Tôi bước đi như người không hồn, cứ đi và đi, tôi đi qua cầu khỉ thì bị té xuống ao, rồi bò dậy đi tiếp, băng qua ruộng mà cũng không biết mệt, biết mỏi là gì. Tôi đi mà ai cũng phải nhìn tôi, tôi tắp vào một quán rượu, kêu hai xị rượu ngồi đó uống với dĩa mồi khô mực. Cứ uống và uống thôi, rượu đắng, rượu cay nhưng tôi vẫn cố uống, muốn uống chết đi cho xong. Buổi tối, tôi lê xác về nhà, đi xiễn niển như mấy tên bợm nhậu. Vừa đi tôi vừa hát, ôm chai rượu kẹp nách.
“lâu lâu người ta mới nhậu một lần
lâu lâu người ta mới nhậu một lần
nhậu một lần là chết cha luôn
nhậu một lần la chết queo luôn.
Hức…. hức …
Muốn chết quá. Hức.. Hức …
Sao mày không phải là trai vậy hả?
HAI KHỎE!
MÀY ĐI CHẾT ĐI! VÔ DỤNG! VÔ DỤNG!
” - tôi nói trong cơn say, la làng cả xóm đều nghe, chó thì sủa um sùm.
“Rầm” - tôi đi bá vào vật gì đó cũng chẳng biết, thế là tôi nằm xải lai ở dưới đất, chẳng biết trời đất là gì. Tôi nghe tiếng của thằng Tư và Pé út
“trời ơi …. Hai sao vậy nè Út ơi…. nhanh ra đây phụ anh với” - hình như nó đang cố gắng nhấc tôi lên khỏi mặt đất.
“Sao lại say xỉn đến mức như vậy chứ, trời ơi ….” - pé út không thể tin được hình ảnh của tôi đang ở trước mặt nó như thế này.
“hức … hức … Trân ơi … trân ơi …” - tôi cứ cà gục cà gục nhưng người không xương sống.
“Mau đưa Hai vào nhà thôi Út ơi… tối rồi ở ngoài này trúng gió một cái là chết đó” - thằng TƯ lo lắng cho tôi, cả hai cùng đưa tôi vào nhà, tôi nghĩ chúng cũng rất khó khăn khi đưa tôi vào nhà. Tôi nằm trên bộ đi văng cứ như kẻ chết rồi, giờ ai có đánh tôi, tôi cũng chẳng có sức mà kháng cự.
“Cái gì vậy?” - giọng thằng ba khó chịu, chắc nó nhìn thấy tôi như vậy đây - “nay uống rượu nửa, chả ra cái thể thống gì hết”
“Tại anh mà Hai mới ra như vậy đó?” - Thằng Tư trách móc với giọng gằn xuống
“Mắc gì tại anh? nói chuyện nghe mắc cười quá”
“Anh chẳng biết thương Hai gì cả” - pé Út nói - “nếu anh thương Hai thì Hai sẽ không ra nông nỏi như vậy”
“Đúng vậy! Anh ác lắm, tàn nhẫn lắm! Làm cho mọi thứ càng tệ hơn! Nếu anh hiểu cho Hai, anh sẽ không có thái độ như vậy, cũng sẽ không làm như vậy, em thật sự rất thất vọng về anh, Hai đã lo lắng cho anh em mình như thế nào, thương yêu anh em mình như thế nào, vậy mà anh lại đối xử như vậy với Hai!” - Thằng Tư nói rất nhiều cứ như bản thân nó sắp khóc vậy.
Tôi thì chẳng nghe một câu nào từ miệng của thằng ba.
“Hai đã hy sinh nhiều cho ba anh em của mình, thì Hai cũng có quyền có được hạnh phúc cho riêng mình, sao anh lại phản đối, anh lại khinh bỉ, thử hỏi anh yêu một cô gái mà người ta không chấp nhận, lăn mạ anh, anh có chịu không hả?” - pé út vở òa khi nói ra điều đó.
