Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 28

Edit: Simi

Toàn thể trường Hải Nhất phát hiện ra dạo này hạng nhất toàn trường và hạng nhất từ dưới đếm lên rất thân thiết với nhau. Không đúng, hiện tại đã là hạng ba từ dưới đếm lên rồi.

Chủ nhiệm lớp 1 nghe được thông tin này liền lo lắng, sau khi tan tiết còn đặc biệt gọi Ngô Duệ lên phòng làm việc của mình: “Có phải em ấy bắt nạt em không? Tìm em để thu phí sinh hoạt à? Ép em phải làm bài tập cho em ấy?”

Ngô Duệ khoát tay lia lịa: “Không có, không có ạ, thầy Hạ, bạn học Quý tốt bụng lắm, tụi em là bạn của nhau.”

Quý Nhượng đã dặn cậu từ trước là không được phép nói với bất kì ai chuyện cậu giúp anh học bổ túc.

Chủ nhiệm lớp 1 á khẩu nhìn cậu vài lần, “Ngô Duệ à, bây giờ em đã lên mười một rồi, phải lấy việc học làm trọng, ngàn vạn lần không được để học sinh cá biệt không đứng đắn ảnh hưởng đến mình.”

Chủ nhiệm lớp 9 Lưu Nghiêu đúng lúc đi vào văn phòng, nghe thấy thế nhất thời cười nhạt: “Ơ, thầy Hạ à, thầy đang nói ai không đứng đắn vậy?”

Thầy Hạ là chủ nhiệm lớp chọn, từ trước đến giờ đã không có ấn tượng gì tốt với lớp 9, tức giận nói: “Còn có thể là ai nữa, không phải chính là cái em Quý Nhượng kia của lớp thầy à! Tôi đã nói rồi lão Lưu à, thành tích của Ngô Duệ mà bị ảnh hưởng thì em ấy cũng chẳng được yên đâu!”

Lưu Nghiêu tuy đau hết cả đầu với mấy thằng khỉ con ở trong lớp nhưng lại luôn bao che khuyết điểm: “Đừng có lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực như vậy, dựa theo lời thầy nói, nếu thành tích dễ bị ảnh hưởng như vậy thì tại sao không thể là thành tích của Quý Nhượng bị ảnh hưởng bởi bạn học Ngô Duệ, như vậy có phải tốt hơn không?”

Mắt thấy hai thầy giáo muốn cãi nhau, Ngô Duệ vội vàng xen vào: “Thầy Hạ, thầy cứ yên tâm ạ, em sẽ không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc học của mình đâu. Bạn học Quý cũng rất tốt, tụi em là đôi bạn cùng tiến mà.”

Lưu Nghiêu nghĩ thầm, cũng may có tên nhóc này lên tiếng, đã vậy còn tự nhận là đôi bạn cùng tiến nữa.

Vẻ mặt thầy Hạ muốn đau cả đầu, phất tay ra hiệu cho cậu về lớp.

Buổi sáng có hai tiết hóa.

Dạo gần đây Ngô Duệ có bổ sung lại kiến thức hóa học hồi cấp hai cho Quý Nhượng, trong bản kế hoạch học tập tứ phía đều có phần củng cố kiến thức của cấp hai. Cũng may mấy năm cấp hai anh đều chăm chú học hành nên cũng không đến mức bị mất gốc chẳng hiểu gì.

Sau khi đến phòng học, anh chọn vị trí gần cửa sổ, không ai dám đến ngồi gần chỗ của anh, anh hài lòng với bầu không khí thanh tĩnh này, cúi đầu làm bài trong sách ôn tập cấp hai mà Ngô Duệ đã giao cho mình.

Mấy học sinh trong lớp hai mặt nhìn nhau, lo lắng hoảng sợ không dám lên tiếng thảo luận gì, tờ giấy nhỏ cứ thế truyền tay nhau thật nhanh.

– rốt cuộc mấy ngày nay lão đại bị gì vậy? Không chỉ đi học đúng giờ mà còn tập trung giải đề nữa!

– mọi khi còn không thấy cậu ta nghiêm túc nghe giảng, ai mà biết có phải đang giải đề thật hay không, lỡ đâu lại đang làm chuyện gì mờ ám thì sao?

– Như chơi trò điền chữ chẳng hạn?

– cậu ta có nghe giảng cũng chả hiểu nổi đâu! Môn hóa là môn có ma pháp, rốt cuộc thì học sinh cá biệt tới đây xem trò vui làm gì chứ.

