Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 36


Thích Ánh quan sát sắc mặt anh, cảm thấy mình có thể sẽ bị đánh.Cô muốn chạy đi.
Nhưng vừa xoay người, cặp liền bị Quý Nhượng đứng từ phía sau giữ lại, trực tiếp kéo cô vòng về, anh ấn cô lên tường.
Quý Nhượng vừa tức vừa buồn cười, chọc vào gương mặt mềm mềm của cô: “Gan cũng béo lên rồi phải không, còn dám chạy?”
Thích Ánh chớp mắt, vừa uất ức đáng thương vừa tỏ ra điềm đạm đáng yêu nhìn anh.

Mỹ nhân kế lập tức phát huy tác dụng.
Vẻ mặt hung dữ của Quý Nhượng không giữ được nữa, đưa tay xoa loạn tóc cô, “Cậu nói, làm sao để bồi thường cho ông đây hả?”
Thích Ánh nghĩ ngợi, do dự đưa hộp sữa uống được một nửa đến bên môi anh, đôi mắt long lanh dường như đang nói: Cho cậu uống sữa bò được không?
Quý Nhượng cảm thấy tim mình đập thình thịch hai cái, hầu kết dao động.

Anh cúi đầu, nhìn thấy trên đầu ống hút có hai dấu răng mờ mờ.
Đệch, lại trêu ông đây.
Cầu thang có học sinh liên tục đi lên, Quý Nhượng từ trong tay cô giật lấy hộp sữa, xoay người chạy đi.
Thích Ánh nhìn theo bóng lưng có chút hoảng loạn của anh, che miệng cười trộm.
Chạy về đến lớp 11/9, Quý Nhượng nghiêm túc đặt hộp sữa bò lên góc bàn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nó.
Cô ấy rốt cuộc có ý gì?
Cô có biết được chuyện này đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp không?
Chẳng lẽ cô đang ám thị gì đó với anh ư?!
Đồ ngốc này, cố ý chăng?!
Đại ca nghiến răng nghiến lợi.
Khuất Đại Tráng thất tha thất thểu từ cửa sau đi vào, sau lớp lập tức ồn ào, Khuất Đại Tráng hỏi: “Còn mấy phút nữa vào tiết vậy? Tao vẫn chưa ăn sáng, không biết kịp giờ đến căn tin mua bánh mì ăn không?”
Lưu Hải Dương nhìn di động: “Còn một phút, không kịp đâu.”
Khuất Đại Tráng gào khóc hai tiếng, mắt thấy hộp sữa bò trên bàn Quý Nhượng, đưa tay cầm lấy: “Anh Nhượng, anh còn uống hộp sữa này không? Không uống cho em uống.”
Quý Nhượng cầm sách tiếng Anh đánh lên mu bàn tay cậu một cái, Khuất Đại Tráng hét thảm, giận dỗi rụt tay về: “Không cho thì thôi, sao còn đánh người ta chứ!”
Quý Nhường trừng cậu một cái, sau đó dời hộp sữa đến vị trí sát tường, dùng một quyển sách tham khảo che lại.
Khuất Đại Tráng há hốc: “Sao vậy anh Nhượng? Không phải chỉ là một hộp sữa thôi sao? Nếu không phải sáng sớm chặn đám oắt con giúp tiểu tiên nữ nhà anh, thì em có không ăn bữa sáng không?”
Ánh mắt Quý Nhượng khẽ động.

Tiểu tiên nữ của anh hôm qua còn đánh nhau vì anh.
Đồ ngốc đó, nghe nói còn giẫm chân người ta nữa.
Hóa ra lại là vì anh.
Cô dùng cách của mình để bảo vệ anh.
Cảm giác được người khác bảo vệ, hóa ra là như vậy sao?
Sao đây, có chút cảm động cũng thôi đi, nhưng sao vẫn cảm thấy hơi tự hào nhỉ?
Đại ca nhìn hộp sữa, cứ nhìn chằm chằm, hệt như xung quanh không có người, anh cứ thế mà phì cười.
Khuất Đại Tráng như gặp quỷ vậy, quay đầu hô to với Lưu Hải Dương: “Anh Nhượng rốt cuộc bị tà ma quỷ quái nào nhập vào người rồi!”
……
Buổi tự học sáng kết thúc, Quý Nhượng làm công tác chuẩn bị hết một tiết, cuối cùng cũng cầm hộp sữa lên uống, cắn ống hút hút một ngụm.

