Mọi người chơi trên sông cả ngày, bất tri bất giác, màn đêm đã gần đến, có thể thấy một vòng ráng chiều tà chỉ lộ ra một góc từ trên đỉnh núi phía tây xa xôi, lại đem hơn nửa mảng không trung đốt thành màu đỏ tím oanh oanh liệt liệt.
Màu sắc của không trung lại ảnh ngược lại trên mặt sông, đem nước sông vốn dĩ màu xanh lá nhuộm đẫm thành một vũng ngọn lửa lưu động.
Cây cối hai bờ sông vốn là xanh mượt, lúc này lại bị áp lên một lớp màu đỏ tím, lập tức biến thành một loại sắc thái mỹ lệ mà ngôn ngữ khó có thể miêu tả được, đưa mắt nhìn lại, ấy như thêm ba phần yêu dã.
Nhà đò liền thần thần bí bí nói: “Nơi này địa linh nhân kiệt, núi đá kia không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, sớm đã có người nói trong đó có tinh quái đó!”
Trang Tú Tú từng nghe qua lời như vậy, nhất thời bị mê hoặc, nhịn không được truy vấn: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật!” Nhà đò nghiêm nghị nói, lại dừng đôi tay chèo, ý bảo mọi người nín thở ngưng thần, cẩn thận nghe, “Nghe đi, lúc này mặt trời còn chưa xuống núi đâu, nhưng tiểu quỷ đó liền không nhẫn nại được kìa! Cho nên nha, sau khi trời tối vẫn là đừng vào núi thì hơn, bằng không chẳng biết khi nào đã bị tinh quái nhiếp đi hồn phách.
Mọi người đều theo bản năng mà nghiêng tai lắng nghe theo động tác của hắn, quả nhiên nghe được hình như có tiếng nức nở truyền ra từ giữa những dãy núi, thanh âm kia réo rắt thảm thiết nói không nên lời, phảng phất có thứ gì đang khụt khịt, lại phảng phất như dã thú bóp giọng kêu.
Trang Tú Tú lập tức bị dọa ra một thân da gà, theo bản năng túm lấy Bạch Tinh, “Tỷ tỷ tốt, ta sợ lắm.”
Bạch Tinh mặt vô biểu tình nói: “Trên đời nào có quỷ quái gì chứ, chẳng qua là gió đêm vì thế núi bức bách, chợt thay đổi hướng gió, hoặc là xuyên qua động, vượt qua rừng, ma sát mà gây ra.”
Nàng lớn lên trong núi từ nhỏ, cơ hồ là hàng đêm đều làm bạn với thanh âm như vậy đi vào giấc ngủ, nếu có quỷ quái, sớm đã bị ăn không biết bao nhiêu lần rồi.
Chẳng qua Sơn Thần ấy à, có lẽ là có đi.
Nhưng nếu là thần minh, như vậy thì nhất quyết sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn người vô tội.
Chỉ cần không làm chuyện trái với lương tâm, làm sao cần sợ hãi?
Qua nàng nói một phen, trên từ Trang Tú Tú, dưới đến người hầu tới từ Trang gia, cũng đều nhớ tới ở dân gian có không ít chuyện buôn bán gì mà “Nhạc khúc kỳ thạch”, lập tức cảm thấy không sợ.
Nhưng thật ra nhà đò là nghe truyền thuyết như vậy mà lớn, đối với cái này là tin không hề nghi ngờ, thấy trong lời Bạch Tinh nói không có chút ý kính sợ nào, hơi có chút kích động, “Tiểu cô nương à, chớ có như vậy…… Quỷ thần phải trách tội!”
Bạch Tinh mắt lé nhìn nhìn hắn một chút, hừ một tiếng, “Nếu là chân thần, tất nhiên không keo kiệt đến vậy. Nếu là quỷ quái, hừ, có hư nữa còn có thể hư bằng lòng người sao?”
Mặc kệ nó là quỷ là quái hay là người, tới một tên giết một tên, tới hai tên giết một đôi!