– có lão đại ở đây tao cũng không dám chọc ghẹo mấy nhỏ con gái nữa, hu hu hu.



Thích Ánh đến lớp hơi trễ, hầu như chỉ nhanh hơn tiếng chuông vào tiết một giây.

Cô ôm sách thở hồng hộc, nhìn xung quanh một vòng. Thật ra ở hàng giữa còn mấy chỗ trống, cũng có hai bạn học cùng lớp đang ngồi gần đó.

Nhưng cô không đi qua đó mà vòng qua bục giảng tiến đến chỗ gần cửa sỗ ở bên kia, đi thẳng xuống dãy bàn gần cuối, kéo ghế ra ngồi xuống.

Cả lớp im bặt dõi theo.

Quý Nhượng đóng sách tham khảo cấp hai mà mình đang làm lại, giấu xuống dưới cuốn sách giáo khoa cấp ba. Anh trừng mắt với Thích Ánh, dường như đang nói: Cậu ngồi ở đây làm gì? Chuyển lên bàn trên đi!

Thích Ánh chỉ nghiêng đầu cười với anh.

Cô đặt sách giáo khoa lên bàn rồi lấy hộp bút ra, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn.

Lần đầu tiên Quý Nhượng ngồi cùng bàn với cô.

Không biết vì sao mà tim cứ đập nhanh như sấm đánh.

Anh len lén kéo sách tham khảo vào trong hộc bàn, không muốn để cô phát hiện ra mình đang làm bài của cấp hai. Anh liếc mắt sang sách của cô rồi lật sách của mình đến trang y vậy, sau đó lấy cuốn vở màu hồng ra, mở nắp bút, dáng ngồi nghiêm chỉnh thẳng lưng.

Giáo viên môn hóa vào lớp, cười mỉm nói: “Chào các em.”

Cả lớp cùng hô: “Chúng em chào cô ạ.”

Cô cũng hô theo, chỉ là không có âm thanh, lúc đôi môi nhỏ không tiếng động mở ra có thể thoáng nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng phấn. Quý Nhượng ngửi được hương dâu tây thoang thoảng.

Trước khi đi học có phải cô lại lén ăn kẹo dâu rồi không?

Lão đại bị hương thơm khuấy đảo dẫn đến tâm tình thất thường, vốn nghe giảng đã không hiểu, bây giờ càng nghe càng không lọt tai. Thích Ánh thì trái ngược lại, tập trung ghi ghi chép chép, cô rất thông minh, tuy không nghe được lời giảng của giáo viên nhưng khi kết hợp nội dung trên bảng với sách giáo khoa thì cô cũng có thể nhanh chóng nắm vững kiến thức đang được nhắc tới.

Có những chỗ cô không hiểu thì sẽ dùng bút đánh dấu màu hồng ghi chú lại, sau khi về lớp sẽ hỏi lại lớp phó học tập Hoàng Bác Thông sau.

Môn hóa lớp mười một nói chung vẫn quá khó đối với Quý Nhượng, ngay cả chép bài anh cũng không biết phải làm sai. Anh mở cuốn tập màu hồng phấn kia ra, lật tới trang cuối cùng, một tay chống cầm, viết tên của Thích Ánh.

Hai chữ này không hiếm thấy cũng chẳng đặc biệt gì, nhưng khi ghép lại với nhau lại hài hòa đến lạ.

Anh viết hai chữ Thích Ánh ra giấy trắng, sau đó vẽ thêm một quả dâu tay bên cạnh. Lúc vẽ quả dâu còn mượn bút đỏ của Thích Ánh tô tô vẽ vẽ. Thích Ánh không biết anh đang làm gì, tan tiết, cô nhẹ nhàng đẩy vở của mình sang, muốn trao đổi kiến thức đã học với anh.

Quý Nhượng che cuốn tập của mình lại, bảo vệ như thể là bảo bối ở trong lòng, không để cho cô xem.

Thích Ánh nắm lấy góc áo của anh, lắc qua lắc lại, ánh mắt long lanh nhìn anh, giống như đang nói: Cho tớ xem đi mà, tớ chỉ nhìn sơ qua thôi, cho tớ xem nha.

Lão đại không chịu nổi nữa.

Anh tuyệt vọng đưa vở mình ra trước rồi lật mở vài tờ: “Xem đi! Không có gì hết!”

Thích Ánh nghi ngờ.

Sao lạ vậy? Rõ ràng hồi nãy anh ghi chép nghiêm túc lắm mà.