“Anh tự mà suy nghĩ lấy đi! Anh không bên cạnh Hai thì chúng em bên cạnh Hai” - Thằng Tư khẳng định điều đó.
“Để em đi lấy gừng pha cho Hai uống giải rượu” - pé út nhanh lẹ làm liền
“Uhm… còn anh lấy khăn lau người, chỉnh cho Hai nằm đàn hoàn lại”
Tôi mắt nhắm mắt mở, hình như thằng ba đang nhìn tôi thì phải. nhưng rồi tôi đã ngủ đi vì quá say lúc nào cũng không còn biết trời chăng gì nửa. Và tôi đã ngủ cho đến lúc khi nghe tiếng ồn ào ở ngoài cửa.
“Các anh là ai? Tới đây làm gì?” - Pé út la thật lớn
“Các anh muốn gì hả?” - Thằng Tư nói
“Tụi tao muốn tìm người thôi!”
“Ai?” - thằng Tư nói
“Nói với thái độ lịch sự không được ah!”
“Để em xử nó cho đại ca”
“Khoang! Không được động vào con nít biết chưa”
“Dạ”
Lúc này tôi lồm cồm bò dậy để xem ai đang gây rối ở bên ngoài, nhưng tôi vẫn còn thấy mệt và chóng mắt do đêm qua uống quá nhiều, tôi té xuống đất lúc này thằng Tư và bé Út chạy vào đỡ tôi ngồi dậy. Tụi nó bước vào nhìn tôi.
“Mày là Hai Khỏe phải không?”
“uhm…” - tôi cố gắng mở mắt thật to nhìn hắn, tôi không biết hắn là ai cả, hắn có vẻ bậm trợn, có râu quai nón, xung quanh có vài thằng em cầm cây côn, mã tấu.
“Tiểu thư đâu?” - hắn hỏi tôi
“Cô ấy về thành phố rồi!” - tôi trả lời thoi thóp
“về thành phố rồi ah” - hắn liếc qua liếc lại -”mày gọi điện thoại kiểm tra xem” - hắn ra lệnh cho đàn em của mình -”dạ. đúng là về thành phố rồi ah” - đàn em báo lại với hắn.
“Uh,.. tốt, ít ra mày cũng nói sự thật! Thôi về!” - Hắn quơ tay và bỏ đi ra ngoài, tôi và hai đứa em nhìn hắn, nhưng hắn quay lại
“Quên mất một chuyện chưa làm?” - Hắn cười nửa miệng, ra hiệu cho đàn em giữ chặt hai đứa em của tôi lại.
“Các người tính làm gì vậy hả? buông tôi ra” - thằng tư ra sức chống cự
“Đại Ca thằng này trâu quá”
“thanh niên mới lớn mà, giữ nó chút đi, trẻ trâu đó mà”
“Buông ra, không được làm gì Hai của chúng tôi” - pé út nói và khóc
“A……….” - pé út cắn tay của thằng đang giữ bé út - “nó cắn em đại ca”
“Ráng đi! tụi bây đâm chém còn được, huống chi vết cắn đó, anh Jack dặn là chỉ cần đánh một người là một người, không đụng vào con nít biết chưa” - hắn nói và tiến đến gần tôi.
“tụi bây thả em tao ra, tụi bây không được đụng đến em tao”
“tao có đụng gì đâu, tụi tao chỉ muốn đụng mày thôi” - hắn ra dấu cho đàn em đến về phía tôi, hai thằng kẹp hai tay của tôi giữ tôi lại. Tôi có cọ quậy cũng không được, tôi vẫn còn choáng và nhức đầu rất nhiều.
“Sao đây đại ca” - một thằng hỏi
“Đập chết mẹ nó cho tao”
“bụp bụp … hự hự ….” - đau quá, nó đánh thẳng vào bụng của tôi liên tiếp nhiều cái, sau đó tôi còn bị đánh vào mặt 2 cái xịt máu mũi.