Nhà đò: “……”
Người không lớn, tính tình còn không nhỏ!
Có điều lời này thật ra lại nói rất thông thấu.
Đặc biệt là Trang Tú Tú, liên tưởng đến tao ngộ của bào huynh, bất giác ảm đạm thần thương.
Đúng vậy, mọi người làm người nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy quỷ thần khó xử, nhưng cố tình là người……
Ban đêm, gió trên mặt sông lớn, chỗ trung tâm nhấc lên bọt sóng cao cỡ một người, nhìn đã làm lòng người kinh sợ.
Thuyền hoa và du thuyền du ngoạn phụ cận thường thường lớn mà nhẹ, tải trọng không đủ, căn bản không dám tùy ý chạy dưới loại hoàn cảnh này, cho nên đều thật cẩn thận mà dán vào bờ sông mà chạy.
Nhưng thật ra thì những thuyền thương yêu cầu chạy suốt đêm kia, nước ăn trầm trọng, cấu tạo cũng phá lệ rắn chắc, trừ bỏ không vào biển được, sóng gió trên sông lớn sông nhỏ bình thường cũng không làm được gì chúng nó, không những không giảm tốc độ, ngược lại còn thừa dịp gió đêm vù vù mà giương buồm, xuyên thấu màn đêm như mũi tên vậy, bay nhanh mà chạy về phía mục đích.
Đại để những thứ được công nhận là đẹp trên đời này có chỗ chung, đó chính là bất cứ lúc nào, dưới loại tình huống nào, đều là cảnh đẹp ý vui.
Giống như mặt trời kia, lúc mới lên quang minh sáng lạn, khi rơi xuống ra sức bác một phen, đều làm người ta đập vào mắt là khó quên;
Giống mỹ nhân kia, nùng trang đạm mạt kiểu* gì cũng thích hợp, chẳng sợ chính là nhíu mày, khi rơi lệ, cũng là chọc người trìu mến.
*: nùng trang – trang điểm đậm, đạm mạt – trang điểm nhạt.Lại như Trường Giang lúc này.
Ráng chiều tà dần dần đốt sạch, trên sông bằng mắt thường có thể thấy được là đang tối xuống.
Ước chừng là do vừa nghe xong chuyện cổ tích quỷ quái của nhà đò, trong lòng Trang Tú Tú ít nhiều vẫn là có chút nền ở đó, cứ cảm thấy quái thạch kỳ thụ hai bên bờ sông bắt đầu giương nanh múa vuốt lên trong bóng ma, phảng phất đang ẩn nấp quái thú, tùy thời đều có khả năng nhào lên.
Nàng ấy sờ sờ cánh tay, “Nhà đò, lên đèn đi.”
Nhà đò lại cười nói: “Không vội, không vội, tiểu thư cứ từ từ.”
Từ từ? Chờ cái gì?
Đang lúc mọi người nghi hoặc khó hiểu, chợt thấy nơi xa, bên bờ kia, ngọn đèn dầu lay động một trận, ngay sau đó, ánh lửa chợt sáng bừng lên!
Lại sau đó, ánh lửa kia phảng phất như biết lây vậy, không sai biệt lắm là cách mỗi 2 trượng, bên bờ sẽ liền bốc cháy lên một đốm đuốc lớn!
Bên bờ mới nãy còn đenh nhánh một mảnh, dường như đột nhiên thức tỉnh 2 con hỏa long vậy, hỏa long kia hừng hực thiêu đốt, uốn lượn, vặn vẹo, cứ mãi chui vào huyền nhai nơi xa mới biến mất không thấy.
Cũng không biết ai đi đầu, mọi người đều đồng thời oa một tiếng.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, nơi đáy mắt mở to chớp động thần thái kỳ dị.
Thật là lợi hại!
Nhà đò đắc ý nói: “Đẹp chứ?”
Mọi người đồng thời gật đầu.
Này đây cũng thật đồ sộ!
