Như những gì đã diễn ra kiếp trước nạn hạn hán và bão châu chấu lại diễn ra một lần nữa, nỗi ám ảnh nạn châu chấu lần trước vẫn chưa nguôi thì lại một lần nữa lập lại. Diệp gia đương nhiên trở thành nơi bị mọi người vây quanh nhất, cùng vì việc đó giá lương thực cũng tăng lên nhanh chóng, chuyện thương thảo với thái tử cũng vì vậy bị thay đổi, kho lương cứu trợ dần cũng cạn nạn đói diễn ra khắp nơi.
"Doanh nhi, chuyện lần trước ta bàn với nàng!" – Nhan diệp Doanh vừa bước vào thư phòng thái tử, y liền đứng lên nói ngay. Chuyện lương thực trong quân đội của y đang hết một cách nhanh chóng, nếu muốn khởi binh thì nhất định sau nạn này là thời cơ tốt nhất nên y phải vô cùng sốt sắng.
"thái tử chuyện này cũng chính là nguyên nhân hôm nay tiểu nữ đến đây gặp người!" – Nhan Diệp Doanh làm ra bộ dạng vô cùng thống khổ nói.
"Doanh nhi có chuyện gì nàng cứ nói thẳng ra không cần phải suy nghĩ khó xử như vậy!" – Lãnh Kỳ Song nhẹ giọng nói.
"thật sự tiểu nữ rất lấy làm có lỗi nhưng hiện tại cũng như thái tử điện hạ thấy lương thực vô cùng khan hiếm hiện giá lại vô cùng cao. Tiểu nữ đương nhiên có thể đưa cho ngài số lương thực đã thỏa thuận từ trước đó với giá như cũ nhưng....trong Diệp gia trang không phải chỉ mình tiểu nữ, nhận được sự phản đối rất kịch liệt thật sự tiểu nữ rất khổ tâm!" – Nhan Diệp Doanh nói giọng run run, lấy khăn giả vờ chậm nước mắt nhìn Lãnh Kỳ Song.
"Chuyện này...ý của người trong Diệp gia như thế nào?" – Nhan Diệp Doanh mắt ngấn lệ nhìn Lãnh Kỳ Song, y cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy mỹ nhân trước mắt như vậy.
"tiểu nữ xin phép được nâng giá lên gấp 3 lần. Bên phía Diệp gia muốn lên 5 lần như giá thị trường nhưng thần thiếp nhận thấy như vậy thật không đúng nên nhất quyết không đồng ý!" – Nhan Diệp Doanh nói, quả thật trong tâm ý của nàng muốn tăng lên 5 lần nhưng Lãnh Kỳ Lạc nói chỉ cần 3 lần thôi, nếu 5 lần thì sẽ gây nên sự hiềm khích không nhỏ.
"nâng lên gấp 3?!" – Lãnh Kỳ Song nhíu mày suy nghĩ. Nâng lên gấp 3 tuy nói dễ nhưng cũng là một con số không hề nhỏ, với hiện tại số tiền dự trữ y đang phải để riêng ra để mua vũ khí. Bên xưởng binh khí của Ám tín cũng không phải dễ dàng đùa giỡn nói 2 lời có thể lãnh hậu quả không nhỏ.
"có chuyện gì khó khăn hay sao thái tử?" – Nhan Diệp Doanh nhìn thấy ánh mắt suy tư của thái tử vội vàng nói.
"à chuyện này nàng cho ta thời gian ta sẽ trả lời sớm!"
"được vậy tiểu nữ xin phép cáo lui trước, nếu có tin tức thái tử chỉ cần cho người gửi thiếp sang là được!" – Nhan Diệp Doanh vừa nghe như vậy liền đứng lên xin phép cáo lui. Tình nhi đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên đỡ chủ nhân.
"nàng không thể nén lại dùng bữa với ta được sao?" – Lãnh Kỳ Song có chút hụt hẫng, mất mát liền lên tiếng nói, ánh mắt buồn bã nhìn nàng.
