơn, cùng sở hữu tam tiến, mà khéo là bên trong trồng hoa đào khắp nơi, lúc này đang lúc mùa hoa đào nở rộ, mùi hương khắp vườn đẹp không sao tả xiết.
Trừ cái này ra, mỗi ngày càng có 3 bữa cơm với các món ăn tinh xảo, từng thấy và chưa thấy, lúc này cũng đều ăn qua.
Thậm chí vào 15 mỗi tháng Trang gia còn làm y phục mới định kỳ, Nguyễn thị lại cố ý gọi nhà may đo ni may xiêm y mới cho họ, hoàn toàn xem làm người trong nhà để đối đãi...!Đủ kiểu như thế, thật sự không thể đếm hết.
Còn có mấy ngày nữa là Xuân Phân, có thể xem là một ngày lớn, Trang gia lại trừ đi được một khối tâm bệnh, liền chuẩn bị phá lệ tỉ mỉ.
Trong nhà Trang Văn Hưng có 4 đứa con, cả con vợ cả lẫn con vợ lẽ, trong đó 2 người con vợ cả đã cưới vợ hết, hằng ngày giúp đỡ phụ thân lo liệu đồng ruộng trang viên nhà mình; vì quy củ trong nhà nghiêm, một thứ tử và một thứ nữ* phía dưới sinh ra muộn hơn, lúc này còn nhỏ, không hiểu chuyện gì, cho nên cũng không dẫn lên trước, chỉ đi theo các tiên sinh đọc sách ở hậu viện.
*: thứ tử là con trai thiếp sinh, thứ nữ là con gái thiếp sinh.
Nhưng tiểu thư nhà Trang Văn Cử ấy, là tiểu cô nương Trang Tú Tú dũng cảm báo thù thay huynh trưởng ngày ấy đó, lại cảm thấy hứng thú với Bạch Tinh, mấy ngày nay trực tiếp ở ngay trong nhà bá bá, quấn lấy nàng hỏi chút chuyện thú vị trong giang hồ.
Bạch Tinh chưa bao giờ ở chung với tiểu thư khuê các, mới đầu còn cảm thấy hơi ngại, muốn kéo Mạnh Dương giải vây.

Nhưng Mạnh Dương lại cảm thấy nàng mới mấy tuổi như vậy, phải nên kết giao nhiều mấy người bạn, nên mỗi lúc đó liền thoái thác bảo muốn luyện công phu với Liêu Nhạn nên không tới.
Liêu Nhạn đang nhàn đến chán đây, thật đúng là cứng rắn kéo Mạnh Dương đi luyện công, ngày ngày đều đánh chàng mặt mũi bầm dập......
Chẳng thế nào được, Bạch Tinh đành phải căng da đầu giao tiếp với người.
May mà Trang Tú Tú tuy xuất thân phú quý, lại xử sự quả quyết, kiến thức phi phàm, không nhát gan do dự giống nữ hài nhi tầm thường, Bạch Tinh dần dần thả lỏng, liền chọn chút chuyện thú vị nói cho nàng ấy nghe.
Vì tao ngộ của huynh trưởng, Trang Tú Tú sớm đã không ngây thơ giống bạn cùng lứa tuổi, lại vì trong nhà buôn bán, hàng năm mưa dầm thấm đất, sớm đã biết chuyện thế gian lòng người khó dò, nghe chuyện xưa xong cảm thấy vô cùng mạo hiểm kích thích, chống cằm thở dài nói: "Đáng giận ta không tập võ sớm, bằng không......"
Bằng không mấy năm trước cũng đã cùng nhau ra cửa với huynh trưởng, tất có thể đánh giết người xấu.
Bạch Tinh lắc đầu, "Người chết đã đi xa, ngươi cũng không cần trách móc nặng nề chính mình.


