Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 68


Tuy thắng một cái nồi hấp không có gì đáng để tự hào nhưng nhìn thấy Thích Ánh xem nó như bảo bối vậy, ánh mắt của Quý Nhượng nhìn cái nồi ấy cuối cùng cũng trở nên dịu dàng.
Được rồi, lấy thì lấy vậy.
Nhưng ôm chiếc nồi đó thật sự không thể nào ngồi sau xe anh được, sau đó Quý Nhượng há hốc nhìn cô gái nhỏ từ từ đưa hai tay lên, đặt nồi lên đầu cô.
Chiếc nồi kia rất to, che cả đầu của cô, giống như yêu quái không đầu.

Cô dùng một tay giữ lấy quai nồi, một tay nắm lấy góc áo của anh, đề phòng mình ngã xuống, giọng buồn buồn mềm mại từ trong nồi truyền sang: “Như vậy được chưa?”
Quý Nhượng sắp bị cô chọc cười điên mất.

Anh dùng một tay gõ đáy nồi: “Em xem nó là mũ bảo hiểm à? Lấy nó xuống cho ông!”
Sau đó liền cầm chiếc nồi nhờ viện dưỡng lão giúp đưa về nhà.
Cô gái nhỏ nghe thấy anh nói không phải cho người khác mới yên tâm cười.
Quý Nhượng cầm mũ bảo hiểm màu hồng giúp cô cài quai, nhìn chiếc máy ảnh treo trước ngực cô hỏi: “Chụp nhiều ảnh như vậy để làm gì?”
Hôm nay cô cầm máy ảnh chụp hình, trông như một thợ chụp ảnh nhỏ vậy.
Thích Ánh cười mập sờ: “Cần dùng đến.”
Quý Nhượng đội mũ bảo hiểm, anh sẵn tiện hỏi thôi chứ cũng không để ý lắm.
Anh chạy xe đưa cô về nhà.
Mỗi lần Thích Ánh ngồi yên sau xe anh, anh liền xem mô tô leo núi thành xe đạp, đến cả gió thổi qua cũng trở nên dịu dàng.
Có vài chiếc xe từ đằng sau ầm ĩ chạy sang, Phùng Tiêu nhìn chàng trai chạy xe chầm chậm bên đường, lại nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi đằng sau ôm lấy eo anh, đáy mắt lộ ra chút oán hận không cam lòng.
Nghe nói cậu chủ nhỏ của nhà họ Quý hung hăng, dữ dằn còn có bệnh, không nói lời nào liền đánh nhau còn đánh người ta vào ICU, hút thuốc, hít ma túy còn ẩu đả, không khác biệt gì với đám rác rưỡi cặn bã trong xã hội, loại người này sao có thể lọt vào mắt xanh của cô gái nhỏ chứ?
Nếu không phải ỷ vào gia sản nhà họ Quý, sau lưng lại có quyền lực quân đội mới dám tác oai tác oái như thế sao?
Bạn bè bên cạnh vỗ vai anh ta: “Người anh em, đừng nhìn nữa, so đo với học sinh cấp ba có gì hay ho chứ, hôm khác anh em dẫn cậu chơi cho đã.”
Mấy chiếc xe chạy như bay lướt qua, kéo theo một đống bụi cùng lá khô trong không khí.

Nhưng may Quý Nhượng và Thích Ánh đều đội mũ bảo hiểm, không sao cả.


Chỉ là tiếng động cơ ồn ào khiến anh buồn bực, thầm nghĩ, nếu không phải sau lưng anh còn đang chở bảo bối của anh, chiếc xe mô tô leo núi này mà vồ ga, dựa vài mấy chiếc đó đuổi kịp anh sao?
Quý Nhượng cùng Thích Ánh đến chợ đêm ăn tối xong mới về nhà, trong lúc chờ lên món, cô vẫn cầm máy ảnh lựa ảnh, làm mờ tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ để lại nụ cười trong trẻo, ấm áp trên gương mặt anh.

