Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 59

Chuyện đồn đại trong kinh thành càng đồn càng lớn, chuyện biến tưởng lợi hại vô cùng đến bên trong hoàng cung cũng bắt đầu có người xầm xì to nhỏ.

- Thái tử phi giận tím gan tím mật hất toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất.

"thật sự là lũ dân đen ăn hại!" – Thái tử phi nghiến răng nghiến lợi nói.

"bẩm nương nương bớt giận bảo trọng phụng thể! Hiện tại cũng chưa có đầu đuôi mọi chuyện đều đã im lặng không còn gì phải lo lắng, cứ cho họ nháo nhao lên một thời gian tự động lại thôi!" – ma ma bên cạnh thấp giọng khuyên nhũ, bà cố ý nhắc nhỡ Thái tử phi cả nhà a ngu đã chết không đối chất không tang vật thì người không cần phải lo lắng.

"đúng vậy! mọi người có liên quan không phải đều im lặng rồi!" – nhớ ra chuyện gia đình a Ngu không còn đối chứng, tâm tình thái tử phi mới an ổn trở lại cười nhạt.

"người không cần quan tâm những lời đồn trong thiên hạ làm gì! Bây giờ người chỉ nên dốc toàn lực giúp hoàng tử lấy được tình cảm của thái tử và đảm bảo không ai có thể uy hiếp được mẫu tử hai người là được!" – ma ma lại thấp giọng nói. bà là a hoàng thiếp thân theo bên cạnh thái tử phi theo bên cạnh nàng ta từ nhỏ cho nên cũng xem nàng như chịnhs máu mủ của mình.

"thái tử hiện đang làm gì?" – Thái tử phi gật gù tán đồng.

"người đâu đi dò la tin tức xem thái tử đang ở đâu! Mặc khắc ngươi đi hầm nhanh tổ yến cho ta!" – ma ma nhanh lên tiếng căn dặn những a hoàng khác đang hầu hạ bên ngoài của phòng, mọi người nhanh chóng rời đi thực hiện mệnh lệnh.

Không lâu sau a hoàng phụ trách đi dò la tin tức của Lãnh Kỳ Song quay trở lại.

"bẩm thái tử phi, hiện tại thái tử đang đi dạo trong tiền hoa viên!"

"được ma ma bế Hiệu Vũ đi theo ta!" – thái tử phi nhìn mình trong gương vô cùng chỉnh chu từ quần áo cho đến trang sức đang được đeo trên người cũng hoàn toàn xinh đẹp hài lòng đứng lên rời bước đi.

"tham kiến thái tử phi" – những a hoàng đang đứng hầu bên ngoài nhìn thấy nàng đến nhanh chóng bước lên hành lễ. không quan tâm đến những người thấp kém đó, trong mắt thái tử phi nàng thu trọn hình ảnh một nhà ba người đang vui vẻ chơi đùa trong đình ở tiền hoa viên, vừa nghe a hoàng lớn tiếng hành lễ Phi yên nhìn sang vụi bước đến cúi người thỉnh an.

"không ngờ muội muội hôm nay cũng có nhã ý đi dạo tiền hoa viên này sao? gió khá lớn không sợ sức khỏe muội không chịu đừng được à?" – thái tử phi lườm mắt nhìn Phi Yên quỳ trên nền đất không cho lệnh đứng lên mà đi lướt qua nàng đến bên thái tử.

"đa tạ thái tử phi quan tâm, nhờ hồng phúc của người mà sức khỏe dạo này của nô tỳ đã tốt lên rất nhiều!" – vẫn trong tư thế quỳ trên nền đất Phi yên cười dịu dàng nói.

"vậy à!"

"nàng đứng lên đi sao cứ quỳ mãi thế!" – Thái tử nhìn hai người phụ nữ đấu đá nhau trước mặt tâm tình đang vui vẻ bỗng có chút hụt hẫng.

"đa tạ thái tử điện hạ!"

"nàng nên thường xuyên đi dạo Tiền hoa viên không khí nơi này rất tốt cho bệnh của nàng!" – Lãnh Kỳ Lạc nhìn Phi Yên cười hài lòng trước vẻ nhu mì của nàng.

"Thái tử điện hạ, Hiệu Vũ hôm nay khá ngoan đã biết ngồi rồi!" – thái tử phi hận không xô Phi yên xuống hồ nước trước mặt khi nhìn thấy cảnh chàng chàng thiếp thiếp của hai người, nuốt tức giận nhoẽn miệng cười nói. nàng biết sự viện quan trọng nặng nhẹ.

"giỏi vậy à Hiệu Vũ sanh thiếu thàng so với những đứa bé cùng trang lứa nhưng lại phát triển cũng như thể chất đều không hề thua kém thật sự quả là con trai của ta mà!" – Lãnh Kỳ Song đưa Hiệu Minh cho Phi yên cười nói đưa tay muốn bế hiệu Vũ nhưng đứa bé lại có chút ngang bướng hoàn toàn không chịu y bế khóc rống cả lên, khiến cho Kỳ Song giận hầm hực.