Lại nói vậy, rất nhiều người lão thành ra ngoài hằng năm đều trúng chiêu, mặc dù ngươi đi theo chẳng qua cũng chỉ là nhiều thêm một sợi vong hồn thôi."
Qua sông qua sông, một khi lên thuyền, đó là nửa cái mạng đều giao phó trong tay nhà đò, dù cho ngươi có muôn vàn công phu, người ta chỉ đục thuyền ở giữa sông, ngươi lại có thể thế nào?
Nàng nhìn nhìn hộ vệ đứng hai sườn trái phải cổng viện, thành tâm nói: "Mà đổ lại ngươi cũng không cần tập võ."
Từ sau khi người nhà xảy ra chuyện, Trang gia đã trực tiếp bị sợ hãi, lập tức tát ra biển tiền bạc chiêu mộ người có công phu trong người làm hộ viện và tùy tùng, giờ đây người đi theo bên người mấy đứa nhỏ đều có chút quyền cước ở trên người, ứng phó ba năm tên cường đạo là dư dả.
Trang Tú Tú tự nhiên sẽ hiểu một mảnh yêu thương của cha mẹ, chẳng qua cũng vô cùng tiếc nuối: Từ sau khi huynh trưởng xảy ra chuyện, người trong nhà liền không quá dám thả nàng ra ngoài chơi.
Nàng là đứa bé thông minh sớm, không muốn làm cha mẹ lo lắng, xưa nay thuận theo, nhưng thời gian lâu rồi, khó tránh khỏi bị đè nén.
Lúc này lại nghe xong chuyện xưa trời nam biển bắc mặc ta xông xáo của Bạch Tinh, cả trái tim càng thêm phiêu phiêu đãng đãng, phảng phất đã bay ra khỏi tường vây cao cao, xuyên qua mảnh non xanh nước biếc này, xa xa mà bay đến nơi không biết ở đâu.
Nàng ấy từ từ than một tiếng, nghiêm túc nói: "Thế sự khó lưỡng toàn, có đôi khi ta cũng thật hâm mộ Bạch tỷ tỷ các ngươi có thể chạy khắp nơi như vậy."
Bạch Tinh chớp chớp mắt, nghĩ thầm, nhất thời chạy xác thật là nhất thời sảng khoái, nếu mà phải chạy như vậy quanh năm suốt tháng, cũng liền chết lặng.
Nếu không phải thế, nàng lại như thế nào mà đi đến Đào Hoa trấn, lại kết bạn với nhiều người đáng yêu như vậy chứ?
Hai người lại trong lúc vô ý nói đến tương lai, Trang Tú Tú khó được hoạt bát chút, làm mặt quỷ với Bạch Tinh nói: "Ca ca họ Mạnh kia là ý trung nhân của tỷ tỷ sao? Rất xứng đôi với tỷ tỷ đó."
Nghe thấy người khác khen Mạnh Dương, Bạch Tinh chỉ cảm thấy cao hứng hơn so với khen mình, khuôn mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, cùng nhau tôn lên vẻ đẹp với hoa đào nở rộ tứ phía, nhất thời thế mà lại phân không rõ là người đẹp hay là hoa kiều.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Rất xứng đôi sao?"
Trang Tú Tú dùng sức gật đầu, "Phải đó, ta cũng không nói dối đâu."
Bạch Tinh sướng rơn, lại nhịn không được bẻ đầu ngón tay khoe ra nói: "Hắn lợi hại lắm, biết làm rất nhiều món ngon, biết gảy bông, còn biết đan đèn lồng, đúng rồi, còn biết viết thoại bản đó! Hắn muốn nuôi ta!"
Nàng nói một câu, Trang Tú Tú liền oa một tiếng, cuối cùng phi thường phối hợp vỗ tay.
Thật vất vả khoe khoang xong, Bạch Tinh còn có chút ngượng ngùng, căn cứ nguyên tắc có tới có lui hỏi: "Vậy ý trung nhân ngươi thì sao?"
