Sáng 4h tôi đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn một người vẫn đang say giấc. Tôi dọn mọi thứ gọn gàng và viết tờ giấy để kế bên “chúc tiểu thư một ngày mới thật vui, hôm nay đi học vui nhá, có kết quả điểm thi thì cho nông dân này biết nha” Tôi ghi xong thì đặt chế độ báo thức là 6h sáng và để lại chiếc điện thoại mà tiểu thư đã tặng cho tôi. Tôi nghĩ chắc có lẽ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ lần trước, nên đã bước ra khỏi phòng thật nhẹ nhàng và nói với vệ sĩ của tiểu thư trở tôi quay lại quán trà sữa.
Về tới quán trà sữa tôi mở khóa và bước vào bên trong, tôi giật mình khi thấy một người đàn ông ngồi trong gốc tối hút thuốc, nhưng tôi cố gắng giữ bình tỉnh và nhận ra đó chính là ông chủ của tôi. Tôi vừa run vừa sợ dù biết tiểu thư nói rằng sẽ không sao khi tôi đi mà không cho ông chủ biết như vậy
“Con về rồi đó ah?” - ông chủ hỏi tôi
“dạ…” - tôi đến ngồi đối diện ông chủ, nhìn thấy chai rượu tây đang uống dang dỡ và có một dĩa mồi, tôi đoán có thể ông chủ của tôi đã uống từ tối qua cho đến sáng hôm nay, nhìn vẻ mặt của ông chủ có nổi lòng gì đó không thể nói lên được.
“Cám ơn con” - ông chủ nói nhưng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thật là hồi hộp
“dạ… chú cám ơn con điều gì… con chưa hiểu”
“uhm… cám ơn vì con đã làm bạn với con gái của ta suốt thời gian qua, ta hy vọng con cũng sẽ tiếp tục làm bạn với con gái của ta, cũng bao nhiêu năm rồi ta cảm thấy có lỗi với đứa con mà ta thương yêu biết chừng nào, chính bàn tay ta đã giết đi người mẹ nó thương yêu nhất chừng nào, ta không cố ý, đó chỉ là tai nạn vô ý, chỉ vì sự cãi nhau, dằn co mà cả ta và bà ấy không kiềm được cơn nóng giận, nên mẹ của con gái ta đã chết, ta chính là hung thủ, là sát nhân… ta không dám gặp con gái của ta, ta chỉ biết làm quán trà sữa này, lo cho nó những vật chất có thể nhất mà thôi”
“chú ơi ….” - tôi nhìn chú và hiểu được nổi đau suốt bao năm mà chú phải dằn văt, chú không đủ can đảm để đến với Trân, đứa con gái mà chú thương yêu.
“Haiz… ta không biết phải làm sao? Từ khỉ xảy ra việc đau buồn đó, đứa con của ta không còn ngoan, chăm học nửa, tính cách của nó cũng thay đổi rồi, ra đời nó như vậy nó gặp những người bạn không tốt thì tương lai của nó sẽ ra sao? Ta là cha nhưng người cha đã giết mẹ nó thì còn tư cách gì để khuyên dạy bảo nó chứ…”
“Chú ơi… tiểu thư không tệ vậy đâu, tiểu thư siêng học lắm, điểm của bài kiểm tra lần này sẽ rất là tốt”
“Thật sao?” - ánh mắt của chú tóe lên niềm vui, niềm hy vọng “ con nói thật sao? ta vui lắm” - chú nắm lấy bàn tay của tôi
“dạ con nói thật”
“uhm… con hãy làm bạn và quan tâm con gái chú dùm chú, nó thay đổi như vậy chú mừng lắm”
“có những ngày chú nghĩ là chú đi đâu vậy chú?” - tôi hỏi
“Ah… chú đi làm tự thiện, vào chùa tụng kinh sám hối những lổi lầm khi xưa của mình”
“Dạ”
Cả hai chú cháu nói chuyện với nhau cho đến khi quán trà sửa mở cửa hoạt động lại bình thường, chú thì đi về nhà của mình, còn tôi và những người nhân viên ở đây vẫn làm việc chăm chỉ cho đến khi buổi trưa thì xảy ra chuyện.
“Trần Thanh” - không biết ai gọi tên tôi nửa, tôi đang lay hoay rửa mấy cái ly quay lại thì thấy tiểu thư đang nhìn tôi cười, thì ra người kêu tên tôi là cô ấy.