"bẩm thái tử chắc do tiểu hoàng tử sắp mọc răng cho nên trong người không thoải mái nên mới như vậy! người đừng giận!" – ma ma thiếp thân bên cạnh thái tử phi nhanh chóng lên tiếng giải bầy.

"đứa nhỏ này thật sự ngang bướng, Hiệu Minh khi mọc răng cũng rất đáng yêu hòa nhã chứ nào có như vậy!" – tâm tình Lãnh Kỳ Song hầm hực.

"thái tử nào phải vậy, Hiệu Minh là nữ nhi tính tình đương nhiên nhu mì hơn rồi mặc khác đưa trẻ này chỉ làm nủng vào ban đêm nên ngài không biết mà thôi!" – Phi Yên cười tiến lên nói, ánh mắt lơ đãng nhìn về phái thái tử phi.

"Hiệu Vũ là con nhà đế vương sinh ra đã mang trong mình cả 2 dòng máu uy nghi nhất đất nướng này thì tính cách có chút cao ngạo cũng là lẽ thường thôi mà! Thái tử chỉ cần chàng dành nhiều thời gian cho con hơn thiếp tin chắc nó sẽ thích chàng hơn rất nhiều!" – vừa nói thái tử phi dành ánh mắt chế giễu nhìn Phi Yên nàng cố ý nhấn mạnh việc dòng máu thượng lưu vì muốn nhấn mạnh cho Phi yên nhớ về việc nàng thái tử phi có một chỗ dực rất vững chắc tể tướng của triều đình.

"đúng vậy Hiệu Vũ sinh ra đã định là rồng rồi nên không ai sánh được!" – Phi yên cười nhạt vỗ về Hiệu Minh đang ngồi trong lòng mình ngây ngốc nhoẽn miệng cười nhìn mọi người xung quanh.

"nhưng dù thế nào ta vẫn thích Hiệu Minh vui vẻ ôn nhu thôi!" – Thái tử nhìn thấy nụ cười trẻ con của Hiệu Minh cười đáp lại âu yếm nựng mặt con. Làm trong lòng thái tử phi giận đến rỉ máu.

......

"nương nương người bớt giận!" – ma ma đi phía sau thái tử phi luôn giọng khuyên răng nàng.

"làm sao ta có thể nuốt cục giận này!"

"e e"

"đưa cái thằng cục xúc này đi khỏi mắt ta!" – thái tử phi nhìn Hiệu Vũ đang thơ bé o e nhìn nàng liền tức giận trợn mắt hét.

"nương nương người nên chú ý!" – ma ma vội tiếng lên nói mắt nhìn xung quanh – "tiểu hoàng tử là con ruột của người người không nên cư xử như vậy!"

"hứ nó thật sự là một đứa bé không tốt, ngu ngốc còn vô lễ!" – thái tử phi nhận thức được việc mất bình tĩnh của mình vô cùng nguy hiểm nhưng trong lòng vẫn còn vô cùng giận giữ nên bèn thấp giọng.

"người bình tĩnh, tiểu hoàng tử còn khá nhỏ chưa biết gì, khi ngài lớn lên chúng ta từ từ dạy dỗ ngài không sao đâu! Người nên cẩn trọng một chút!" – ma ma hồi giá nhẹ giọng khuyên nhũ, bà là ma ma bên cạnh nương của thái tử đã trãi qua không biết bao nhiêu cuộc đấu đá, thấy bao nhiêu mưu đồ rồi, người ta hay bảo gừng càng già sẽ càng cay là thật sự.

"hừ thật sự nhìn càng không vừa mắt!" – thái tử phi họa khí ngút trời đứng lên liếc Hiệu Vũ một cái rồi xoay người đi vào bên trong viện.

....

Sau lần lương thực hoàn toàn bị biến mất trong một đêm, sau đó dịch chuột bùng phát bên phái Cát Lang Sa một phen khốn đốn từ một quân đội không sợ thiếu lương thực phải cầu viện người dân của mình. về việc hợp tác với Lãnh Kỳ Song cũng vì vậy gián đoạn, trong thời gian đó lại có mật thư tố cáo thái tử Kỳ Song liên kết ngầm với Cát Lang Sa khiến triều đình dòm ngó mọi hành tung của y, khiến y không cách nào liên lạc trực tiếp với phái Cát Lang sa được.

Câu chuyện đồn đãi trong nhân gian cũng thành thiên trường trong cung, các cung nữ, tiểu thái giám cũng túm tụm mà bàn tán. Hoàng hậu nương nương hay tin liền cho người đi điều tra nhưng mọi tin tức đều bị phong tỏ, liền cho mời thái tử phi vào cung.