Quý Nhượng thừa lúc cô đang sững người thì gấp gáp thu cuốn vở trong tay lại, tiết sau phải nghiêm túc chép bài mới được.

Dù có nghe không hiểu thì cũng phải nhớ, lỡ đâu vừa tan tiết cô lại muốn xem vở của anh thì phải làm sao? Lúc nhìn thấy nguyên một trang tràn ngập tên của cô thì tôn nghiêm đàn ông của anh mất hết là cái chắc.

Cái kiểu len lén viết tên của người mình thầm mến này anh không thể nhận được!

Sau khi tan tiết, Quý Nhượng trở về lớp 9, tiết tiếp theo mà môn mà anh sợ nhất, toán học, vừa nghĩ tới thôi là đã hít thở không thông.

Tình cảnh lão đại đang bi thảm, vậy mà đám đàn em của lão đại lại cười đùa ầm ĩ với nhau, dù sao hôm nay cũng là thứ sáu, ngày mai chính là ngày nghỉ cuối tuần vô cùng trong xanh. Khuất Đại Tráng tựa như không hiểu sắc mặt chạy tới, hưng phấn hỏi: “Nhượng ca, cuối tuần này đi đâu chơi không? Em nghe nói bên Thành Đông đang mở trận đấu, không phải lâu rồi anh không tham gia à? Anh có định đi qua đó xem thử không?”

Quý Nhượng bực bội nói: “Không đi.”

Lưu Hải Dương đứng phía sau vỗ lên đầu cậu ta: “Mẹ mày, có phải mày quên mất lần trước vì cái trận đấu này mà Nhượng ca bị bắt vào cục cảnh sát rồi không? Tụi mình phải tuân thủ pháp luật, biết chưa?”

Khuất Đại Tráng gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, đúng, tới đó để xảy ra tranh chấp thì tốt nhất đừng tham gia tốt hơn, vậy tuần này tụi mình tới Lam Tước đi! Lam Tước mới cập nhật máy mới siêu cao cấp, lúc đánh nhau nhất định sẽ đã lắm!”

Quý Nhượng vẫn lười biếng: “Tao không đi, tụi bây đi đi.”

“Vậy tới quán net thì sao? Đối với sức của tụi mình thì có leo núi An Sơn cũng được! Cuối tuần này không phải có trận đấu CS:GO [1] à? Đám tụi mình cũng họp thành một đội đi!”

[1] Counter-Strike: Global Offensive (viết tắt là CS:GO) là một trò chơi máy tính thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất, chiến thuật nhiều người chơi phát hành vào ngày 21 tháng 8 năm 2012 (theo wiki)

Quý Nhượng ném cuốn sách toán xuống bàn: “Mẹ nó cuối tuần ông đây không có rảnh, tự mày cút chỗ khác đi!”

Một tiếng rống thật lớn, cả phòng học bỗng chốc im bặt.

Lão đại còn đáng sợ hơn cả giáo viên.

Khuất Đại Tráng cắn răng nhìn anh nửa ngày trời, không thèm để ý đến Lưu Hải Dương ở đằng sau đang lén lút túm lấy mình, đột nhiên nổi giận: “Nhượng ca! Có phải anh chướng mắt gì với đám anh em này không? Anh khinh thường tụi này thì cứ nói thẳng! Không cần che che giấu giấu gì cho mệt đâu!”

Quý Nhượng quả thật cũng bị chọc tức, cười gằng: “Mẹ nó, Khuất Bằng, mày có ý gì?”

Bình thường mỗi khi gọi thẳng cậu ta bằng tên thật chứng tỏ lão đại đã phẫn nộ lắm rồi, nhưng lần này đầu óc Khuất Đại Tráng tựa như chỉ toàn là cơ cứng, nói thẳng: “Em có ý gì? Anh mới có ý gì chứ?! Anh xem lại thử coi đã bao lâu rồi không thèm ra ngoài chơi với đám anh em? Nghe nói dạo này anh rất thân với hạng nhất toàn trường phải không, sao, khinh thường tụi này thành tích kém à? Chỉ muốn thoát khỏi đám quậy phá này thôi phải không? Vậy thì anh cứ nói thẳng đi! Chỉ cần anh nói một câu không cần tụi này nữa, kẻ nào đi theo anh kẻ đó sẽ là cháu mấy đời của anh!”

Khuất Đại Tráng gào lên rất dữ dội, nhưng viền mắt lại hơi ẩn đỏ.

