Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 63


Hôm sau đến trường, Khuất Đại Tráng cả mặt u oán nhìn Quý Nhượng, nhìn đến hết cả giờ tự học sáng.
Cuối cùng Quý Nhượng thật sự không chịu nổi nữa, dùng sách anh văn đập cậu: “Mẹ nó, mày nhìn ông đây vậy nữa, có tin ông móc mắt mày ra không?”
Khuất Đại Tráng uất ức tránh đằng sau Lưu Hải Dương, trách anh: “Anh lừa đảo! Anh lừa gạt tình cảm của em, tổn thương tâm hồn của em!”
Quý Nhượng hận không thể hai phát đá chết cậu: “Ông đây lừa mày thế nào?”
Khuất Đại Tráng: “Anh gạt em, anh nói bệnh nên xin nghỉ phép, làm em uổng phí lo lắng cho anh hai ngày! Kết quả thì sao? Anh rõ ràng là xin nghỉ cùng tiểu tiên nữ, đi cùng cô ấy!”
Quý Nhượng nói: “Mẹ nó ai biểu mày hỏi này hỏi nọ, muốn hỏi rõ ngọn nguồn làm gì?”
Anh lười giải thích nhiều, chỉ tùy tiện nói là bệnh rồi.
Khuất Đại Tráng không chịu, muốn Quý Nhượng bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu, sau đó bị Quý Nhượng đánh một trận, tâm lý cùng sinh lý đều bị thương nặng.
Nói ra quả là thấm đẫm nước mắt.
Buổi chiều lớp 11/9 có tiết thể dục, hai ngày nay Quý Nhượng bỏ bê không ít bài vở nên không xuống tập, ở trong lớp làm đề.

Trong lớp chỉ còn mỗi anh, làm được một nửa liền có người ló đầu vào cửa sau, gặm kem cây bước vào hỏi anh: “Sao anh không học thể dục?”
Là Du Trạc, cả mặt cậu đầy mồ hôi, có lẽ vừa học thể dục xong, cả người cậu đều là mùi mồ hôi.

Nhìn thấy anh đang giải đề, cậu vô cùng ngạc nhiên: “Anh không tập thể dục là vì giải đề toán à?!”
Quý Nhượng nhìn cậu một cái, đang làm hàm số lượng giác trên vở nháp: “Sao, không được à?”
Du Trạc nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: “Không phù hợp với khí chất học bá của anh.”
Quý Nhượng cảm thấy nhóc con lấy những du côn suốt ngày hô đánh hô giết làm thần tượng này thật sự hết thuốc chữa.

Nhưng tốt xấu gì cậu ta cũng là em trai của bảo bối anh, nên ạnh vẫn nhắc nhở hai câu, không thể mở to mắt nhìn cậu sa đọa.
Thế là anh ngừng bút, nhạt giọng hỏi cậu: “Học tập có phải là rất lợi hại?”
Du Trạc gặm kem: “Khá lợi hại.”
Quý Nhượng lại hỏi: “Đánh nhau giỏi có phải cũng rất lợi hại?”
Du Trạc nghĩ ngợi: “Không sai.”
Quý Nhượng: “Thế nếu học giỏi lại đánh hăng, có phải là lợi hại nhất không?”

Du Trạc: “!!!”
Quý Nhượng: “Làm được như thế mới là lợi hại nhất.” Nhắc nhở xong, anh cầm bút tiếp tục giải đề.
Du Trạc đang ăn kem cảm thấy nhân sinh quan của mình trong mười mấy phút này đã chịu công kích cực lớn.

Cậu bỗng cảm thấy trước đây là mình quá hạn hẹp, chỉ muốn đánh đánh giết giết dùng nắm đấm nói chuyện, mà đại ca chân chính đã sớm đứng trên vai của người khổng lồ!
Du Trạc ăn kem, cả mặt nặng nề rời đi.
Sau khi về lớp mình cậu mới phản ứng lại, mình đến tìm Quý Nhượng để làm gì.
À, cậu muốn đi hỏi, lần này Quý Nhượng có phải là cùng chị cậu đi Yến Thành không.
Bỏ đi, không quan trọng, cậu vẫn phải lần nữa đặt lại mục tiêu của đời người thôi.
……
Buổi chiều tan học, Quý Nhượng đi đón Thích Ánh.