“Dừng lại ngay, không được đánh nửa” - thằng Tư cố gắng thoát ra có thể
“hai ơi … hai ơi …” - pé út chỉ biết khóc và khóc
“Buông tao ra lũ chó” - thằng tư phun nước miếng vào mặt tụi nó, còn tôi thì cứ bị đánh bầm dập.
“bốp” - thằng tư thoát được cho tụi nó một cú đám vào mặt và chạy lại tới tôi, chúng thả tôi rơi tự do, chân tôi không còn đứng vững nửa. Tôi như kẻ tàn phế vây, tôi nằm úp mặt xuống đất. Thằng Tư đỡ tôi ngồi dậy, lúc này chúng mới buông pé út ra.
“Đi về tụi bây! Chơi vậy đủ rồi” - hắn nhìn cả ba chúng tôi cười - “ mày nên biết thân biết phận của mày một chút, đừng bao giờ có ý định cướp đi người con gái của anh Jack, cũng đừng đến gần tiểu thư. Biết không? THẰNG NÔNG DÂN ỐM NHÁCH ÁO RƠM KIA, lần này chỉ là cảnh cáo thôi đấy!”
“Các người là ai? Hai… hai sao vậy?” - Thằng Ba chạy ào vào trong không biết chuyện gì đã xảy ra, khi thấy những thằng côn đồ đang ở trong nhà, còn tôi thì bị đánh bầm dập.
“Ah là bạn ghé qua thăm nhà thôi mà” - tên đại ca nói -”chào nhé!” - rồi chúng bỏ đi. Thằng ba lo lắng cho tôi phụ thằng tư khiêng tôi lên bô ván đi văng.
“pé út lấy muối đáp cho Hai chỗ bầm nè” - pé út nhanh chận chạy xuống dưới bếp lấy muối lên cho tôi.
Bụng tôi thì đau quá, nên tôi cứ ôm bụng suốt. Vì chúng đánh vào phần đó nhiều nhất, thằng ba xem bụng của tôi, thì bụng tôi bị bầm tím cả lên. Ba đứa quính của người lên khi chạy lấy thuốc cho tôi uống giảm đau. Lấy đá lạnh chườm những chỗ bầm.
“Sao Hai bị đánh vậy?” - thăng ba hỏi pé út
“Em không biết, tự nhiên có đám người du côn vào đánh Hai, nói là người của anh Jack gì đó, nói không được đến gần chị Trân nửa” - pé út vừa nói vừa khóc.
“Có chuyện như vậy sao?”
“Chúng no đông lắm, cầm cả cây côn, mã tấu …. em tưởng chúng nó giết Hai luôn rồi”
“hai đứa bình tỉnh … chắc chúng sẽ không quay lại đây đâu!”
“Hai sắp về thành phố rồi, thế nào cũng gặp bọn chúng nửa, chúng sẽ giết hai mất” - pé út phản đối về việc tôi quay về thành phố.
“Em đừng lo lắng quá! không đến mức như vậy đâu” - thằng ba đang làm cho pé út bớt sợ và suy nghĩ lung tung đi.
“Cái gì mà tụi nó không dám làm chứ! Tụi xã hội đen đó, có tiền là cái gì cũng làm, em không cho Hai về thành phố đâu”
“Thôi bây giờ lo cho Hai trước đã, chuyện đó mình tính sau”
3 ngày sau …..
Tôi đã nằm la liệt ở nhà, không một niềm vui nào, người thì đầy vết bầm, bụng thì vẫn còn đau. Cũng di chuyển được từ ngoài vào trong rồi thôi, tôi ngồi đâu là ngồi chết một chỗ, nghĩ đến em và nhớ em rất nhiều. Nhớ đến lúc lần đầu tiên gặp em cũng chính là nơi này và rồi tôi mất em cũng chính là nơi này. Thật đau làm sao? Và ngày mai tôi về lại thành phố rồi, về lại vói công việc được giao, mà không biết bây giờ lên còn công việc nào để làm hay không? Thôi cứ lên rồi tính chứ ngồi đây nghĩ cũng không có tác dụng gì.