Thời điểm này cả bọn đều là thanh thiếu niên đang độ tuổi trưởng thành, có ai mà không can tâm tình nguyện phục anh. Người ngoài đều nói anh sa đọa, bạo lực, nói anh xấu xa, chán ghét anh nhưng lại sợ hãi anh, chỉ có những ai luôn ở bên cạnh anh mới biết vị thiếu niên bị thầy trò cả trường kiêng kị này thật ra rất tốt bụng.

Mẹ Khuất Đại Tráng phải phẫu thuật tim, anh giấu diếm cả bọn đống tiền viện phí, lúc bị Khuất Đại Tráng phát hiện còn cố kị mặt mũi của anh em, hời hợt nói: Chẳng có gì, tao ghi nợ lại chờ mày trả.

Em gái của Lạc Băng thầm mến đàn anh lớp mười hai, bị tên cầm thú kia lấy danh nghĩa tình yêu bắt chụp ảnh khỏa thân. Sau khi anh biết chuyện không nói hai lời, cũng không muốn liên lụy đến bọn họ, một mình đánh tên súc sinh kia gần chết, buộc gã xóa hết mấy tấm ảnh khỏa thân kia.

Bình thường bọn họ gây chuyện thị phi ở bên ngoài, tất cả đều nhờ Quý Nhượng thay họ giải quyết hậu quả ổn thỏa, ngay cả những cái quy chụp không căn cứ cũng một mình anh cõng lấy. Nhưng lúc nào anh cũng lờ đi nói: Chút chuyện cỏn con.

Cả bọn đều biết quan hệ giữa Quý Nhượng và gia đình không tốt, tiền tiêu vặt của anh dùng hoài không hết, nhưng mỗi khi sinh bệnh cũng chỉ có mình anh nằm cô độc trên giường bệnh. Những ngày nghỉ đông và nghỉ hè, mọi người đều có nhà để trở về, đến Tết còn được người lớn trong nhà lì xì, còn Quý Nhượng vĩnh viễn ở trong căn hộ rộng lớn trống không kia, đêm 30 tết, một mình mình ăn mì ăn liền xem Xuân Vãn.

Bọn họ coi anh là đại ca, càng muốn coi anh là gia chủ, nhưng bây giờ thì anh dường như đã dần dần không cần bọn họ nữa rồi.

Cho dù là ai thì trong lòng bọn họ cũng không thể nào chấp nhận được.

Nếu bình thường Khuất Đại Tráng mà nói mấy lời này thì đã bị Quý Nhượng đánh cho nhừ đòn.

Nhưng hiện giờ Quý Nhượng lại không động đậy.

Anh vừa tức vừa buồn cười.

Anh không hề biết hành vi của mình dạo gần đây lại khiến cả bọn hiểu lầm lớn như vậy.

Viền mắt của Khuất Đại Tráng đỏ bừng, xem ra muốn khóc đến nơi rồi, nhưng cậu ta cắn chặt răn, kiên trì với nguyên tắc đàn ông con trai không dễ rơi lệ của mình.

Yết hầu Quý Nhượng căng lên, giơ tay lên trước mặt cậu ta.

Khuất Đại Tráng vô thức né tránh, cho rằng mình sắp bị đánh. Không ngờ Quý Nhượng chỉ vỗ vai cậu ta một cái, thấp giọng nói: “Không phải như tụi bây nghĩ đâu, tao chỉ là…”

Anh dừng một giây, trước ánh mắt mong chờ của đám thiếu niên đang tủi thân, vẻ mặt trầm xuống: “Tao chỉ thích học thôi.”

Cả đám: “?”

Anh thích cái gì?

Quý Nhượng nhìn cả đám đa dạng sắc mặt khác nhau, không biết nghĩ đến chuyện gì, anh nhíu mày lại, tựa như đã đưa ra quyết định nói: “Như vậy đi, sau này tan học với cuối tuần, tụi bây đừng ra ngoài chơi nữa, cùng đi theo tao học bổ túc.”

Cả đám: “?”

Khuất Đại Tráng, con mẹ mày, xem mày làm được chuyện tốt gì nè!

Trước đây lão đại chỉ ép người khác làm bài tập, bây giờ thì, mẹ kiếp, anh muốn bắt người ta học tập chăm chỉ luôn rồi!

Khuất Đại Tráng: “…”

Xin lỗi, là do tao nhiều chuyện, lẽ ra tao không nên nói gì cả TT.

*

Simi: Nhượng ca đáng yêu quá đi mất =)))) Bạn Tráng thật đáng thương =))))
Bình Luận (0)
Comment