Quý Nhượng nhìn cô gái nhỏ khóc đến thở không nổi trong lòng, sắc mặt tái nhợt.
Hóa ra, cô không phải không để ý.
Cô cũng không lạc quan như đã thấy.
Hóa ra cô cũng giống mình vậy, cô không vì chuyện này mà cảm thấy tự hào.
Anh từng vô cùng lo lắng, khi cô biết được chân tướng, lúc cô biết được nguyên nhân đằng sau tất cả hành vi phản nghịch của anh, cô sẽ không chạy cùng anh nữa, sẽ giống như lời Phương Húc nói, cô sẽ coi đó là vinh quang, mà anh coi đó là hổ thẹn.
Hóa ra không phải vậy.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nội tâm chân thực của cô, biết được cô cũng giống như mình, anh lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Cô khóc đến anh sắp phát điên rồi, nếu như bây giờ có người nói với anh rằng, lấy mạng của mình ra trao đổi cô sẽ không đau khổ như thế, anh nhất định không do dự mà giao ra.
Trán của cô gái nhỏ dán lên cằm anh, thút tha thút thít.
Lúc ngẩng đầu, nước mắt cọ lên mặt anh.
Ngón tay cô gắt gao nắm lấy tay áo anh, hệt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nhỏ giọng run run hỏi anh: “Em không nên trách bố phải không?”
Tín ngưỡng bấy lâu này trong mắt cô bỗng trở nên mỏng manh và yếu ớt.
Trong ngày mưa này, nó hệt như không chịu nổi một đòn liền vỡ vụn.
Nhưng cô hỏi câu này rõ ràng vẫn mang theo mong đợi.
Dường như cô mong muốn có người đứng ra chắp nối lại tín ngưỡng cho cô lần nữa.
Quý Nhượng biết mình không nên nói dối.
Nhưng sao có thể trách anh đây?
Oán hận này trong lòng anh mười mấy năm, đâm chồi nảy lộc mọc đầy gai, nó đã biến thành chấp niệm chỉ cần chạm vào liền đau.
Nhưng anh không thể để cô gái nhỏ trở thành người như anh vậy.
Cô yêu thế giới này, cũng được thế giới này đối xử ôn hòa.
Cô thuần khiết dịu dàng, nội tâm hoàn mỹ, không giống như anh, rơi vào trong vực sâu oán hận đau khổ.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô, giọng vừa trầm vừa khàn: “Đúng vậy, ông ấy là anh hùng.”
Ông ấy là anh hùng.
Chúng ta có thể không vì ông ấy mà cảm thấy tự hào, nhưng không sao cả, ông ấy vẫn là một anh hùng.
Quý Nhượng bỗng nhớ đến ngày đó, ông nội nghiêm giọng nói trong tiếng khóc lóc ầm ĩ của anh: “Đầu tiên ông ấy là một quân nhân! Sau đó mới là bố cháu! Là chồng của vợ ông ấy! Quân nhân phải làm chuyện mà quân nhân nên làm! Đó là sứ mệnh của ông ấy!”
Anh vẫn luôn không thể nào hiểu được, anh oán hận cho đến nay.
Nhưng nghĩ đến tấm ảnh mặc cảnh phục trên bia mộ, nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng anh vì câu nói kia mà ngừng khóc, anh bỗng ý thức được.
Quân nhân hoặc cảnh sát, vốn đều phải hi sinh.
Trên đời này dù sao vẫn cần có một số người không ích kỷ như thế.
Bên ngoài cuối cùng cũng đã ngừng mưa.
Thích Ánh nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, sau khi nước mắt khô đi, mắt cô vẫn còn đỏ, đôi mắt ươn ướt khiến người ta đau lòng.
Quý Nhượng ôm cố đứng dậy, sau đó đi vào nhà vệ sinh làm ướt khăn lông, giúp cô lau mặt.
Da cô trắng như tuyết, lại mềm mại, dù anh lau rất nhẹ nhưng sau khi lau xong vẫn để lại vết đo đỏ.
Cô lần đầu khóc trước mặt anh như thế, dường như có vài phần xấu hổ, cụp mắt không dám nhìn anh.
Quý Nhượng giúp cô lau mặt xong, thấp giọng hỏi cô: “Em đói bụng không?”
Dù sao khóc cũng là một chuyện rất tốn sức.
Cô sờ sờ bụng, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn là dạ dày thành thật nhất, cô lặng lẽ gật đầu.
Anh cười, nắm lấy tay cô: “Mưa ngừng rồi, chúng ta đi ăn khuya thôi.”