“Trường Giang ban ngày đẹp, nhưng du thuyền vào đêm càng có một phen ý nhị, cho nên quan phủ bản địa sớm đã dựng đài lửa ven bờ, mỗi ngày nhóm lửa lên sau khi vào đêm, đã dẫn đường cho thuyền lui tới, lại có thể cung cấp cho bá tánh bản địa du ngoạn.”
Nhà đò rung đùi đắc ý giải thích nói.
Trường Giang là một trong số các lạch trời, những người có lòng hướng tới đếm không hết, cơ hồ là ngày ngày đều có vô số khách xứ khác cố ý tới ngắm nhìn, nhưng nếu chỉ ngắm ban ngày, chẳng lẽ không phải đáng tiếc?
Vì thế, mọi người liền trơ mắt nhìn, nhìn hỏa long kia thiêu đốt tựa như mở ra tín hiệu vậy, những tiệm rượu vốn dĩ ánh đèn ảm đạm bên bờ, tất cả đều bốc cháy lên đèn lồng màu đỏ thật lớn!
Vô số đèn lồng nháy mắt xé rách màn đêm, chiếu sáng gợn sóng lóng lánh phía dưới.
Gió đêm như đánh úp lại, sóng nước lay động, nghiền nát ảnh ngược của hồ, phảng phất như phong cảnh bên bờ cùng tiệm rượu cũng đong đưa theo vậy.
Mạnh Dương không khỏi vỗ tay tán dương, tán thưởng nói: “Xác thật là thế, cảnh đêm thật sự chẳng thua kém với ban ngày chút nào!”
Chàng cảm thấy hiện tại mình có thể viết nữa rồi!
Nhà đò vừa chỉ huy cập bờ, vừa nhắm về phía đông chu chu môi, “Thuận Trường Giang mà xuống, trong vòng bảy ngày liền có thể tới Nam Kinh, nếu gặp lúc thuận gió, ba năm ngày cũng có. Từ Nam Kinh thuận theo Đại Vận Hà nam hạ, liền có thể tới Tô Hàng……”
Nếu muốn đổi thành đường bộ, xóc nảy không nói, càng phải xuyên núi vòng sông, nói ít cũng phải 1-2 tháng, kém đâu chỉ mấy lần!
Trang Tú Tú vừa nghe, hai mắt sáng ngời, quay đầu nói với Bạch Tinh: “Bạch tỷ tỷ, không phải các ngươi nói muốn đi Hàng Châu ngắm sen sao? Không bằng qua mấy ngày nữa chúng ta liền đi nha.”
Chúng ta?
Bạch Tinh bật cười, nha đầu này là thật sự dã à.
Lại thấy Mạnh Dương lắc lắc đầu trước, “Không ổn, Trang cô nương, trước lúc ngươi ra cửa đã hẹn với người nhà là trong vòng 10 ngày tất về, cũng chỉ là tới leo tháp, vốn dĩ trên đường đi chúng ta đã chậm, phải về muộn mấy ngày đã không ổn, nếu lại đột nhiên thay đổi tuyến đường đi nơi khác, chẳng phải làm người càng thêm lo lắng?”
Trang Tú Tú vốn cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, nghe lời này xong, trong chốc lát thất vọng.
Nàng ấy cũng biết vậy không tốt, cho nên vẫn chưa kiên trì, chỉ là thở dài, “Vậy thôi, ngàn dặm dựng lều dài không có yến hội nào không tàn, nếu đã thế, tốt xấu để ta tiễn các ngươi một đoạn đường nhé.”
Mạnh Dương lại cười, “Ngắm sen cũng không vội trong lúc nhất thời này, mọi người cùng nhau tới, tất nhiên cũng phải cùng nhau trở về.”
Vốn dĩ lúc mọi người tới ấy, người đông thế mạnh, lại có 2 hiệp khách thân thủ hơn người là Bạch Tinh với Liêu Nhạn áp trận, tất nhiên kê cao gối mà ngủ. Nhưng Trang gia rốt cuộc là cây to đón gió, Trang Tú Tú lại là nữ hài nhi duy nhất của hai bên, đường dài đằng đẵng, khó bảo toàn không có kẻ nổi lên tâm tư lệch lạc.