Quý Nhượng bỗng hỏi: “Có ảnh chụp chung của chúng ta không?”
Cả ngày hôm nay cô vẫn mang theo máy ảnh, nào có tấm chụp chung nào chứ.
Nhân lúc Thích Ánh ngây người, anh kéo cô sang, một tay cầm lấy máy ảnh trong tay cô, một tay vòng qua sau người cô, kéo đầu cô ấn vào vai mình.
Sau đó cánh tay dài nhắm chuẩn hai người trong ống kính: “Cười cái nào.”
Dứt lời, ‘tách’ một tiếng, chụp được bức ảnh cô gái nhỏ ngây người dựa vai anh.
Không tính bức ảnh cầm băng rôn chiều hôm nay, đây là lần đầu tiên hai người chụp ảnh chung.
Ánh đèn vàng trong nhà hàng phủ lên mi mắt hai người, trong ảnh anh đang cười còn cô ngây người nhưng trông rất ngoan, tư thế của hai người thân thiết, giống như một đôi tình nhân ấm áp.
Vành tai Quý Nhượng bỗng nóng lên, anh trả máy ảnh cho cô, ngồi vào chỗ mình, không dám nhìn vào mắt cô, như không có việc gì nói: “Rửa ảnh xong cho anh một tấm.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm sau, chiếc nồi hấp kia được gửi đến nhà.

Nồi hấp trong nhà vừa khéo đã dùng rất lâu, Ngô Anh Hoa hưng phấn không thôi, ôm lấy chiếc nồi khen Thích Ánh: “Ánh Ánh của chúng ta tham gia hoạt động công ích cũng có thể thắng được cái nồi về, quá giỏi!” Lại xoay đầu mắng Du Trạc đang nằm như xác chết trên sô pha: “Mà con! Đến cả cái rắm cũng thả bên ngoài!”
Du Trạc: “???” Cậu ngồi dậy trên sô pha, nghiêm túc hỏi mẹ mình: “Mẹ thật sự muốn nghe con thả rắm trong nhà sao?”
Ngô Anh Hoa: “...”
Bà đây chỉ là dùng biện pháp so sánh khoa trương mà thôi? Đứa nhỏ này sao thế!
Thứ hai đến trường, cả lớp 11/2 càng náo nhiệt hơn trước.
Cuối tuần họ cùng nhau tập luyện hai ngày, đến cả bài tập cũng cùng nhau làm.

Cả nhóm người cùng nhau làm việc nên tình cảm cũng tăng lên không ít, đến Triệu Đô Nam trông cũng không kiêu ngạo như thế, còn hòa hoãn nói chuyện với Nhạc Lê: “Lời thoại cảnh ba, cậu sửa đến đâu rồi?”
Quyển sổ kia của Nhạc Lê khoanh đầy mực đỏ, sau hai ngày tập dợt phát hiện ra không ít vấn đề, lại phải sửa lại một số tình tiết, cố gắng khiến nó thật hoàn mỹ.
Thích Ánh cũng bị không khí này lây nhiễm, hỏi thời gian luyện tập lần sau, muốn cùng mọi người tập dợt.
Nghi thức chào cờ kết thúc, báo trường đặt trên kệ trước cầu thang của tòa nhà lớn đổi mới.


Có học sinh tiện tay cầm một phần xem, đến khi nhìn thấy hạng “Tấm gương của tuần”, lập tức ngạc nhiên đến trợn to mắt: “Ôi đệch? Tớ có phải bị mù không? Tớ thấy gì vậy? Quý Nhượng là tấm gương của tuần?”
《Tấm gương của tuần》là mục chủ chốt của nhà trường, mỗi tuần sẽ bình chọn một học sinh làm gương tốt, đăng ảnh cùng việc của người đó.

Có người là tấm gương học tập, có người là tấm gương thể dục, cũng có tấm gương nghệ thuật, tuần này lại là tấm gương công ích.
Đùa tôi à???
Quý Nhượng??? Đầu gấu??? Tấm gương ???
Tin tức lập tức truyền ra cả trường, báo trường thường ngày không ai đọc giờ lại trống rỗng.
Mọi người còn cho rằng có sai xót gì đó, có lẽ là trùng tên chăng, lúc tỉ mỉ coi lại báo trường, mới xác định tấm ảnh trên đó thật sự là của đại ca đầu gấu.
Ảnh cũng không chỉ có một tấm.

Có tấm anh cười phát bánh ngọt nhỏ cho cụ già, có tấm là trèo lên cây hái quả, có tấm còn cõng người già, tấm cuối cùng là anh đứng trước tất cả các cụ già cầm băng rôn chúc mừng đã hoàn thành hoạt động công ích quan tâm đến người già neo đơn.
Bức ảnh chụp chung quá lớn, báo in lại là phô tô, căn bản không nhìn rõ mặt người, chỉ có thể nhìn thấy dòng chữ trên băng rôn.
Nhưng các tấm ảnh trước đó đều rất rõ, tấm ảnh chụp chung này giống với dáng người và quần áo trước đó của chàng trai trong ảnh nên có thể xác định là cùng một người.