Trang Tú Tú nháy mắt giống như bóng cao su xì hơi vậy, mềm oặt nằm trên bàn, uể oải nói: "Không có......"
Cha nàng Trang Văn Cử một lòng kiếm tiền, chỉ nạp một phòng tiểu thiếp, lại không có con vợ lẽ, trong nhà vốn cũng chỉ có một đôi long phượng thai là nàng ấy với huynh trưởng đây.

Sau lại đột nhiên bị vận rủi, liền chỉ còn lại một cây độc đinh là nàng đây.
Việc làm ăn nhà Trang Văn Cử không nhỏ, hiện giờ chỉ còn lại có một đứa con gái yêu, ngày sau của hồi môn còn có thể thiếu được sao? Khó tránh khỏi đưa tới rất nhiều dụng tâm kín đáo.
Tiền tài phú quý động lòng người, chẳng sợ lúc này người nọ chân tình thực lòng, ai cũng không dám bảo đảm ngày sau không đổi lòng, thời gian dài, Trang gia liền càng cảm thấy bất an.
Hai vợ chồng yêu thương nàng tận thương, không nỡ gả sớm, vẫn luôn giữ đến năm nay 18 tuổi, còn chưa xem mắt nhà ai, lại âm thầm tính toán dứt khoát tìm đứa con rể ở rể luôn đi.
Nữ nhi một khi đã gả ra ngoài, nhà mẹ đẻ lại thương nữa cũng là ngoài tầm tay với, chi bằng kén rể, tiền bạc quyền thế đều nắm trong tay con gái mình, nơi này lại là địa bàn Trang gia, lại có mấy đường huynh đệ giúp đỡ, tất nhiên không chịu lỗ được.
Trang Tú Tú lại nói: "Thật ra, thật ra ta không muốn gả chồng." Nàng nhìn ngó tứ phía, tiến đến bên tai Bạch Tinh nhỏ giọng nói, "Nghe nói sinh con dọa người lắm, nói không chừng khi nào liền đi đời nhà ma đó! Ta có một biểu tỷ chính là rong huyết sau khi sinh, sờ sờ là không cứu lại được......"

Nói xong, nàng ấy đã làm chính mình sợ tới mức run lập cập trước.
Bạch Tinh bị nàng nói đến sửng sốt, "Dọa người vậy sao?"
Trang Tú Tú dùng sức gật đầu, đôi mắt mở to to, "Còn dọa người hơn ta nói!"
Nàng ấy phảng phất đã cảm giác được sợ hãi, đôi tay ôm vòng lấy nói: "Sau lại ta trộm hỏi nữ tiên sinh, nàng ấy nói mỗi năm đều có rất nhiều người khó sinh mà chết đó, cho nên nhân lúc tuổi trẻ mà dưỡng thân thể cho tốt đặc biệt quan trọng."
Nhưng đến tột cùng phải thế nào mới xem như dưỡng tốt hả, trong lòng nàng càng thêm không tự tin.
Bạch Tinh cũng sầu theo, thầm nghĩ vậy ta xem như tốt chứ?
Cái ý niệm này mới vừa xuất hiện, nàng lại cảm thấy kỳ quái, nàng nghĩ cái này làm chi chứ, lại không phải muốn sinh em bé.
Chính là, nàng nghĩ lại tưởng tượng, thế, thế về sau mình có cần sinh em bé với thư sinh hay không?
Nghĩ đến đây, nàng bỗng lại có chút ngượng ngùng lên.
Ai nha, chuyện về sau, về sau lại nói đi!
Đầu bên kia Trang Tú Tú đã tự lo nói đến lời khác, "......!Thật ra thì so với gả chồng, ta càng muốn học làm buôn bán, tựa như cha ta vậy!"