Nếu chỉ để nàng ấy lẻ loi một mình mà về, đừng nói trong lòng chính nàng ấy không có tự tin, chính là 3 người Mạnh Dương, cũng không đành lòng.
Lại nói, vốn dĩ khi tới đã nói chắc chỉ là chơi, nếu bọn họ trực tiếp nam hạ ở đây, chẳng lẽ không phải là không từ mà biệt? Đã chẳng phải việc làm của quân tử, cũng thật có lỗi với một phen tâm ý dụng tâm chiêu đãi bọn họ của Trang gia.
Làm việc, vẫn là đến nơi đến chốn thì hơn.
Trang Tú Tú tất nhiên là nguyện ý ở chung với họ nhiều hơn một đoạn thời gian, nghe xong lời, bất giác vui mừng quá đỗi, chợt lại có chút thẹn thùng nói: “Sẽ không quá phiền toái chứ?”
Từ phủ Vân Gian đến đây, một đi một về phải rất nhiều ngày đó, khiến người mệt ghê gớm.
Liêu Nhạn chậc một tiếng, “Nếu ngựa của lão tử thích chạy, 3 thành thời gian cũng chưa dùng tới đâu!”
Nói rồi, lại trắng mắt liếc Trang Tú Tú một cái: Đều là do mấy tiểu thư yếu ớt gió thổi liền ngã này, ngựa không cưỡi được, đường chẳng đi xong, chậm rì như lão ba ba vậy.
Trang Tú Tú bị chàng ta nói đến mặt đỏ bừng, có điều cũng biết người này miệng dao găm lòng đậu hủ, cũng thấy vui mừng.
Bạch Tinh tất nhiên cũng nghĩ như vậy, vì thế, chuyện cứ vậy mà quyết định.
Khi nói chuyện, thuyền hoa đã ngừng ở đường dẫn nước sau một nhà tửu lầu bên bờ, sớm đã có tiểu nhị cơ linh lên nghênh đón, “Khách quý, mời vào trong, trời tối rồi, coi chừng dưới chân!”
Con thuyền hoa thật lớn này từ xa thật xa bọn hắn đã thấy, mới nãy còn đang thảo luận sẽ đi nhà ai dùng cơm đó, ấy không phải là nói rồi nói sau đó tới nhà mình?
Thuyền hoa khí phái như vậy, nói vậy người ngồi trên đó đều không thiếu tiền, nếu hầu hạ chu đáo, không chừng bạc thưởng còn có thể đuổi kịp được tiền công một tháng đó.
Biết được còn có thể cùng nhau về nhà với tiểu đồng bọn, tâm tình Trang Tú Tú rất tốt, thế mà trực tiếp móc ra mấy cái bạc quả tử nặng trĩu từ trong túi tiền ném qua, “Hay cho đứa bé lanh lợi, thưởng các ngươi.”
Mấy tiểu nhị kia vội tiến lên nhận, ngay tại chỗ chia mỗi người một cái, vào tay rồi lên hơi ước lượng, một cái nặng cỡ hơn 1 lượng đó nha!
Cái này tiền hơn tiền công rồi à!
“Tạ cô nương thưởng!”
“Cô nương thật là người mỹ thiện tâm!”
“Tiên nữ ơi mời ngài sang bên này, đừng để cộm chân ~”
Có tiền có thể bắt quỷ xay cối, lời này chẳng giả tí nào, mấy cái bạc quả tử vừa ra, đám tiểu nhị tửu lầu càng thêm cười đến thấy răng mà không thấy mắt, hận không thể cung phụng vị tán tài đồng nữ Trang Tú Tú này lên ngay tại chỗ, ngày ngày thắp ba nén hương bái cầu.
Trang Tú Tú bị đùa đến cười ha ha, cười nói với Bạch Tinh: “Bạch tỷ tỷ, ra chơi thật thú vị.”
Trong không có ai dám vỗ mông ngựa nàng ấy chói lọi như vầy đâu.