Thành phố sau cơn mưa to trở nên vô cùng sạch sẽ.
Đèn neon chiếu sáng đêm tối, ánh sao lấp lánh trong màn đêm, cửa tiệm bị mưa to ép ngừng kinh doanh lại lần nữa mở cửa.
Thích Ánh đi trên phố, cảm thấy một ngọn cỏ một cái cây ở đây đều quen thuộc.
Giọng cô ồ ồ mang theo giọng mũi sau khi khóc xong, ngón tay nhỏ chỉ về chỗ rẽ đằng trước, mềm mại nói: “Chỗ đó có tiệm bánh cuốn lòng bò* siêu ngon.”
(* Nguyên văn 牛肉肠粉, hình ảnh minh họa ở cuối chương)
Quý Nhượng nắm lấy tay cô bước đến đó, ông chủ đang đứng bên lồng hấp, anh nói: “Một phần bánh cuốn lòng bò.”
Ông chủ vui vẻ nói: “Có ngay.”
Ông nhanh chóng mang đến, lúc nhìn thấy Thích Ánh ngoài cổng, liền cười nói: “Ôi chao em nhỏ, lâu lắm rồi không gặp em.”
Thích Ánh cũng ngoan ngoãn cười với ông.
Ăn xong bánh cuốn, cô liếm liếm môi, lại nói: “Em muốn đến tiệm sau trường ăn lẩu cay**.”
(** Nguyên văn 麻辣烫, lẩu xiên que, hình ảnh ở cuối chương)
Thế là Quý Nhượng bắt xe, dẫn cô đến Thất Trung Yến Thành.
Thất Trung Yến Thành trông cũ hơn Nhất Trung Hải Thành rất nhiều, là trường cấp ba trọng điểm lâu đời của thành phố này, được xây hơn trăm năm, bây giờ trong trường vẫn còn giữ lại khu lớp học ngày xưa.
Bức tường bên ngoài trường đã rất cũ kĩ, có dây thường xuân mọc đầy, còn có loài hoa tím nho nhỏ không biết tên mọc trên vách tường.
Quý Nhượng trêu cô vui vẻ: “Bức tường này của trường bọn em, anh tung người một cái liền nhảy qua hai bức.”
Thích Ánh: “Wow, thật lợi hại nha.”
Quý Nhượng: “...”
Cô gái nhỏ rốt cuộc là thật lòng khen anh hay là đang mỉa mai anh vậy?
Con phố ngoài trường cũng đã rất lâu đời, rể cây của cây bên đường đều lộ ra ngoài, gồ ghề phức tạp, có thể ném viên đá nhỏ xoay tròn bên trong.
Trên tán cây cành lá um tùm tươi tốt, lá xanh đậm mờ ảo dưới ánh đèn đường, vì vừa mưa to nên thỉnh thoảng cây còn nhỏ nước xuống.
Tiệm lẩu cay ở cổng sau vẫn còn mở, có vài học sinh Thất Trung mặc đồng phục vừa ăn vừa cười.
Bà chủ đến đón tiếp, cười hỏi: “Đi hai người à?”
Quý Nhượng gật đầu, dẫn cô ngồi bên cạnh cửa ra vào.
Thích Ánh quen thuộc cầm khay ra lấy thức ăn, dịu dàng hỏi anh: “Anh thích ăn gì?”
Anh nói: “Em ăn gì anh ăn nấy.”
Cô không tham nhiều, cô gái nhỏ là người rất dễ thỏa mãn, chọn món thích ăn cầm hai ba xiên, sau khi đưa cho bà chủ liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên anh.
Quý Nhượng đưa cho cô một chai sữa đậu, mở nắp, cắm ống hút cho cô.
Cô hút hai ngụm, trong mắt đều là ý cười: “Ngọt quá.” Cô sát lại gần hơn, nhẹ giọng nói với anh: “Lúc em mới vào cấp hai rất thích ăn ở đây.
Có lần tan học, em cùng bạn cùng bàn đến đây ăn rất nhiều xiên, ăn hết tiền trên người.”
Cô ngượng ngùng cúi đầu: “Sau đó bà chủ giảm cho em hai tệ, em mới có tiền ngồi xe buýt về nhà.”
Quý Nhượng sắp cười chết mất.
Chỉ là nghe cô kể cảm thấy Ánh Ánh lúc nhỏ rất dễ thương.
Anh nhịn cười xoa đầu cô: “Ừ, bà chủ thật tốt.