Nguyên chất, thơm ngon, là hiệu gì thế, anh muốn đi mua mười thùng!
Đang nghiên cứu nhãn hiệu, lớp phó thể dục chạy lên bục giảng nói: “Ai muốn tham gia hội thao có thể đến ghi danh nha.”
Bên dưới ồn ào người ngủ, người nghịch điện thoại, không ai để ý đến cậu ta.
Lớp phó thể dục lại tiếp: “Mỗi hạng mục đều cần có người tham gia, mọi người tích cực một chút, vì lớp chúng ta mà giành chút vinh quang đi nào! Còn có thể cộng điểm học phần nữa!”
Vẫn không ai quan tâm đến cậu.
Lớp phó thể dục khóc lóc chạy đi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Tiết sau, Lưu Nghiêu bước vào, cầm lấy danh sách trống không hỏi: “Đều không muốn tham gia phải không?”
Mọi người im lặng, Lưu Nghiêu cười lạnh: “Thôi được, thầy sẽ xin trường, lớp mình không tham gia hội thao, ở trên lớp tự học.”
Bên dưới lập tức kêu gào.
Vài ban cán sự đứng dậy làm gương, chia nhau ghi danh vài hạng mục.
Lưu Nghiêu nhìn quanh lớp một vòng, chợt hỏi thiếu niên đang lẳng lặng uống sữa: “Quý Nhượng, em có muốn đăng ký hạng mục thi đấu nào không?”
Quý Nhượng ngẩng đầu nhìn ông một cái: “Không hứng thú.”
Lưu Nghiêu nói: “Không phải em thích chơi bóng rổ sao?”
Quý Nhượng thắc mắc: “Trong hội thao có thi bóng rổ ư?”
Lưu Nghiêu: “Không có, nhưng có bóng bàn.

Đều là bóng cả, không khác biệt mấy, đăng ký môn này nhé?”

Quý Nhượng: “...”
Mẹ nó, có thể giống nhau sao?
Nhưng nghĩ lại, từ lúc vào Nhất Trung đến giờ, bản thân tuy làm đủ chuyện xấu, nhưng Lưu Nghiêu trước giờ không vì anh là học sinh kém mà mỉa mai, khinh thường anh, ông đối xử với anh vẫn là không tệ.
Thành tích bình quân mỗi năm của lớp mình luôn xếp cuối, Lưu Nghiêu ít nhiều cũng vì thế mà bị giáo viên lớp khác coi thường.

Quý Nhượng không bất cần như trước, nên lương tâm cũng bắt đầu có chút áy náy.
Anh cảm thấy đây là lúc phải hồi đáp lão Lưu rồi.
Thế là gật đầu đồng ý: “Được, thế đăng ký một cái.”
Đăng ký xong vẫn còn đá ghế Khuất Đại Tráng: “Tụi mày cũng đăng ký.”
Các đàn em: “...”
Anh ép bọn em học thì cũng thôi đi, giờ còn ép bọn em tham gia hội thao???
Lưu Nghiêu mừng rỡ, trong lòng cảm động, dứt khoát đưa danh sách cho Quý Nhượng: “Hôm nay trước khi tan học, các em đến đăng ký ở chỗ Quý Nhượng.”
Học sinh lớp 11/9: “...”
Thầy có ý gì đây?
Quý Nhượng cầm danh sách nhìn một lượt, ghi tên mình vào mục chạy nước rút 50m, sau đó lười nhác ngã người ra ra sau, cười như không cười nói: “Đều tự giác đến chỗ tôi ghi danh, đừng để tôi đến tìm các cậu.”
Học sinh lớp 11/9: “...”
Hu hu hu.
Chưa đến trưa, các hạng mục hội thao đều đã ghi danh đầy.
Lưu Nghiêu nhìn danh sách lớp phó thể dục đưa đến, bất giác bắt đầu nghĩ, có cần giao một chức vụ trong ban cán sự lớp cho Quý Nhượng phụ trách không nhỉ?
Các hạng mục thi đấu của lớp 11/9 đều dưới sự áp bức của đại ca mà nhanh chóng giải quyết xong, những lớp khác nào dễ dàng như thế.
Có hạng mục lại vượt quá người đăng ký, có hạng mục lại không ai chịu ghi danh.