Bạch Tinh ha hả hai tiếng, thầm nghĩ đây là ngươi có tiền. Nếu không có tiền……
Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng dời tầm mắt đến trên người ai kia.
Liêu Nhạn: “……”
Nhìn cái rắm!
Khi bọn họ vào tửu điếm, lầu một đã ngồi đầu, lầu hai thì ngược lại là còn có chỗ trống, có điều đều là nhã gian, đi vào đó chẳng sợ không tiêu phí cũng phải giao 2 lượng bạc, cho nên ít ai đi, nên ngược lại còn trống mấy gian.
Tới đây trừ bỏ vài người cá biệt ra, phần lớn là không thiếu tiền, cho nên Trang Tú Tú căn cứ ý tứ của nửa cái chủ nhà, há mồm gọi phòng lớn nhất, mọi người nối đuôi nhau mà vào, sát cửa sổ thưởng cảnh, quả nhiên có một phen tư vị khác.
Cái gọi là phía nam bắc, phần nhiều lấy Trường Giang làm giới tuyến, thời gian dài, tự nhiên có người nam bắc tạp cư.
Ngay cả khách sạn này, cũng ngồi đầy khách khứa đến từ trời nam biển bắc.
Có bá tánh tầm thường, có người tới phụ cận làm việc, cũng có con nhà giàu chuyên lại đây du ngoạn, còn có…… Khách giang hồ.
Trang Tú Tú đang hứng thú bừng bừng nghe tiểu nhị tửu điếm giới thiệu món ăn chiêu dài, Mạnh Dương thì chủ động gánh vác nhiệm vụ châm trà cho mọi người.
Cuộc sống thường ngày của chàng tuy thanh bần, nhưng lại mười phần quen thuộc với trà đạo, lập tức đã xông lại pha trà, đều có một phen ý nhị trong đó.
Bạch Tinh chống cằm nhìn đến xuất thần, chỉ cảm thấy chàng quả thực còn muốn động lòng người hơn cả cảnh đêm bên ngoài.
Có tiểu nhị tiến vào dâng trà bánh chiêu bài, cửa phòng vừa mở ra, Bạch Tinh bỗng liền nghe được vài tiếng thảo luận đứt quãng truyền đến:
“…… Bạch Diêu Tử với Chiết Sí Nhạn, quỷ mới biết được sao lại chạy đến phủ Hà Gian!”
“…… Các huynh đệ…… Chạy thật xa, ngay cả sợi lông cũng chưa vớt được.”
“Chớ nói lời này, tốt xấu vẫn còn mệnh!”
“Thế cũng phải…… Mệnh Viên Minh thật đúng là cứng, không chết không nói, không ngờ lại muốn thu xếp tới phủ Vân Gian mở phân cục?”
Bạch Tinh bất động thanh sắc mà uống trà, nhìn như suy nghĩ xuất thần, thật ra là lưu tâm phân biệt chữ mấu chốt trong lời của đối phương.
Là khẩu âm phương nam, hẳn là chạy tới chi viện cho Hồng Chi tiêu cục, chẳng lẽ là mấy kẻ được mình thả chạy ngày đó? Không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.
Viên Minh…… Mở phân cục?
Là muốn mở rộng việc làm ăn của Hắc Phong tiêu cục tới phủ Vân Gian sao?
Vốn tưởng rằng hắn chịu đại nạn này, nói ít cũng phải nghỉ ngơi lấy lại sức mấy tháng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có động tác.
Chẳng qua hơi nghĩ lại, ngược lại cũng là trong tình lý.
Sở dĩ có lần phong ba này, chính là vì Viên Minh lo lắng mấy năm nay trải sạp quá lớn, cho nên cố ý thả chậm bước chân khuếch trương, ngược lại là bồi dưỡng con cháu, dẫn tới mấy cái phủ thành tiếp giáp Trường Giang không có người của Hắc Phong tiêu cục, đến nỗi mất đi tiên cơ.
Giang hồ giang hồ, cái so là một khẩu khí, cái mượn chính là một phần thế.