Cô và Nhạc Lê cười cười nói nói bước ra khỏi lớp học, bất kì ai đều không phát hiện được thiếu nữ có nụ cười đến đôi mắt lấp lánh ánh sao trong nội tâm lại có vết thương lòng sâu như thế.
Cô làm sao có thể giấu được tốt như vậy.
Anh vừa tức vừa đau lòng.
Chờ lúc cô vui vẻ chạy đến, anh lại không thể không giấu đi toàn bộ cảm xúc phức tạp, lộ ra nụ cười như không có chuyện gì.
Cô dường như đã để lại bi thương ở Yến Thành, ngọt ngào hỏi anh: “Chúng ta đi làm bài tập không?”
Quý Nhượng nhớ đến việc quan trọng của tối nay, chỉ đành nói dối từ chối: “Điều hòa trong nhà bị hỏng, lát nữa thợ sửa đến, anh phải về sớm.”
Cô cũng không thất vọng, mềm giọng nói: “Thế em cũng về nhà.”
Quý Nhượng đưa cô đến trạm xe buýt, nhìn cô lên xe rời đi mới xoay người về cổng trường, lái chiếc mô tô leo núi của mình đi tìm Trần Phong Trí.
Nhà họ Trần làm nghề châu báu, trong nhà đều là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới, vàng bạc châu báu của Trần gia là một trong ba nhà châu báu cực lớn trong nước, có thể thấy rõ được thực lực.
Nhưng Trần Phong Trí thân là con trai cả được kì vọng nhất của nhà họ Trần lại đi học tâm lý học, không dính dáng gì đến châu báu, trở thành bác sĩ tâm lý, còn là loại nổi tiếng trong và ngoài nước.
Anh lớn hơn Quý Thiên vài tuổi, là đàn anh đại học của Quý Thiên.

Quan hệ của hai nhà không tệ, lúc Trần Phong Trí còn chưa đi New York đào tạo chuyên sâu, Quý Nhượng bị trói đến chỗ anh làm tâm lý trị liệu, anh từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống chạy trốn không nói, còn làm vỡ mất bình sứ mẫu đơn Cảnh Đức mà anh ta tâm tâm niệm niệm.

Sau đó Trần Kiếm Phong đã lái chiếc Ferrari đỏ của mình đến trường chặn Quý Nhượng, Quý Nhượng còn cho rằng anh cũng giống như những bác sĩ tâm lý trước kia.
Nào ngờ Trần Phong Trí lại đến bắt anh bồi thường.
Bồi thường bình sứ Cảnh Đức giá trị đắt đỏ kia.
Cuối cùng Quý Nhượng đành ném thẻ tiền tiêu vặt của mình vào đầu anh mới kết thúc chuyện này.
Một cái ném này, ngược lại còn ném ra chút liên lạc.

Ít nhất Quý Nhượng không bài xích anh như trước đây, đồng ý trả lời tin nhắn anh, cũng chấp nhận nghe điện thoại của anh.
Sau này Quý Nhượng mới biết, Trần Phong Trí trông có vẻ như đang nhiều chuyện, rảnh rỗi nói chuyện phiếm nhưng thật ra đã vô hình tiến hành hướng dẫn tâm lý cho anh.

Khoảng thời gian khó khăn nhất cũng là anh ta dẫn anh trải qua.
Tuy cuối cùng cũng không giúp anh gỡ được nút thắt trong lòng nhưng anh từ đầu chí cuối chưa từng mất đi ý niệm đối với cuộc sống này.
Được chăng hay chớ cũng xem như là một cách sống đi.
Quý Nhượng đối với năng lực nghiệp vụ của Trần Phong Trí cũng khá tin tưởng.
Căn hộ của Trần Phong Trí đang ở nằm trong một tòa chung cư ngay trung tâm thành phố, cao hơn sáu mươi tầng, anh ta ở tầng cao nhất nói muốn sống yên tĩnh trong sự ồn ào.
Thật sự có bệnh.
Quý Nhượng đi thang máy sắp buồn bực chết rồi.
Lúc nhấn chuông cửa, Trần Phong Trí khoác áo ngủ cầm rượu vang mở cửa, nhìn thấy anh còn thở dài nói: “Đáng tiếc không phải là người đẹp đến tìm anh.”
Quý Nhượng lười nói chuyện phiếm với anh, vừa bước vào nhà liền đi vào chủ đề chính: “Tôi muốn hỏi anh, người từng có hành vi tự tử, trong tình trạng tâm lý không hề hồi phục vẫn sẽ xuất hiện tình trạng muốn tự tử chứ?”
Trần Phong Trí ngồi trên sô pha, bàn trà trước mặt còn đặt một bàn cờ tướng quốc tế, ngồi chơi một mình, anh ta nhấp một ngụm rượu, sau khi đi quân trắng, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Ai từng tự tử?”
Quý Nhượng mặt không biểu cảm: “Nếu anh không đàng hoàng trả lời câu hỏi của tôi thì anh xuống vườn hoa dưới lầu mà tìm bàn cờ của mình.”
Trần Phong Trí bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Tôi đang nghỉ phép mà, cậu lại bắt tôi đi làm.” Nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng lạnh của Quý Nhượng, anh đưa hai tay đầu hàng, “Được được được.

Tự tử phải không? Người mà cậu nói là dạng tâm lý thỏa mãn hay là trong lòng giải thoát? Đã tự tử mấy lần? Lần gần đây nhất là khi nào?”
Quý Nhượng do dự: “Có lẽ chỉ có một lần.”
Trần Phong Trí: “Có lẽ?”

Quý Nhượng: “...”
Anh đem tình trạng của Thích Ánh nói qua một lượt.
Trần Phong Trí vừa nghe vừa gật đầu, đợi anh nói xong mới trầm tư nói: “Theo lời cậu nói, tình hình này rất nghiêm trọng, Chúng tôi từng thống kê, một người từng tự tử qua từ lúc ý nghĩ tự tử hình thành đến khi biến mất triệt để, quá trị trị liệu trung gian cần hai năm.