Ý tứ cha mẹ nàng ấy rõ, nhưng nếu việc làm ăn không chộp vào tay chính mình, đợi đến ngày sau cha mẹ trăm năm rồi, nàng còn không phải là chịu người khác bày bố sao? Tình cảm với đường huynh đệ lại sâu nữa, người ta cũng có chuyện của nhà mình, không có khả năng lại đây mỗi ngày giúp mình đi?
Cho nên, quan trọng nhất, vẫn là phải tự mình đứng lên.
Bạch Tinh vẫn luôn lăn lộn trong chống giang hồ, thấy nhiều nữ hiệp hành xử khác người rồi, tất nhiên không cảm thấy ý niệm của Trang Tú Tú li kinh phản đạo thế nào, lập tức gật đầu, "Rất tốt nha, tiền của chính mình đương nhiên phải để chính mình cầm mà, vậy ngươi học đi thôi."
"Đúng đó." Trang Tú Tú thật cao hứng vì có người tán đồng ý kiến của mình, nhưng lập tức lại nổi lên chút u sầu, "Nhưng cha mẹ ta đều không quá nguyện ý, nói nữ hài tử nhọc lòng cái này không hay."
Bạch Tinh mới muốn nói gì, lại thấy nàng ấy lại tặc hề hề nở nụ cười, cực kỳ giống mèo con trộm đồ tanh, "Chính là bọn họ thương ta nha, ta quấn lấy nương trộm lấy sổ sách năm cũ cho ta coi, cha cũng phát hiện, không những không cản ta, còn trong tối ngoài sáng đi chỉ điểm đó!"
Bạch Tinh là thật tình cao hứng thay nàng ấy nha, lại khó tránh khỏi có chút hâm mộ, "Cha mẹ ngươi cũng thật tốt."
Có cha mẹ thương thật tốt nha.
Có điều hiện giờ nàng cũng có thư sinh rồi, cho nên, liền hâm mộ ít một chút.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một bà tử lại đây đáp lời, sau khi vào viện thì chào hỏi trước, lúc này mới cười nói: "Các cô nương, nghỉ ngơi một chút lại nói, nên dùng cơm rồi.

Bên chỗ phu nhân phái ta tới hỏi một chút, hai vị là muốn vừa ngắm hoa vừa dùng ở trong sân, hay là đi phòng khách đằng trước để mọi người cùng nhau dùng?"
Trang Tú Tú lôi kéo tay Bạch Tinh nói: "Bạch tỷ tỷ, chúng ta đi phòng khách đi, chỗ vừa lúc sơn trà nở, lại không xem nữa thì phải tàn rồi, còn có thể nghe khúc đó!"
Ăn ở đâu thì Bạch Tinh chẳng có chút ý kiến nào hết, chỉ cảm thấy tay tiểu cô nương đã mảnh lại mượt, phảng phất rau câu mỹ ngọc, liền choáng váng gật đầu, lại choáng váng đi qua theo.
Bạch Tinh đã đáp ứng đi phòng khách ăn cơm, Mạnh Dương với Liêu Nhạn tự nhiên cũng đi theo, vì thế gom thành một đám người, vô cùng náo nhiệt vây quanh cả một bàn.
Trang gia rất biết hưởng thụ, khi tu sửa sân viện đã cố ý dẫn nước chảy từ bên ngoài vào, trong đó dựa theo phong thủy tạo ra ao hồ, hồ nước, trồng trọt các loại tu trúc hoa mộc, cơ hồ là 1 năm 365 ngày đều có thể thấy bất đồng hoa cỏ nở rộ, cảnh đẹp ý vui mười phần.

Lúc này đang đúng đầu xuân, không ít chủng loại kề cạnh nở rộ, lại có tiếng nước chảy róc rách và tấu nhạc ở viện cách vách, thật là hưởng thụ.
Khi đến chạng vạng, mặt trời ngả về tây, chân trời phía tây ram rám treo một vòng mặt trời sắp tàn, mây tía đỏ tím kim che trời lấp đất; mà bên kia, trăng non nhã nhặn lịch sự sớm đã gấp không chờ nổi mà dâng lên, một đường cong màu xám bạc, cứ an an tĩnh tĩnh như vậy mà treo ở chân trời.