Hôm nay ăn nhiều một chút để báo đáp cho bà ấy.”
Cô vui vẻ gật đầu, ăn xong lẩu cay lại đi đến con phố đằng trước uống trà sữa.
Tiệm nào cho nhiều trân châu, đậu đỏ tiệm nào ngon nhất, tiệm trà sữa nào có vị chính thống nhất, rõ ràng là kí ức cô chưa từng trải qua nhưng nhắc đến cô đều nắm trong lòng bàn tay.
Hai người ăn xong món cô thích ăn, đi qua con đường cô cùng đi, anh cùng cô lần nữa ôn lại chuyện cũ.
Quá khứ kia vốn không phải là của cô, nhưng từ nay về sau, cô lần nữa nhớ đến sẽ nhớ trong đêm mưa này, chàng trai ấy nắm lấy tay cô, nghiêm túc nghe cô kể chuyện.
Gần mười một giờ đêm, Quý Nhượng mới đưa cô về khách sạn.
Cô có chút buồn ngủ, cả đường níu lấy góc áo của anh, đi theo chân anh.
Trong lòng Quý Nhượng mềm đến ngứa ngáy, anh dán lên tai cô thấp giọng hỏi: “Anh trai bế em về có được không?”
Cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em tự đi được.”
Nói xong lại dụi mắt, cố đứng thẳng hơn, cố tỉnh táo một chút.
Quý Nhượng phì cười, anh biết cô xấu hổ, dù sao lúc này trên phố vẫn có người nên anh cũng không ép cô đưa cô về phòng.
Sợ bị cậu cô phát hiện nên anh cũng không ở lại lâu, nhìn thấy cô về phòng đóng cửa anh cũng xuống lầu về phòng mình.
Phòng anh ở tầng dưới, về phòng anh liền đem quần áo ẩm ẩm phơi lần nữa.
Lúc nằm trên giường, anh lại trở đi trở lại không ngủ được.
Vừa nhắm mắt trong đầu liền hiện lên ánh mắt của cô gái nhỏ khiến anh đau lòng.
Anh cảm thấy mình chẳng biết là thứ gì, lâu như thế vẫn không phát hiện ra cô đang vờ tỏ ra mạnh mẽ.
Trở người nửa tiếng, cuối cùng anh bò dậy gọi điện cho Du Trạc.
Du Trạc đoán chừng đã ngủ rồi, lúc nghe máy giọng nói buồn bực: “Có bệnh à, giờ này còn gọi điện!”
Giọng Quý Nhượng bình tĩnh: “Tôi hỏi cậu, trước đây chị cậu có chỗ nào khác thường không?”
Du Trạc cực kì buồn bực: “Có phải anh có bệnh không!”
Quý Nhượng: “Có phải cậu muốn ăn đòn không? Trả lời ông đây đàng hoàng!”
Bên kia vang lên tiếng sột soạt, hình như là từ trong chăn bò dậy, không tình nguyện hỏi: “Chỗ khác thường gì chứ? Chị ấy vẫn luôn rất bình thường.
Điểm không bình thường duy nhất chính là không hiểu sao lại nhìn trúng anh.”
Quý Nhượng: “Mẹ nó, cậu trả lời đàng hoàng cho ông.
Lần này cô ấy về Yến Thành viếng mộ khóc rất dữ dội, tôi lo lắng tâm lý của cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Du Trạc ‘à’ một tiếng, lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, do dự nói: “Không phải chăng...Chị, chị ấy trước đây khá nghiêm trọng, nhưng sau lần tự tử tỉnh lại, chị ấy liền trở nên rất bình tĩnh đến cả bác sĩ cũng nói chị ấy khỏi bệnh rồi.”
Hít thở ở bên kia bỗng trì trệ.
Nửa ngày mới nghe giọng cứng đờ của Quý Nhượng: “Tự tử gì?”
Du Trạc kinh ngạc: “Anh không biết sao? Sau khi cô và dượng tôi xảy ra chuyện, chị tôi uống thuốc ngủ tự tử, sau đó được cứu sống.
Có thể là chết qua một lần chăng? Chị ấy chầm chậm chấp nhận rồi.”
Quý Nhượng cắn lưỡi đến bật máu, tim đau đến suýt nữa khiến anh sụp đổ.
Một lúc sau, anh thấp giọng mắng: “Cô ấy chấp nhận cái rắm.”
Cô chỉ là đem đau khổ che giấu đi mà thôi.
Vì không muốn người bên cạnh lại lo lắng.
Ôi bảo bối của anh....