Cậu nói người này, chưa đến nửa năm đã hoàn toàn khỏi hẳn sao? Nếu thật sự từng tự tử qua, điều này căn bản là không thể nào.”
Anh nói một đống chẩn đoán chuyên ngành tâm lý học, Quý Nhượng nghe như lọt vào mây mù, đến cuối cùng hoàn toàn mù mịt.
Anh xen ngang Trần Phong Trí đang thao thao bất tuyệt: “Anh nói cho tôi biết, tôi nên làm gì.”
Trần Phong Trí cầm ly nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi nói: “Đơn giản thôi, để cho người bệnh lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của mình và cảm giác được yêu.

Ví dụ như nuôi chó nuôi mèo, từ tinh thần trách nhiệm nho nhỏ bắt đầu lần nữa khôi phục ý niệm muốn tiếp tục sống.”
Quý Nhượng có điều nghĩ ngợi gật đầu.
Chuyện giải quyết xong, anh cũng không muốn ở trong căn hộ cao hơn sáu mươi tầng này nên chào một tiếng liền rời đi.

Trần Phong Trí ở sau lưng anh: “Hôm nào có cơ hội để tôi gặp cô gái nhỏ mà cậu nói đi.”
Quý Nhượng mở cửa: “Để sau hẵng nói.”
Nếu như không cần, anh thật sự không muốn dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bởi vì như thế chính là nói rõ với cô rằng, tâm lý của em có bệnh.
Cô gái nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng cũng sẽ lẳng lặng buồn bã.
Chuyện khiến cô buồn bã, anh không muốn làm.
Lúc từ chung cư xuống, trời đã bắt đầu tối.

Anh leo lên mô tô, nhắn tin cho Thích Ánh: Em có sợ chuột không?
Cô rất nhanh liền trả lời: Không sợ,
Anh cười, bỏ điện thoại vào trong túi.
Lúc hơn chín giờ tối, Thích Ánh đang làm bài tập bỗng nhận được điện thoại của anh.
Anh ở bên kia cười khanh khách nói: “Anh ở dưới lầu nhà em.”
Cô nhỏ giọng kinh ngạc hỏi: “Anh sao đến đây vậy?”
Quý Nhượng nói: “Anh có đồ cho em, em xuống đây.”
Cô cầm điện thoại chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, cửa sổ của cô vừa khéo nhìn thấy bên dưới, thấy thiếu niên đứng dưới hàng cây long não ở lô ngoài cùng, bóng anh bị đèn đường kéo dài, lay động trên mặt đất.

Cô nhỏ giọng nói: “Thế anh đợi em một chút.”
Gác máy, Ngô Anh Hoa và Du Trình ở ngoài xem ti vi, cô nhẹ giọng nói: “Cậu ơi, con xuống mua kem ăn.”
Hai người đang xem phim đến mê, cũng không để ý cô vì nói dối mà đỏ mặt, khoát tay: “Đi đi.

Phải rồi, con mang rác ngoài cửa xuống luôn nhé.”
Cô gật đầu đồng ý, mang giày vội vã ra ngoài, lúc đi đến cầu thang mới thở phào một hơi, sau đó xách túi rác xuống lầu.
Vứt rác xong, sau đó mới chạy đến chỗ Quý Nhượng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là vui mừng: “Sao anh đến đây thế?”
Quý Nhượng cũng cười, hai tay giấu sau lưng đưa ra.
Trên tay còn cầm một chiếc lồng hồng, bên trong có một con chuột hamster lông trắng như tuyết.
Cô mở to hai mắt, nhỏ giọng “wow” một tiếng.
Quý Nhượng nói: “Con trai anh, để cho em nuôi đấy.”
Thích Ánh ngạc nhiên đến lắp bắp: “Con...Con trai anh?”
Quý Nhượng: “Ừ, nó rất quan trọng với anh, bây giờ anh giao quyền nuôi nó cho em.

Mỗi ngày ba bữa, không được thiếu bữa nào, phải cho nó uống nước, dọn chuồng, chơi với nó, nhớ chưa?”
Cô rất ngây thơ, lại mềm mại hỏi cô: “Anh thật sự để con trai mình cho em nuôi sao? Anh có không nỡ không?”
Quý Nhượng: “...”
Đồ ngốc này, sao cái gì cũng tin vậy.
Anh gắng gượng: “Hết cách rồi, mỗi ngày anh học thêm quá bận, không chăm sóc nó được.

Em có thể giúp anh chăm sóc nó không?”
Cô hưng phấn đến hai mắt sáng lên, nghiêm túc gật đầu, cẩn thận nhận lấy chiếc lồng trên tay anh, lại mềm giọng hỏi: “Nó có tên là gì thế?”
Quý Nhượng: “...”
Đệch, còn phải đặt tên sao?
Thích Ánh cả mặt mong đợi nhìn anh.
Đại ca nhất thời chập mạch, gượng nói: “Nó gọi là Quý Tiểu Nhượng.”.

Bình Luận (0)
Comment