Lâm viên chú ý mượn cảnh, từ góc độ ở phòng khách nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy tàn đỏ tô khắp cả không trung, giống như có thiên thần thả một phen lửa lớn hừng hực trong khung lồng, ánh chiều tà đậu trên mặt người ta đều là một mảnh đỏ đậm.
Nước trong ao óng ánh đong đưa, chiếu rọi ra hai hàng chim mỏi về rừng trên không, kêu quác quác quác, ra sức vỗ cánh.
Vội một ngày, chim nhỏ trong tổ còn chờ kìa!
Bạch Tinh với Liêu Nhạn lang thang giang hồ hàng năm, nào từng trải qua việc này chứ, tuy nghe không hiểu tiểu khúc, nhưng chỉ xem cảnh không thôi cũng cảm thấy lâng lâng mười phần.
Trang Văn Hưng an bài người dụng tâm mười phần, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã dò được sở thích ở từng người, thức ăn trên bàn lại có hơn phân nửa là khẩu vị của 3 người Bạch Tinh, trừ cái đó ra, càng có mấy đàn rượu ngon khó được, càng làm Liêu Nhạn mừng thêm đến vò đầu bứt tai, cảm thấy người nhà này thật không tồi.
Ngàn xuân vạn vật sống lại, phủ Vân Gian lại thiên về phía nam, rau dưa lưu hành một thời đặc biệt phong phú, trong đó có một món rau trộn măng xắt sợi, một món măng tây xào, sắc xanh như thúy ngọc, vô cùng được Mạnh Dương yêu thích, chỉ cảm thấy một ngụm đi xuống giòn ngon vô cùng, phảng phất ngậm một hớp nước suối ngọt vậy.
Còn có một món bồ câu sữa hầm nhất phẩm, nhìn đầu đuôi hoàn chỉnh, nhưng dùng lửa hơi nhỏ hầm chậm nửa ngày, tư vị ngon và hỏa lực đã sớm thâm nhập cốt tủy, dùng cái muôi lớn nhẹ nhàng chạm vào một cái là có thể múc xuống một miếng to.

Nước canh kia đã vớt đi váng mỡ, chỉ dư lại thuần hậu, hút một cái cũng chỉ dư lại xương, dưỡng người nhất.
Còn có món tôm sông nhỏ xào lăn kia, đều xào đến đỏ rực, một đũa gắp mấy con, tuy không đã nghiền như tôm lớn vậy, nhưng nuốt luôn cả vỏ lẫn thịt, cũng ngọt lành tươi ngon mười phần, có một phen phong vị độc hữu, làm người nhịn không được đã ăn rồi lại ăn.
Bạch Tinh thật ra lại yêu tha thiết tên là cái gì mà "Măng vấn chính", dùng một cái nồi đất bụng to đựng đầy, nắp vừa mới mở ra mùi thơm phức tạp liền theo hơi nước như mây nấm mãnh liệt mà ra, dẫn tới người ta nước miếng tứ phía.
Cách làm món này rất là giảng cứu, chính là dùng thịt khô đỏ trắng đan xen và măng tươi cùng nhau nấu, lại thêm Vân chân*, nấm hương vân vân để tăng hương, nước canh ngọt thanh, măng giòn ngon, lại mang theo vị tươi nồng đậm xưa nay chưa từng có, dẫn tới nàng chan 2 chén cơm liên tiếp mà ăn.
*: đây là một món thịt nguội xếp hàng đặc sản của Trung Quốc của tỉnh Vân Nam, nên mới gọi nó là Vân chân, viết tắt của chân (giò) của Vân Nam.

Nó có vị thơm ngọt dù là thịt, nó không phải thịt xông khói mà giống như thịt muối á.