Tôi bước vào phòng soạn đồ lại hết, ngày mai lên lại thành phố.
“Hai soạn đồ đi đâu vậy?” - pé út hỏi tôi
“Mai Hai lên thành phố, đi làm lại” - tôi cười với nó
“Hai đừng đi, Hai đi người ta đánh Hai nửa đó” - nó mếu mếu lại vịnh cái vali đồ của tôi.
“Không sao đâu! Hai biết mình sẽ làm gì mà”
“nhưng mà ….”
“Yên tâm, nếu có bị đánh Hai sẽ gọi cảnh sát được chưa” - tôi xoa đầu của pé út
“có chuyện gì cũng phải gọi về nha Hai”
“uhm.. Hai biết rồi”
“Hai có gặp lại chị Trân nửa không?” - pé út hỏi tôi, làm tôi chợt im lặng
“Hai cũng không biết nửa, có lẽ có hoặc là không”
“nếu anh ba không làm vậy thì chắc bây giờ Hai đâu có như vậy?” - pé út nói
“em cũng không trách anh ba được, vì suy nghĩ của anh ba khác chúng ta”
“Nhưng nói gì thì nói, cũng phải từ từ, người đâu mà vô duyên, kì cục ”
“thôi, giờ em trách anh ba cũng đâu giải quyết được gì đâu, Hai tin là anh ba sẽ suy nghĩ lại” - tôi nói mà rưng rưng nước mắt
“Hai soạn đồ lên thành phố sao?” - thằng Tư từ ngoài bước vào -” liệu những người đó sẽ không tìm Hai nữa chứ” - nó lo lắng cho tôi
“Thôi nào! Sẽ không sao đâu” - tôi ôm hai đứa em vào lòng mình - “Hai sẽ lành lặng về với tụi em mà”
“Dạ” - tụi nó dạ ủ rủ
“Ủa? Anh ba” - thằng Tư la lên khi thấy thằng ba ở ngoài cửa, nhưng thằng Ba chạy đi mất
“Sao không vào mà đi mất tiêu vậy?” - pé út vẫn còn giận thằng ba
“Chắc thằng ba nó đi đâu đó lát quay lại, quần áo mọi thứ cũng ổn rồi! sáng mai hai sẽ đi sớm, có thể đi trước lúc tụi em đi học”
Tối hôm đó thằng tư và pé út sang ngủ chung với tôi. Khi tôi đi ra ngoài uống chút nước thì thấy thằng ba ngồi ở ngoài, tôi đến và nói chuyện với nó.
“Sao giờ này không đi ngủ đi” - tôi nói với nó
“Em chưa ngủ dc”
“Mất ngủ ah?” - tôi hỏi
“Dạ không! Em suy nghĩ thôi!”
“về điều gì mà khiến em mất ngủ như vậy?”
“vết thương của Hai sao rồi?”
“uhm.. vẫn còn sưng và đau, chưa lành lắm”
“Em xin lỗi” - nó cuối đầu xuống, còn tôi thì im lặng khi nghe hai từ “xin lỗi” đó - “Em xin lỗi về tất cả mà em đã gây ra, đáng lẽ em không nên như vậy để mọi chuyện tồi tệ như thế này, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều về Hai, về cuộc sống của chúng ta. Hạnh phúc tất cả mọi người đều có quyền có được nó. Em đã nhận định không đúng và có thành kiến về nó, không phải ai như vậy cũng đều xấu cả, bằng chứng là Hai của em rất là tốt… em …..” - thằng ba rơi nước mắt khi nói điều đó, còn tôi thì mỉm cười hạnh phúc khi cuối cùng em tôi cũng đã hiểu ra sự việc là như thế nào. Tối hôm đó cả bốn cùng ngủ chung với nhau, thật ấm và thật hạnh phúc. Không nơi nào có được sự bình yên bằng chính gia đình của mình cả. Và ngày mai tôi quay lại thành phố tấp nập, và có thể có những điều không vui đang chờ tôi ở phía trước.