Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 11

Người xung quanh nhìn thấy, cũng chỉ mang thái độ xem kịch vui đó không phải là chuyện liên quan đến mình, phải biết rằng, ở nơi như Tử Dạ này, ONS là bình thường như cơm bữa, chẳng ai muốn đắc tội với người khác vì một người xa lạ!

Đến khi bóng dáng màu xanh nhạt kia biến mất khỏi tầm mắt, anh mới thu hồi tầm mắt, quay đầu, chỉ thấy Phó Thanh Sơn nhìn mình rất kỳ quái.

"Tâm địa của cậu sắt đá đến mức trơ mắt nhìn cô gái kia bị người mang đi? Thật sự không định giúp?"

Phó Thanh Sơn cầm ly rượu lên chạm ly với Kỷ Vân Thâm, hai ly rượu chạm nhau, phát ra âm thanh thanh thúy: “Nếu không phải là muốn tìm một chiếc bia đỡ đạn, cô gái này có vẻ rất thích hợp."

"Có vẻ tối nay cậu phá lệ nói nhiều." Kỷ Vân Thâm cau mày, nhất thời mất hết hứng uống rượu.

Anh buông ly rượu xuống, đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động và chìa khóa xe đặt trên quầy bar nhét vào trong túi quần âu.

"Tôi đi về trước đây, cậu cứ từ từ uống, tiền rượu lát nữa cứ tính cho tôi." Nói xong anh nửa xoay người, lấy áo vest màu xám vắt trên thành ghế dựa, tùy ý khoác lên khuỷu tay, rồi rảo bước đi về phía cửa.

Phó Thanh Sơn tự dưng cảm thấy khó hiểu, hình như anh ta có nói gì đâu!

“Này, lão Kỷ đừng đi, tôi tự uống là có ý gì, cứ coi như là vừa rồi tôi đánh rắm đi, lão Kỷ, lão Kỷ..."

...

Chẳng biết bên ngoài lất phất mưa phùn từ lúc nào, mưa không lớn, nhưng mang theo hơi lạnh.

Kỷ Vân Thâm mặc áo vest đang vắt trên khuỷu tay vào, bước nhanh ra bãi đậu xe của hội sở.

Nhấn điều khiển từ xa mở cửa chiếc xe Bentley màu khói xám, anh cúi người ngồi vào trên ghế lái, đang định thắt đai an toàn, dư quang liếc thấy bóng xe thoáng qua bên cạnh, có giọng nữ mềm mại dễ nghe truyền tới từ bên cửa xem bên.

Anh ngừng động tác lại, mò tìm một điếu thuốc từ trong xe.

Ánh lửa chợt lóe lên, đốt đầu điếu thuốc đang kẹp trên tay anh, cánh tay tùy ý khoác lên vô lăng, dưới màn đêm u tối, ánh mắt của anh càng thâm trần khó lường.

Cần gạt nước dao động qua lại, phát ra tiếng vang chi chi, anh bật đèn pha của xe, từ khoảng kính phía trước được cần gạt nước lau chùi, đúng lúc nhìn thấy bóng chiếc xe lao vùn vụt trên đường kia.

Anh híp mắt lại, lại hít một hơi thuốc dài, rồi mới khởi động xe, chiếc xe phóng ra ngoài với tốc độ nhanh nhất trong màn mưa mông lung, sau khi phóng nhanh về phía trước khoảng mấy trăm mét, đuổi kịp chiếc xe màu đen kia.

Anh bật đèn pha liên tục, ánh sáng đèn pha gàn xa liên tục chuyển đổi, đồng thời nhấn còi xe vang dội, đối phương chú ý đến, chậm rì rì hạ cửa kính xe xuống, vừa nhìn thấy là anh thì sắc mặt chợt thay đổi lớn.

Ở Lâm thành này, ba chữ Kỷ Vân Thâm… không chỉ là một cái tên.

Anh có thể xoay người như chong chóng, tay nắm giữ mạch sống kinh tế của thành phố này, đối nghịch với anh, chẳng khác nào đang đối nghịch với tiền.

"Đến ngã tư đèn giao thông trước mặt, để người xuống xe."

Người đàn ông áo lam bị dọa sợ nửa ngày trời mới tìm về giọng nói của mình: “Dạ... dạ, Kỷ tiên sinh."

Sau trận trời đất quay cuồng, cảm giác lạnh lẽo ập tới, Kiều Mạn không kềm hãm được nhích lại gần, xúc cảm lạnh như băng làm cô thỏa mãn thở phào, chỉ muốn sát lại gần, gần thêm nữa, tựa như chỉ có làm vậy, mới có thể khiến cô cảm giác thoải mái hơn.

Cô không tự chủ được vặn vẹo người, mè nheo qua loa, dây váy trắng tuột xuống tới cánh tay, để lộ cần cổ trắng ngần và tấm lưng trắng nõn mịnh màng, ánh mắt của người đàn ông trẻ nên thâm thúy, hầu kết ở cổ họng lăn lên lăn xuống.

"Ngồi yên, thắt đai an toàn vào, tôi phải lái xe."

Giọng nói vốn lạnh lùng bây giờ phá lệ trầm thấp khàn khàn, hấp dẫn dễ nghe.

Kiều Mạn nheo mắt lại, cố gắng tỉnh táo lại, nhưng không có nhiều tác dụng, ngoại trừ có thể xác định rõ là một người đàn ông, còn lại đều bị bóng tối nhấn chìm.
Bình Luận (0)
Comment