(đây chỉ sơ sơ về món này, nếu bạn nào muốn biết thêm, thì đánh chữ này lên gg nha 云腿, đương nhiên, nếu bạn đọc hiểu nổi phiên bản gg dịch)
"Đây chính là măng tươi mà ngươi nói?" Đôi mắt Bạch Tinh mở tròn xoe, ngạc nhiên nói, "Cũng ngon thật nha."
Trước đó nàng cảm thấy măng khô kho thịt đã đủ ngon, không nghĩ tới măng tươi lại là khẩu vị hoàn toàn bất đồng như vậy, vừa giòn lại ngọt, giống như trái cây vậy.
Ài, đáng tiếc quan ngoại không có!
"Phải đó." Mạnh Dương lại gắp một đũa thay nàng, "Còn có rất nhiều loại cách làm đó."
Khi còn nhỏ phụ thân từng điều nhiệm đến Giang Nam, chàng thực sự đã ăn măng 2 năm, cho dù hiện giờ ký ức nhạt đi, nhưng tư vị tốt đẹp tồn tại sâu trong đầu lại vẫn quanh quẩn không đi.
"Tới tới tới, ăn nhiều vào ăn nhiều vào!" Nguyễn thị cười đến vẻ mặt từ ái, lại tự mình chia thức ăn cho bọn họ, lại sai người múc cơm lên.
Hiện giờ tâm sự vừa mất, bà liền cảm thấy tinh thần của mình đều tốt hơn không ít.
Trang Văn Hưng thấy tuổi bọn họ còn nhỏ, lại xông xáo ở giang hồ, trong lòng trước hết đã nhiều vài phần yêu thương, nghĩ giang hồ nào dễ lăn lộn như vậy? Ngày thường không chừng hung hiểm cỡ nào đâu, liền thương nghị với Nguyễn thị, làm chút hàng cao cấp tẩm bổ nhiều hơn, bổ dưỡng thân thể cho ba vị khách quý.
Người vừa nhiều, khẩu vị cũng tốt lên, Liêu Nhạn bất tri bất giác đã thêm đến chén thứ 3, hai vị công tử chủ nhà lớn tuổi hơn chàng ta rất nhiều mới đến chén thứ 2, cảm giác áp lực vô cùng, sau khi liếc nhau liền bất giác nhanh hơn tốc độ.
Trang Tú Tú ngồi ngay bên người Bạch Tinh, theo bản năng lùa cơm theo, nhưng rốt cuộc thực lực có hạn, mới ăn non nửa chén đã no rồi.
Nàng ấy cực kỳ hâm mộ mà nhìn Bạch Tinh thêm chén thứ 2, "Bạch tỷ tỷ cũng thật lợi hại."
Nàng ấy nghĩ nhiều cũng ăn nhiều thế này nha!
"Phải đó." Trang Văn Hưng cũng cười nói, "Người trẻ tuổi nên ăn nhiều cơm, ăn thật no mới bách bệnh bất xâm!"

Dừng một chút, lại nói: "Lúc ta tuổi trẻ cũng ăn nhiều như vậy đó."
Nguyễn thị nghe vậy thì nhoẻn miệng cười, "Lão gia thế mà cũng học được dỗ người, ngươi khi trẻ cũng chẳng qua là thêm 2 chén cơm thôi."
So với mấy đứa nhỏ này, chính là xa xa không bằng.
Mọi người nghe vậy, đều liền hi hi ha ha cười rộ lên.
Bạch Tinh nuốt xuống cơm trong miệng, nhìn nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Trang Tú Tú, bỗng duỗi tay véo véo cánh tay với chân nàng ấy, lắc đầu, "Phải hoạt động nhiều mới có thể ăn nhiều."
Mềm như bông, một chút lực lượng cũng không có.
Nữ tử Giang Nam phần nhiều là dịu dàng, Trang gia lại là gia đình giàu có, đừng có nói nữ hài nhi, chính là nam hài cũng ít hoạt động.