"xin phép thái tử điện hạ! Tiểu nữ không thể xin phép cáo từ!" – Nhan Diệp Doanh nhanh chóng nói rồi bước ra bên ngoài. Vì kế hoạch cho nên nàng mới kiên nhẫn nói chuyện với y như vậy nếu mọi thứ đã xong thì nàng phải nhanh chóng rời đi. Nhìn ánh mắt lưu luyến của y Nhan Diệp Doanh cảm thấy vô cùng kinh tởm chỉ muốn vạch trần cho rõ ranh giới của hai người mà thôi.
Nhìn bóng dáng Nhan Diệp Doanh rời đi Lãnh Kỳ Song vô vọng chỉ có thể thở dài dõi theo.
"Tham kiến Thất vương phi!"
"à Phi Yên cô nương! Lâu rồi không gặp!" – Nhan Diệp Doanh từ xa nhìn thấy bóng dáng một người mảnh khảnh thanh nhã đứng đợi nàng trong lòng đã dấy lên một tiếng cảnh báo.
"Thất vương phi dạo này vẫn khỏe chứ ạ!"
"ta vẫn rất khỏe! Còn thất Phi Yên cô nương, à phải gọi là Phi Yên phu nhân mới đúng, nghe nói đang mang Long thai sao không tịnh dưỡng lại đứng ngoài đây gió lớn như vậy!" – Nhan Diệp Doanh nhướng mày nói.
"đa tạ Thất Vương phi đã quan tâm! Phi yên chỉ muốn được chào hỏi người!"
"Phi Yên phu nhân làm ta cảm thấy lo sợ quá! Không biết mình đã làm gì khiến cô phải đích thân đứng đợi để thăm hỏi!"
"Thất Vương phi đủ thông minh để biết chuyện ta muốn hỏi là chuyện gì cơ mà!"
"chuyện Phi Yên phu nhân muốn hỏi ta nghĩ không cần trả lời, chiếc bụng của người đã là đáp án rồi còn gì!"
"Thất Vương phi, người đừng có..."
"Phi yên muội muội ta không nghĩ tình cảm của muội với Thất Vương phi lại mặn nồng như vậy đứng ngoài đây nói chuyện!" – Thái tử phi nhẹ nhàng đi đến, gằn giọng nói.
"tham kiến Thái tử phi cát tường!" – mọi người đồng loạt nhìn về phía tiếng nói phát ra cùng cúi người hành lễ quân thần.
"nghe tin thái tử phi mang Long thai nhưng mãi bổn vương phi vẫn chưa đến thăm hỏi được, bổn vương phi thật là thất lễ vô cùng!" – Nhan Diệp Doanh cười nhàn nhạt nói, trong lòng thầm thở dài vỏ dưa chưa tránh được vỏ dừa lại đến.
"Thất Vương phi có lòng! Nghe bảo cùng vì chuyện của ta và Phi Yên phu nhân mà Thất vương phi bị gọi vào cung khiển trách!" - Thái tử phi lấy khăn che khóe miệng cười nhẹ nói.
"chuyện cũng không quá nghiêm trọng như Thái tử phi nói! Hoàng hậu nương nương chỉ nhắc nhở bổn vương phi chú ý một chút mà thôi!"
"Thái tử điện hạ cho mời Thất Vương phi đến phủ ắc cũng phải có chuyện gì vô cùng quan trọng!" – Thái tử phi lại nói, nàng ta đang ra sức cố gắng thử moi thông tin từ chỗ Nhan Diệp Doanh, vì nàng ta biết một trong nhưng quy tắc bất di bất dịch của Lãnh Kỳ Song không cho hậu viên can dự vào thư phòng nên nàng ta dù thân là thái tử phi nhưng vẫn không biết được tin tức gì, nhưng Nhan Diệp Doanh thân là nữ nhân nhưng lại nhận được sự đồng ý của thái tử vào thư phòng bàn chuyện.
"chuyện này bổn vương phi nghĩ thái tử phi nên hỏi thái tử điện hạ thay vì hỏi ta chứ!" – Nhan Diệp Doanh nhếch môi cười nhẹ giọng nói.