“gì vậy tiểu thư, hôm nay có điểm của bài kiểm tra chưa?”
“chưa có, thầy nói là ngày mai mới có”
“hì hì… hồi hộp ha, tiểu thư ra bàn đi, tôi rửa hết đống ly này tôi sẽ ra liền”
“ok”
Một lát sau khi tôi đang đứng ghi menu cho tiểu thư ăn gì buổi trưa này, thì Khanh và Quỳnh bước vào quán trà sữa, lúc này tôi nhìn thấy trước liền quay lưng về phía họ.
“Anh sao vậy?” - tiểu thư không hiểu và thắc mắc
“Chết rồi, Khanh và Quỳnh họ nhận ra mặt của tôi”
“Đâu?” - tiểu thư chồm ra và nhìn thấy họ cũng giật mình không kém gì tôi
“Chết rồi làm sao đây?”
“Thôi để tôi vào chuẩn bị món rồi kêu người khác đem ra cho tiểu thư”
“uhm.. vậy đi”
Tôi đi vào thì có người đi ra ghi menu cho họ, lâu lâu tôi vẫn nhìn thấy họ đang làm gì, nhưng sau đó họ nhìn thấy tiểu thư đang dùng bửa và họ tiến lại gần
“hi! Tiểu thư, sao ngồi ăn một mình vậy? bạn trai của tiểu thư đâu rồi?” - Quỳnh hỏi khoanh tay với thái độ như những lần trước gặp tiểu thư
“Anh ấy đang học nên không ra đi ăn chung, vậy thôi”
“Siêng ha!” - Khanh mỉa mai - “anh ta hơi khờ vì lần trước cứu anh đó cưng”
“Anh ta tốt hơn anh nhiều Khanh ah” - Khanh cứng họng khi nghe Tiểu Thư khẳng định như vậy
Tôi đang quan sát thì người nhân viên kêu tôi bưng phần ăn ra cho Khanh và Quỳnh, tôi muốn từ chối nhưng không thẻ vì ai cũng bận việc của mình, tôi vôi lấy khâu trang trên bàn che mặt lại và đem thức ăn đến chỗ họ khi họ quay trở về chỗ ngồi của mình. Tôi đem đồ ăn và thức uống ra mà tim đập như trống, tiểu thư cũng hồi hộp cùng với tôi. Tôi để xuống và mới họ dùng.
“Nhân viên ở đây bịt mặt mũi vậy hả?” - Khanh khó chịu
“Dạ, tại em bệnh nên không muốn lây bệnh như vậy sẽ an toàn hơn”- nói xong tôi giả bộ ho xụ xụ trước mặt
“Ây da,,, thôi đi đi … mắc công lây bệnh cho tôi nửa” - Quỳnh xua đuổi tôi lúc đó tôi mừng thầm, tôi quay lưng đi thở phào nhẹ nhõm bước đi vài bước.
“KHOANG” - tiếng của Khanh làm tôi đứng cả tim -” hình như nhìn anh quen quen thì phải?” - Khanh đi xung quanh nhìn tôi
“Dậ chắc không quen đâu anh, người giống người nhiều lắm”
“Xoạt” - Khanh tháo khẩu trang của tôi ra rất nhanh
“Á…” Quỳnh la lên
Lúc này mọi người đều quay lại vè phía chúng tôi
“Thì ra đi mướn cái thằng bưng bàn này làm bạn trai sao tiểu thư Trân” - Quỳnh liếc Trân
“Tao nhớ mày là thằng nào rồi, cái thằng bị tao đánh vì xen vào chuyện của nhà người khác” - Khanh đã nhớ tôi là ai
Tôi không biết nói gì làm gì, chỉ biết đứng nhìn tiểu thư, Quỳnh và Khanh đã phát hiện ra, chúng cười chê khoái chí.
“Các người im đi, đừng có cười người khác như vậy?” - tiểu thư muốn làm gì đây
“Sao không được cười, cười cả hai chúng bay, cười một đứa sợ quê vì ai cũng có đôi có cặp còn mình thì không có, cười vì cái đứa bồi bàn nghèo nát không lấy một xu” - Khanh cười nhạo nhễ
“Người ta có làm gì thì người ta cũng tự kiếm tiền bằng chính mồ hôi nước mắt, chứ không như hai đứa mày chỉ biết ăn xài tiền của ba má, phá tiền của của ba má”
“Ngộ! Tiền ba má cho tao thì là của tao, không có tiền là tao khinh vậy thôi”
“Tụi bây có thể nói được những lời như vậy sao?”