Nếu Viên Minh lùi bước lại, Hắc Phong tiêu cục nhìn như không thương tổn gân cốt, nhưng cái khẩu khí ngưng tụ trong nội bộ kia cũng liền phải tan, từ nay về sau, tất nhiên thất bại thảm hại.
Hắn dứt khoát quyết định sáng lập phân cục nơi đầu sóng ngọn gió này, không chỉ là làm cho Hồng Chi tiêu cục xem, càng là làm cho toàn bộ giang hồ xem:
Viên Minh ta không chết, Hắc Phong tiêu cục không đổ!
Bạch Tinh không có giao tình gì với chính Viên Minh, nhưng nghĩ đến đây, cũng không khỏi cảm thán lần nữa, thực sự là một hảo hán.
Chợt nghe Liêu Nhạn hắc hắc cười vài tiếng, rung đùi đắc ý nói: “Xem ra, là đàm phán tốt rồi.”
Hiển nhiên, chàng ta cũng nghe được rồi.
Tối cùng ngày, mọi người đều liền ở lại nhà tửu lầu bên sông này.
Thường thì tửu lầu dựa vào sông mà xây này đều chia làm hai bộ phận, một tòa kiến trúc làm khách điếm cung cấp chỗ dừng chân, một bộ phận khác lại đãi khách như tửu lâu bình thường vậy.
Dựa sông mà ở, đi vào giấc ngủ cùng với tiếng sóng triều ào ào, thật là thích ý nói không nên lời.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, mấy người, bao gồm cả Mạnh Dương trong đó, đều bắt đầu lết bước chân con vịt.
Không có cách nào, hôm nay mọi người thật sự chơi đến quá điên rồi.
Sáng sớm đã rời giường thì không nói, lại liên tù tì đi tới đi lui trên tháp cao 9 tầng, tổng cộng gần ngàn nấc thang, lúc ấy tuy vì tính ham chơi nổi lên mà xem nhẹ sự mệt mỏi của thân thể, nhưng tiếp đó ai cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, ngược lại còn chạy lên thuyền hoa du Trường Giang, giữa chừng thậm chí còn cập bờ không chỉ một lần……
Vì thế, trải qua cả ngày làm ầm ĩ và suốt một đêm lên men, cảm giác đau nhức khoan thai tới muộn rốt cuộc đã xâm nhập tứ chi mọi người, chẳng qua người như Bạch Tinh tập võ sớm đã quen, chút mệt mỏi này với bọn họ mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nhưng với đám Mạnh Dương mà nói, thực sự tra tấn.
Trước mắt đừng nói đi ra chơi nữa, đi xí là ngồi xổm mà đi, quá trình lên xuống đều phảng phất như muốn xé rách bắp đùi ý!
Quá thảm!
Mạnh Dương thề chính mình đã thấy được dòng “Ngươi không được” nhẹ lướt qua trong mắt Bạch Tinh, lập tức càng thêm hổ thẹn.
Đêm qua khi hơ chân, chàng ngạc nhiên phát hiện bàn chân mình bị nổi lên vài cái mụn nước sáng lấp lánh, cả hai bàn chân đều vừa đỏ vừa sưng, y như móng heo……
Lúc này mụn nước bị đâm thủng còn chưa lành đâu.
“Ta, về sau ta sẽ nỗ lực rèn luyện.” Chàng nói rất nhỏ giọng.
Bạch Tinh mấp máy môi, lắc đầu, “Thật ra ngươi như vậy đã rất tốt.”
Ta có thể bảo hộ ngươi nha.
Liêu Nhạn đẩy cửa mà vào đúng lúc “Oẹ” một tiếng.
Chàng ta cũng không biết vì sao mình phải như vậy, dù sao cứ cảm thấy như này, một màn trước mắt này làm chàng ta rất không khỏe!
Cực kỳ không khoẻ!
Không bao lâu, Trang Tú Tú cũng lảo đảo lại đây, mặt đầy hổ thẹn nói: “Bạch tỷ tỷ, ta thật vô dụng, hôm nay không thể cùng nhau chơi với các ngươi.”