"Ngươi!" – thái tử phi bị câu nói của Diệp Doanh khiến tâm tình kích động, tức giận ngút trời nàng ta không nghĩ một Thất Vương phi lại dám lên mặt với mình như thế.
"Bổn vương phi xin phép cáo từ!" – nói đoạn Nhan Diệp Doanh xoay người rời đi ngay.
"được lắm!" – Thái tử phi nghiến răng tức giận.
"nương nương đừng tức giận bảo trọng phụng thể!" – ma ma đi cùng nhanh chóng lên tiếng khuyên nhủ.
"đi!" – nàng ta xoay người rời đi không ngó ngàng gì đến Phi Yên đang đứng yên lặng bên cạnh. Trong lòng Phi Yên dấy lên nỗi nghi hoặc vô cùng lớn.
.....
Nạn lần này thật sự quá lớn, Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc vào cung diện kiến liên tục có những ngày y về nhà rất muộn khi Diệp Doanh đã ngủ mất rồi, chuyện lương thực cống nạp cho triều đình của Diệp gia trang cứ như là cơn mưa rào cho ngày hạn hán. Diệp gia trang được đích danh Hoàng đế đề bảng vàng tặng treo long trọng trước cửa. Cũng vì vậy từ một tiệm lương thực trong hẻm nhỏ ngày nào trở thành nơi mua bán lương thực lớn nhất nước.
Thái tử sau khi bàn tính và trong lúc dầu sôi lửa bỏng vì doanh trại binh sĩ thiếu lương thực đã có người đào tẩu thì quyết định lấy kinh phí mua lương thực từ Diệp gia trang. Sau đó nghe tin Diệp gia trang cống nạp một lượng lớn lương thực cho triều đình thì tức giận đến mức đập bàn đập ghế. Cùng lúc đó từ xưởng binh khí gửi thiếp mời đến hạn giao tiền đợt một cuối cùng thái tử điện hạ bị vây khổ đành phải cầu đến phía nhà ngoại của thái tử phi.
Tuy nói thái tử phi là con nhà quan nhưng do gia đình nói thanh liêm thì không phải quá mức thanh liêm nhưng nói tham ô cũng không có thành ra số lượng của của cải giúp đỡ trong lúc này cũng không phải nhiều. Chỉ đủ cho Thái tử chi trả tiền đợt một cho xưởng binh khí.
"thật sự phải khen Thái tử! Nhanh như vậy đã xoay được tiền chi trả cho đợt một!" – Nhan Diệp Doanh gật gù tán đồng khi nghe Lãnh Kỳ Lạc nói.
"thái tử có liên lạc nàng gặp vụ lương thực cống nạp không?" – Lãnh Kỳ Lạc ôn ôn ngồi xuống ghế bên cạnh cười nhạt nói.
"có nhưng thiếp không gặp!" – Nha Diệp Doanh thẳng thắng nói. Không lâu sau tin tức Diệp gia trang cống nạp lương thực giúp triều đình vượt qua cơn khó khăn thì Diệp Doanh nhận được thiếp mời sang Đông cung nhưng nàng đã viết thiếp trong người không khỏe xin phép không sang. Sau đó Lãnh Kỳ Song còn gửi một ít tổ yến nói Thất vương phi ăn giữ gìn sức khỏe.
"chắc thái tử tức đến ói mật xanh!" – Lãnh Kỳ Lạc nhìn thái độ dững dưng của Nhan Diệp Doanh nhếch mép cười nói.
"chúng ta có cần gửi một ít nhân sâm sang đó không?" – vừa nghe y nói, nàng liền tỏ thái độ quan tâm nói. sau đó cười ầm lên.
....
Ngoại truyện: hôm nay đã bước sang tháng chạp rồi, còn mấy chục ngày nữa là đã hết năm rồi. ra đường nghe không khí cũng nghe thấy mùi tết đến nửa cả nhà! Mèo ta cuối năm cũng bị béo lên không khéo mèo hoang bị biến thành mèo béo mất!