“Mày không biết có quyền có tiền là có tất cả sao?” - Quỳnh chanh chua
“Đúng rồi có tất cả, nhưng duy nhất tụi bây không có chính là lòng tự trọng của tụi bay, tiền nó ăn mòn lòng tự trọng rồi mà”
“Mày muốn kiếm chuyện hả con kia?” - Quỳnh lớn tiếng khi bị tiểu thư cho một câu quá nặng
“Thôi tiểu thư ơi… kệ họ đi… đừng đụng đến họ” - tôi đến kiềm cơn tức giận của tiểu thư lại
“Tụi nó quá đáng mà” - tiểu thư nhìn thằng Khanh và Quỳnh
“Gia đình mình giàu nhưng có êm đệp như gia đình tao không? Cha mày thì giết mẹ mày, mày thì sống một mình với đám vệ sĩ, coi chừng có ngày nó hiếp mày rồi lấy hết tài sản của ba mày đấy” - Quỳnh nói điều này làm cho Khanh cũng phải bất ngờ, có vẻ chuyện này rất lớn rồi đấy, tôi nhìn thấy khói ở trên đầu của tiểu thư, tay tiểu thư nắm chặt lại, cố nén những gì có thể.
Cơn sock này đụng chạm vào quá khư đau nhỏi này, tiểu thư sẽ không bỏ qua cho Quỳnh đâu. Tiểu thư nhào tới sâu xé Quỳnh, nắm tóc, Quỳnh cũng không vừa gì cũng đánh lại, nắm tóc. Hai bên vật qua vật lại dưới đất, Tiểu thư vào thế ngồi ở trên người Quỳnh, nắm tóc vật điên cuồng, tôi và Khanh vào can, nhưng bị đẩy ra, mọi người xung quanh thì đứng nhìn, họ cũng không muốn xen vào. Tiểu thư tát Quỳnh liên hoàn 4 cái vào mặt. Tôi lấy hết sức lôi tiểu thư ra khỏi Quỳnh, nếu quá mạnh tay sẽ có chuyện xảy ra chấn thương gì có Quỳnh lại mệt.
“Mày còn nói như vậy nửa? Tao sẽ sống chết với mày” - tiểu thư cứ nhào tới, tôi cố gắng kiềm lại “ thôi thôi, được rồi mà”
“Mày chờ đó” - Quỳnh lấy tay xoa mặt của mình vì bị đánh rất đau “trả tiền đi về”
Quỳnh và Khanh đi ra khỏi quán với bao nhiêu ánh mắt nhìn về họ, họ cũng nhìn tôi và tiểu thư. Tiểu thư và tôi vào góc bàn ngồi để tránh đi những ánh mắt mọi người dòm ngó, tôi đi lấy nước, lấy khăn lau mặt cho tiểu thư, lấy dầu bôi vào chổ trầy sướt, chỉ là xo sát nhẹ mà thôi. Tiểu thư ngồi ôm chân gục mặt và khóc, nhìn tiểu thư lúc này tôi biết làm gì bây giờ, chỉ biết lấy tay vỗ vai nhẹ nhẹ để an ủi mà thôi.
Điều tôi lo thứ hai là tiểu thư đi học ở trong trường sẽ như thế nào khi đồng bọn của Quỳnh cũng không ít, chúng sẽ trả thù lại.
“Ngày mai anh đi học với em được không? em sợ tụi nó sẽ đánh em khi có một mình em thôi”
“Uh.. anh cũng lo, nhưng mai anh sẽ là điệp viên luôn bám sát em vậy ha”
“vậy cũng được”
“em thật là hung dữ đó, quánh ghê quá, bái phục bái phục” - tôi chập hai tay lại
“chọc em nửa” - lúc này tiểu thư đã nở nụ cười rồi làm tôi cũng cảm thấy vui.
“hì hì … “
“nè… sao lại trả điện thoại hả? em tặng cho anh mà”
“nhưng mà…. nó mắc quá….”
“anh có thể bán nó đi, mua cái rẻ hơn, để dành tiền đem về cho lũ em của anh”
“nhưng quà tặng ai lại đem bán đi bao giờ”
“Em nói thì anh cứ làm đi, anh muốn bị đánh giống Quỳnh không?”
“Vâng vâng…