Nàng một đại tiểu thư kim tôn ngọc quý được kiều dưỡng, dĩ vãng, cả một ngày cũng không đi được 200 bước, thật không biết hôm qua sao mà kiên trì xuống được!
Tối qua, trong mộng nàng ấy đều đang leo thang lầu, thật là đáng sợ!
Vì thế, hôm nay liền nghỉ ngơi một ngày, có ý nguyện mỗi người hoạt động đơn độc.
Cũng là vận khí bọn họ tốt, mới vừa qua cơm sáng không bao lâu, không ngờ lại bắt đầu mưa, không ít khách vốn còn tính toán đi leo tháp cao 9 tầng đều bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Khoảng cách từ chỗ này đến tháp cao 9 tầng nói gần không gần, nói có xa hay không, thường đều sẽ lựa chọn đi bộ, nhưng vào cái thời tiết quỷ quái này, nếu mà đi bộ…… Bờ sông gió lớn, mưa đều là xối nghiêng, chờ tới đó rồi, phỏng chừng nửa người đều phải ướt đẫm.
Rất nhiều lúc ấy à, vui sướng của người ta thật rất đơn giản, ví như là ngươi có, người khác lại không có.
Liền giống như, hiện tại.
Tâm tình của Bạch Tinh không thể hiểu được mà tốt lên, vì thế xoay người tìm khách điếm mượn áo tơi áo choàng, cưỡi lên A Hôi vào thành.
Nàng thoáng có chút để ý như vầy với chuyện của Hắc Phong tiêu cục.
Trước lúc ra cửa, nàng như có cảm, theo bản năng quay đầu nhìn lại về phía lầu 2, chỉ thấy Liêu Nhạn đang ngồi chắn ở bên cửa sổ, trong tay còn kẹp một bầu rượu màu xanh lá.
Bạch Tinh nghiêng đầu một cái về phía phòng nghỉ, ý tứ là ngươi hỗ trợ chăm sóc nha.
Liêu Nhạn trợn trắng mắt, lười biếng ừ một tiếng, giơ tay liền rót một ngụm rượu.
Bạch Tinh chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Ngươi có bạc sao?”
Động tác Liêu Nhạn cứng đờ, đột nhiên nói như trò đùa dai thực hiện được vậy: “Ta bảo chủ quán ghi sổ ngươi.”
Bạch Tinh: “……”
Quỷ nghèo vờn quanh ta!
Đã rất lâu rồi A Hôi không đơn độc ra ngoài với tiểu chủ nhân, dọc theo đường đi mừng rỡ ghê gớm, ngay cả mưa bụi trên lông cũng không cảm thấy chán ghét.
Sự khác biệt địa vực thể hiện trong các mặt của sinh hoạt, giống như mưa này đây, giống như người bán hàng rong bên đường vậy.
Ở phương bắc, trừ phi vào mùa mặt trời chói chang, nếu không thì thường là sẽ không nhìn thấy đồ che chắn, nhưng ở đây, những chủ quán kia tựa như ra cửa phải mang theo bạc ấy, đem lều chắn mưa xem như nhu yếu phẩm.
So với phủ Vân Gian, hiển nhiên nơi này càng giống vùng sông nước Giang Nam, ngay cả trong không khí cũng là nước mênh mông.
Sau khi vào thành, Bạch Tinh bỗng liền cảm thấy bi thương một trận:
Nàng cảm thấy một chút năng lực giao lưu mình miễn cưỡng rèn luyện ra ở phủ Vân Gian kia, đổi đến chỗ này, lại uổng phí!
Quỷ mới biết được vì cái gì chỉ cách có mấy ngày lộ trình, phương ngôn lại hoàn toàn nghe không hiểu?
“Bạch cô nương?”
Đang lúc Bạch Tinh mờ mịt, bỗng lại nghe được sau lưng có người gọi mình, quay đầu nhìn lại:
“Nhị đương gia?”
Bùi Hoài!