May mà lớp 11/2 có Nhạc Lê đăng ký thi chạy dài 1000m, chờ đến khi cô nàng ý thức được hạng mục thi đấu này đáng sợ đến thế nào, muốn hối hận đã không kịp rồi.
Cô lớn tiếng hét “Lớp trưởng bẫy tớ” một tiếng, đành khóc hu hu kéo Thích Ánh cùng cô đến sân thể dục luyện tập.
San khi tan học, trên sân thể dục có người đi dạo, có người chơi bóng rổ, nô đùa.


Nhạc Lê vừa nhìn liền thấy Thẩm Ước đang dạy học sinh đập bóng.
Gần đây nghe nói Thẩm Ước đang làm huấn luyện cho đội bóng rổ, Nhạc Lê thật sự hận mình không phải là con trai.

Cô nàng đứng trên đường chạy nhìn trân trân một lúc, chán chường bắt đầu chạy quanh sân vận động.
1000m là chạy hai vòng.
Nhạc Lê chỉ chạy được nửa vòng liền không chịu nổi.
Đặt mông trên đường nhựa, cô khóc lóc hỏi Thích Ánh: “Hôm hội thao tớ có thể xin nghỉ bệnh không đến không?”
Thích Ánh lực bất tòng tâm nhìn cô.
Đang khóc hu hu, sau lưng bỗng có tiếng nhắc nhở: “Bạn nhỏ, đừng ngồi trên đường chạy, em mau đứng lên đi.”
Nhạc Lê kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Thẩm Ước ở sau lưng đang cười khanh khách.

Cô nàng vội bò dậy, lắp bắp chào hỏi: “Thầy… Thầy Thẩm.”
Thẩm Ước gật đầu, cười hỏi: “Tan học sao em vẫn chưa về nhà? Đến đây đi dạo ư?”
Nhạc Lê nhỏ giọng đáp: “Em ghi danh chạy dài 1000m trong hội thao, nên đến đây luyện tập một chút.”
Thẩm Ước có chút bất ngờ nhìn cô, khen ngợi: “Thật là dũng cảm.” Khen xong, anh nói tiếp: “Trùng hợp thầy là trọng tài trong nội dung chạy dài 1000m nữ, bạn học nhỏ cố lên nhé.”
Nhạc Lê vốn đang chán chường, giờ đây vẻ mặt lại lập tức sáng lên.
Thẩm Ước cảm thấy bạn học này có biểu cảm vô cùng phong phú, khá thú vị: “Mấy hôm nay nên luyện tập chạy chậm trước, rèn luyện tim phổi.

Lúc thi đấu ban đầu không cần chạy nhanh, cần giữ vững tốc độ, dùng mũi hít vào, dùng miệng thở ra, đến nửa vòng cuối hẵng tăng tốc.”
Nhạc Lê liên tục gật đầu.
Thẩm Ước nhìn đội bóng rổ đang chạy vòng quanh sân, vẫy tay cười: “Có gì thắc mắc có thể đến hỏi thầy, chú ý đừng làm mình bị thương nhé.”
Anh cầm giáo án xoay người chạy đi, Nhạc Lê bỗng ngập tràn dũng khí, gọi: “Thầy Thẩm! Em nhất định hạng nhất cho thầy xem!”
Thẩm Ước quay đầu, đôi mắt đẹp nhuốm màu hoàng hôn hiện lên vài phần ấm áp: “Được, cố lên.”
Quả tim bé nhỏ của Nhạc Lê lập tức đập thình thịch không ngừng.
Cô hệt như làm trộm bị người ta phát hiện vậy, ghé tai Thích Ánh hỏi nhỏ: “Ánh Ánh, đây chính là cảm giác yêu đương ư?”
Thích Ánh dùng ánh mắt nói cho cô biết:
Cậu đây chính là cảm giác yêu đơn phương.
……
Cuối tuần, Du Trình đưa Thích Ánh đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, kết quả kiểm tra cho thấy thính lực của cô đã hoàn toàn phục hồi, vết thương trong tai cũng đã khép lại, xác suất để lại di chứng là 0%.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Du Trình xem như được dỡ xuống, loại chuyện vui mừng như thế đương nhiên phải ăn mừng, ông gọi điện cho Ngô Anh Hoa dặn bà không cần đi chợ nấu cơm, cả nhà vui vẻ đi ăn lẩu.
Du Trạc nhúng một miếng ruột vịt, vừa ăn vừa hỏi: “Chị, hội thao chị có đăng ký hạng mục nào không?”
Thích Ánh lắc đầu.