"thái tử phi ngươi có biết tội của mình!" – Hoàng hậu lạnh lùng ngồi trên ghế cao cao tại thượng dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn người đứng trước mặt.

"mẫu hậu nói gì con không hiểu...con làm gì có tội!" – nhận ánh mắt đó của Hoàng hậu thái tử phi lạnh toát cả người, toàn thân run rẫy nhưng vẫn cố gắng chống cự lại.

"ngươi còn không biết hối cãi! Những gì ngươi làm ngươi nghĩ ta không biết hay sao? suy nghĩ quá nông cạn!" – Hoàng hậu nương nương nghiến răng nói.

"con.."

"mang vào đây!" – Hoàng hậu lớn tiếng nói.

"hoàng hậu tha mạng cho nô tỳ! xin người nô tỳ không biết gì cả!" – chứ hết bàn hoàng thì nhìn thấy người được đưa vào chính là ma ma bên cạnh của chính mình, thái tử phi trợn mắt lật đật quỳ xuống đất.

"mẫu hậu xin người cứu con, con biết sai rồi!" – thái tử phi cúi đầu khóc ngất rung rẫy nói.

"cứu ngươi, ngươi nghĩ ta có cái bản lĩnh đó hay sao! ta quá xem nhẹ lá gan của ngươi rồi!"

"không không mẫu hậu! là do thần thiếp không còn cách nào khác! Thần thiếp không thể thua được thưa mẫu hậu!" – thái tử phi đau khổ ní.

"nếu đã có gan làm thì phải biết mà lau dọn sạch sẽ chứ, ngươi nghĩ ta rãnh rỗi đi lo cho ngươi hay sao?" – hoàng hậu nương nương nhấp nháp tách trà nói.

"mẫu hậu...xin người thương xót cho con! Xin người...người cũng là phụ nữ của đễ vương...xin người cứu con!"

"ta nói cho ngươi biết! nếu đã có gan làm thì phải dọn sạch hết! ngươi nghĩ người bên cạnh ngươi sẽ không phản bội ngươi ư!?" – hoàng hậu nương nương nói. ma ma đang quỳ trên đất giật băn người không còn sức lực. thái tử phi cũng đưa mắt nhìn ma ma

"thái tử phi, người phải tin nô tỳ, nô tỳ không bao giờ phản bội người. hoàng hậu nương nương...xin người tha mạng, nô tỳ có chết cũng không nói ra nửa lời! hoàng hậu nương nương, thái tử phi huhuhu!" – ma ma quỳ trên mặt đất rung rẫy khóc lóc thảm hại.

"mẫu hậu...ma ma đã nuôi con từ bé....chắc chắn sẽ không phản bội con!" – thái tử phi cũng lo lắng nhưng nhanh chóng phản bát đi cái lo lắng của mình nói.

"nếu lòng dạ ngươi nhân từ như vậy sẽ không đủ để trở thành chủ quản hậu cung! Ngươi có biết chỉ có người chết mới có thể giữ im lặng hay không?" – hoàng hậu lắc đầu cười nhạt nói.

"không nô tài hứa sẽ im lặng, nô tài im lặng mà!" – ma ma khóc rống lên.

"mẫu hậu con.."

"ngươi còn không nỡ ra tay thì chính ngươi sẽ là người chết mà thôi!" – hoàng hậu nương nương đưa mắt ra hiệu, ma ma tổng quản bên cạnh người đi lên cằm chung rượu đã chuẩn bị sẵn tiến về phía thái tử phi đưa cho nàng.

"đây là....??" – thái tử phi nhận ly rượu, tay vô thức rung lên.

"rượu mao đài, loại rượu ngon hiếm có trong nhân gian! Ban thưởng cho ma ma ngươi vì lòng chung thành của bà ta!" – hoàng hậu nương nương chậm rãi nói.

"không không! xin hoàng hậu nương nương tha mạng cho lão nô, xin người!"

"ồn quá ta mệt rồi! muốn nghỉ ngơi!" – hoàng hậu mất kiêng nhẫn đứng lên xoay người vào trong.

"xin thất lễ thái tử phi!" – ma ma tổng quản bên cạnh hoàng hậu lấy ly rượu trong tay thái tử phi đưa lên miệng ép ma ma nhiếp thân thái tử phi uống cạn. không quá 10 số đếm, ma ma liền co giật rồi nhanh chóng xụi lơ trên mặt đất.

Thái tử phi sợ đến tái mét cả mặt mũi, không còn chút sức lực để cử động.

"cung tiễn thái tử phi!" – ma ma bên cạnh hoàng hậu nói nhanh, lính canh bên ngoài nhanh chóng tiến vào thu dọn mọi thứ!
Bình Luận (0)
Comment