Nhưng Bạch Tinh rốt cuộc là ân nhân, nàng vừa nói như vậy, mọi người cũng không dám khinh mạn.
Trang Văn Hưng hơi cân nhắc một chút, cảm thấy có đạo lý.
Quân không thấy những hán tử khiêng bao cát trên bến tàu đó sao, suốt ngày ra sức lao động, cũng không thấy bảo dưỡng chi, nhưng chính là ít sinh bệnh, hơn nữa tuổi thọ cũng dài, lúc xuân hàn se lạnh vẫn cứ để vai trần tắm nước lạnh.
Ngược lại là đám nghèo chú ý bọn họ đây, càng bảo dưỡng thân thể càng kém, một chút gió nhẹ mưa nhỏ đã cảm nhiễm phong hàn......
"Nếu là thế." Hắn đánh nhịp nói, "Qua hai ngày nữa tới Xuân Phân, các ngươi liền ra vùng ngoại ô thả diều đi, nếu là thích, lại thuận tiện đi chỗ tháp chín tầng phía nam kia ngắm sóng, leo cao nhìn xe cũng giải sầu."
Nguyễn thị vừa nghe, không khỏi kinh hãi, sợ bọn nhỏ ra cửa lại gặp nguy hiểm.
Trang Văn Hưng vỗ vỗ tay bà, ôn nhu an ủi nói: "Yên tâm, ta sẽ phái người chuẩn bị trước."
Bọn nhỏ cũng không thể nghẹn ở nhà cả đời đi? Thế còn không thành ngồi tù à!
Lại nói, nơi này là phủ Vân Gian, ngay trên đất người Trang gia, nếu ngay cả cái cổng này cũng không dám ra, ngày sau dứt khoát cũng đừng sống nữa.
Huống chi hiện giờ mấy vị hiệp khách thiếu niên đều ở đây, nếu thật tao ngộ kẻ xấu gì, chẳng lẽ bọn họ sẽ ngồi yên không nhìn đến? Thật sự không có lúc nào càng an toàn hơn lúc này.
Trang Tú Tú không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn này, khó tránh khỏi vui mừng dị thường, chỉ là nghĩ tới cha mẹ, lại không khỏi lo lắng, "Chính là, cha mẹ sẽ cho phép con ra cửa chứ?"
Trang Văn Hưng cười cười, nháy mắt vài cái với nàng ấy, "Bao trên người đại bá!"
Những cái Trang Văn Hưng nói đây, Bạch Tinh một cái cũng chưa từng chơi, tự nhiên cũng không có ý kiến.
Nàng nhỏ giọng hỏi Mạnh Dương, "Thả diều thú vị không?"
Trước đó thật có thấy Bùi Hoài thả, chẳng qua chính là thả đại đương gia của bọn họ......!Bạch Tinh liền cảm thấy không được đẹp lắm.
Liêu Nhạn uống đến hơi say cũng từ một bên khác của Mạnh Dương thò qua, miệng phun mùi rượu nói: "Ngươi thả con diều đứng đó mãi không nhúc nhích, ngây ngốc."
Mạnh Dương vừa nghe, liền biết bọn họ chưa từng thả diều, không khỏi có chút đau lòng.
"Thật ra thì lúc người nhiều đó, vẫn là rất có ý tứ."
Chàng nói có ý tứ, Bạch Tinh liền tin, lập tức gật đầu, "Vậy chúng ta liền thả diều chơi."
Giao tình nhiều năm như vậy của chúng ta, sao lại không thấy ngươi nghe lời ta vậy hả?
Liêu Nhạn bỗng bắt đầu tức giận, lại ừng ực rót một chén rượu vào miệng mình, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Hắn nói cái gì ngươi liền tin cái đó, phi, hồ ly tinh!"
Hồ ly tinh!.

Bình Luận (0)
Comment