Bên cạnh bức ảnh có chữ ghi về việc học sinh của trường lợi dụng cuối tuần để tham gia hoạt động công ích quan tâm đến người già, kêu gọi tất cả học sinh trong trường noi theo gương anh.
Cả trường đều xôn xao.
Đầu gấu cuối tuần không đi chơi lại lén lút chạy đi làm công ích?!
Đây còn là đầu gấu quen thuộc của chúng tôi không???
Ôi đệch, sau khi ép chúng tôi làm bài tập, phải học hành, không được yêu sớm, sau đó đầu gấu không phải sẽ ép chúng tôi đi làm công ích chứ?!
Người này rốt cuộc sao vậy! Hình tượng đầu gấu hoàn toàn sụp đổ nha!
Chủ nhiệm Lưu Nghiêu của lớp 11/9 cười đến cả mặt nở hoa, vừa ra chơi liền gọi Quý Nhượng đến phòng giáo viên, chỉ bức ảnh trên báo trường hỏi anh: “Đây là em sao?”
Còn phải nói sao? Gương mặt cười không tính là ôn hòa kia còn có thể là ai chứ.
Khóe mắt của Quý Nhượng hung hăng giật một cái.

Lưu Nghiêm vỗ vai anh: “Không tồi nha nhóc con! Cách cải tà quy chính rất tuyệt!” Ông cuộn báo lại, hưng phấn nói: “Em cứ chờ đó, thầy sẽ giúp em bỏ việc trừ điểm xử phạt.”
Quý Nhượng: “...”
Lưu Nghiêu để lại câu “Lần sau càng lợi hại nhé” liền rời đi.
Quý Nhượng tức đến huyệt thái dương nhảy giật lên.

Đồ ngốc này rốt cuộc định giở trò gì vậy!
Đại ca khí thế hùng hổ đi đến lớp 11/2 tìm Thích Ánh, học sinh nọ đứng ngoài cửa nhìn thấy đại ca không vui đi đến liền bị dọa đến chạy vào trong lớp, còn không quên gọi: “Ánh Ánh! Đại ca tìm!”
Thích Ánh cầm hộp sữa bò chạy ra, vừa nhìn thấy Quý Nhượng liền cong mắt, đánh đòn phủ đầu hỏi anh: “Anh nhìn thấy báo trường rồi chứ?”
Quý Nhượng: “...Thấy rồi.”
Giọng cô dường như mang theo mùi sữa bò, vừa ngọt vừa mềm mại: “Vui không?”
Quý Nhượng: “...Vui.”
Sau đó đại ca khí thế hùng hổ vô duyên vô cớ xoay đầu quay về lớp.
Lưu Nghiêu đến phòng giáo vụ sửa điểm cho Quý Nhượng, sẵn tiện lần nữa xin chuyện vào đoàn cho anh, các giáo viên kia đều không tin tấm ảnh kia là thật.
“Photoshop chăng?”
Lưu Nghiêu buồn bực những lão già ngoan cố tư tưởng cứng ngắc này, chỉ vào tên của viện dưỡng lão trên ảnh: “Không tin gọi điện sang đó là biết được thật giả!”
Giáo viên đoàn ủy quả nhiên tìm số điện thoại của viện dưỡng lão gọi đến đó.
Viện trưởng kia nghe xong liền khen Quý Nhượng đến trên trời có dưới đất không có, suýt nữa muốn để cho các cụ già đến trường để làm chứng cho Quý Nhượng.
Giáo viên đoàn ủy cuối cùng cũng tin rồi, biểu cảm phức tạp nhìn tấm ảnh trên báo nửa ngày, cuối cùng chấp nhận đơn xin vào đoàn của Lưu Nghiêu, trong học bạ bê bết của Quý Nhượng cuối cùng cũng mất đi một nét điểm trừ.
Thích Ánh hoàn thành một hành động to lớn, cả ngày cảm thấy vô cùng vui, lúc học thể dục còn cảm thấy tinh lực cực kì dồi dào, đến cả gập bụng cũng được hai mươi cái.
Nhạc Lê ngồi trên chân cô, bị dáng vẻ như uống nước tăng lực của cô làm cho khẩn trương: “Ánh Ánh, cậu định tập eo à? Không được! Chị em tốt phải cùng nhau béo lên! Không được tập eo!”
Thẩm Ước đang giám sát nhóm học sinh khác tập luyện, vừa nghe thấy cô nói thế, anh liền xoay người cười cốc đầu cô một cái: “Bản thân không cố gắng còn kéo bạn xuống nước? Em hôm nay gập bụng 30 cái cho thầy, không xong không được rời đi.”
Nhạc Lê: “Hu...”
Hu hu hu, bị anh cốc đầu rồi!
Thế là Nhạc Lê cũng hăng máu, thở phì phò gập bụng ba mươi cái.
Thẩm Ước thật sự bị hai bạn nhỏ mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể gập bụng 15 cái làm cho sững sờ: “Hóa ra trước giờ hai em đều giấu thực lực của mình mà làm biếng đúng không?”
Nửa tiết đầu tập thể dục, nửa tiết sau được tự do hoạt động, Thích Ánh vốn muốn quay về lớp làm đề, lúc qua giá bóng thì nghe thấy Thẩm Ước bàn bạc với lớp phó thể dục Long Hải nói tháng sáu sẽ thi bóng rổ với trường khác.
Cô dừng bước nghe một lúc, hóa ra đội bóng mà Thẩm Ước huấn luyện rất hiệu quả, trước đó vẫn luôn chơi trong trường, bây giờ Nhất Trung thi với các trường khác, tiến hành sau khi thi cuối kì.