Du Trạc hưng phấn nói: “Em đăng ký nhảy cao cùng chạy tiếp sức 400m, đến lúc đó chị nhớ đến cổ vũ em đấy!”
Cô gật đầu cười.
Thứ hai đến trường, hội thao mùa thu nhiệt liệt diễn ra.
Mở màn là đội hình diễu hành, sau đó là giám thị lên sân khấu phát biểu, sau khi nghi thức hoàn thành, người thi đấu sẽ thi đấu, người cổ vũ thì đi cổ vũ, người trốn học thì trèo tường.
Thích Ánh không có nhiệm vụ gì cả, mọi người đều rất săn sóc cô.

Nhưng cô cũng ngượng ngùng không muốn cứ nhàn rỗi không làm gì, nên chạy về lớp dùng giấy làm một cây cờ nhỏ, dùng bút đỏ ghi bốn chữ nét thô “Lớp 11/2 cố lên”.
Sau đó liền chạy đến sân có học sinh lớp 11/2 thi đấu, phất cờ nhỏ.
Sân thi đấu này là chạy rút nước 50m nam.
Quý Nhượng mặc áo thun đen, quần thể dục xám, đứng bên sân ép chân.
Hai bên đường đứng đầy người, đông hơn so với các khu sân khác, không ít thiếu nữ đều đến để ngắm anh.
Khuất Đại Tráng cảm thán nói: “Đông người quá ta.” Lại dặn dò: “Anh Nhượng, nhiều người xem như thế, không thể thua được.”
Quý Nhượng lười nhác lườm cậu một cái: “Quan trọng là tham gia, thắng thua không quan trọng.”
Khuất Đại Tráng dẩu môi, xoay đầu nhìn thấy Thích Ánh phất cờ trong đám người, lập tức hưng phấn nói: “Anh Nhượng! Tiểu tiên nữ của anh đến cổ vũ anh kìa!”
Ánh mắt lười nhác của Quý Nhượng lập tức thu lại, chăm chú nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ đứng hàng đầu trong đám đông.
Tay còn cầm cây cờ nhỏ huơ qua huơ lại, vô cùng đáng yêu.
Khoảng cách có chút xa, anh không đeo kính áp tròng, không nhìn thấy chữ trên đó, nhưng khóe môi lại không kìm được mà nhếch lên.
Chắc chắn cô đến cổ vũ cho anh rồi!
Cơ thể lập tức tràn đầy năng lượng.
Giáo viên trọng tài thổi còi, các học sinh thi đấu liên tục đứng vào chỗ mình.
Quý Nhượng chạy trên đường chạy thứ hai.

Làm xong tư thế chuẩn bị chạy, chỉ chờ sau khi tiếng còi vang lên, sẽ cho tiểu tiên nữ nhìn thấy tư thế siêu ngầu của anh.
Chạy đến đằng trước, nhìn về vị trí của Thích Ánh.
Trong khoảng cách gần, cuối cùng anh cũng nhìn rõ chữ ghi trên cây cờ nhỏ của cô.
Lớp 11/2 cố lên.
Quý Nhượng:………………
Thích Ánh đến giờ mới nhìn thấy anh, khóe môi ngỡ ngàng hơi hé ra.
Ánh mắt đối diện với đôi mắt anh lộ ra vài phần hoang mang.
Sau đó gương mặt cô tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, cô lén lút, lén lút, giấu cây cờ nhỏ ra đằng sau.

Bình Luận (0)
Comment