Long Hảo tham gia vào đội bóng rổ, Thẩm Ước đang bàn bạc chuyện huấn luyện với cậu ta.

Thẩm Ước nói một lúc, nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang nghiêm túc nghe trộm, không nhịn được phì cười hỏi: “Bạn học Thích Ánh, em cũng muốn tham gia sao?”
Cô hơi ngượng ngùng cười, nghĩ ngợi một lúc bước đến gần hỏi: “Thầy Thẩm, tham gia cuộc thi này có thể bỏ đi điểm trừ không ạ?”
“Bỏ điểm trừ?” Thẩm Ước nhíu mày cười: “Cái này thầy không rõ.

Thế nhưng nếu như thắng, có thể mang vinh quang về cho trường, theo lý là được.”
Cô dường như có điều suy nghĩ gật đầu.

Thẩm Ước hỏi: “Ai muốn bỏ điểm trừ? Em ư?”
Thích Ánh cười, không đáp: “Cảm ơn thầy Thẩm, em về lớp trước đây.”
Thẩm Ước cười lắc đầu, thu lại ánh nhìn.

Long Hải bên cạnh sắc mặt phức tạp, thầm nghĩ: Cô ấy không phải là hỏi giúp Quý Nhượng chứ? Ôi đừng, cậu không muốn cùng một đội bóng với đại ma vương kia đâu!
Chiều tan học, cô gái nhỏ muốn bỏ điểm trừ cho tướng quân vờ như không có việc gì mở miệng hỏi: “Anh biết tháng sáu này đội bóng rổ trường mình thi đấu với trường khác không?”
Quý Nhường một lòng học hành, nào để ý đến chuyện này: “Không biết, sao vậy?”
Thích Ánh mím môi, kéo kéo góc áo anh, vừa mong đợi vừa ngoan ngoãn hỏi: “Anh tham gia được không?”
Quý Nhượng dừng bước.
Anh cảm thấy tiểu bảo bối của anh gần đây rất lạ.
Trước đây cô không yêu cầu anh làm bất cứ việc gì cả, dịu dàng chạy sau lưng anh như một cái đuôi nhỏ.
Nhưng gần đây nào là muốn biểu diễn thời trang, lại muốn làm công ích, bây giờ còn muốn anh chơi bóng rổ.
Chuyện gì vậy? Chê anh không đủ thú vị ư???
Đôi mắt Quý Nhượng trầm xuống, thấp giọng hỏi: “Tại sao phải tham gia?”
Vật nhỏ không đưa ra đáp án khiến anh hài lòng, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.
Thích Ánh ngẩng gương mặt nhỏ lên, dưới ánh mắt càng lúc càng lạnh của thiếu niên, cô mềm mại nói: “Bởi vì anh chơi bóng rổ rất đẹp trai.”
Quý Nhượng “???”
Rất...Rất đẹp trai sao...
Hình như là khá đẹp trai nhỉ?
Đại ca không nhịn được nhếch môi lên, trong lòng vui đến không tìm được phương hướng nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm lại, vờ như đang nghĩ ngợi, một lúc sau mới nhạt giọng nói: “Được thôi.”
Anh vui vẻ, đẹp trai chết người nói: “Ông đây sẽ hạng nhất cho em xem.”

Bình Luận (0)
Comment