Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 15

Tiếng bật lửa “tách” truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, cũng đi đôi với tiếng anh phả khói thuốc: “Làm sao? Oán trách tôi không giúp cô?"

Kiều Mạn nhìn về phía màn đêm xa xăm, không có chút oán trách nào: “Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ không giúp, đây là phản ứng mà người bình thường nên có, sao tôi có thể sẽ trách anh được."

Dứt lời, là mấy giây im lặng.

Kiều Mạn hơi mím môi, cố tình nói chậm lại, cô cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Tôi chỉ muốn hỏi anh, tôi đã không còn đầy đủ tiền đặt cuộc nữa, anh có còn nguyện ý hợp tác với tôi không? Hoặc nói là, anh có thể tiếp nhận cơ thể đã không còn hoàn mỹ này của tôi không?"

Bắt đầu từ khi giao dịch, cô chưa từng nghĩ đây chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần.

Thử hỏi xem, từ xưa đến nay, có người đàn ông công thành danh toại một tay che trời nào, cho phép một người phụ nữ dễ dàng tay không bắt sói trắng(*) ở trên người mình?

(*)Tay không bắt sói trắng (không thủ sáo bạch lang): một cụm từ với hàm nghĩa xấu, ví dụ như là thủ đoạn của một kẻ lừa đảo không làm gì chỉ đi khắp nơi đầu tư lừa gạt người khác, được bắt đầu sử dụng từ sau cải cách.

Huống chi, giữa nam nữ trưởng thành, những chuyện kia vốn là nước chảy thành sông.

Muốn có được thứ gì đó, nhất định phải bỏ ra thứ gì, từ xưa đến nay quy tắc luôn là vậy, cho dù anh không nói gì, trong lòng cô cũng tự hiểu.

Người đàn ông suy nghĩ sâu xa một lúc, trả lời bằng giọng trầm thấp ẩn chứa ý cười nhạt, chậm rãi nói ra mấy chữ: “À, cái này phải xem biểu hiện của em."

Ánh sáng thoáng lóe lên trong mắt Kiều Mạn, sau đó cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Kỷ tiên sinh, tôi chỉ cần hai năm, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ coi như là người vô hình không biết gì về chuyện giữa anh và tiểu thư Kỷ Hàm, hơn nữa sẽ giúp đỡ anh và tiểu thư Kỷ Hàm nhận được sự chấp thuận của Kỷ lão phu nhân, hai năm sau, tôi sẽ để danh phận kỷ phu nhân này lại, nếu nuốt lời..."

Cô nói rất nhẹ, rất mềm mại, giống như ánh mặt trời rực rỡ mùa hè, trong đêm khuya thanh vắng, nghe phá lệ thoải mái lại quyến rũ: “Có vẻ đã nói đến đây, cũng nên phát một lời thề độc, để đạt được hiệu quả, vậy tôi xin làm đến cùng, nếu như nuốt lời, vậy tôi liền bị thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế là được."

Trong lúc nhất thời, màn đêm u tối bao phủ khắp nhân gian, không gian an tĩnh chỉ còn lại tiếng người đàn ông phả làn khói thuốc mờ ảo.

Kiều Mạn thừa nhận, cô không đoán được cảm xúc của Kỷ Vân Thâm, đặc biệt là giữa hai người còn cách tầng điện thoại lạnh lẽo, càng khó đoán được cảm xúc của anh, khó phân biệt nông sâu.

Cảm giác này giống như phạm nhân sắp bị xét xử, chờ đợi phán quyết, gần như không biết gì về tương lai sau này của mình.

Kỷ Vân Thâm bước chân xuống giường, đi ra ngoài ban công, anh hít một hơi thuốc lá, đầu đang cháy của thuốc lá ánh đỏ, qua làn khói thuốc mờ ảo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh phản chiếu trên tấm kính của cửa sổ sát đất.

"Nghe giọng điệu của em, có vẻ em không muốn sống nữa? Tôi cứ nghĩ Kiều tiểu thư chơi rất hight, không cần tôi giúp đỡ nữa, nên muốn xin lỗi tôi?"

Kiều Mạn tùy ý mà bình thản nói, mang theo nỗi buồn đến cô cũng không phát giác ra: “Cũng kiểu kiểu vậy, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ sống lâu, Kỷ tiên sinh, tôi tin chắc anh đã từng nghe thấy những tin đồn về Kiều Mạn lan truyền trong giới thượng lưu Lâm thành, người biết tôi, không biết tôi, gần như đều tranh nhau mắng chửi. Vậy nên, loại người giống yêu tinh gieo họa như tôi, chết sớm siêu sinh sớm!"

Cô sinh ra ở thế gia danh môn, được chúng tinh phủng nguyệt, cao cao tại thượng, thế nhưng vậy thì thế nào, cuộc sống của cô, đã định trước chỉ là một con cờ trên bàn cờ của người khác.

Không biết bắt đầu, không có kết thúc.

Có lẽ cuộc sống là như vậy, danh lợi, giống như màn trình diễn pháo hoa rực rỡ khắp trời, sau khi pháo hoa nở rộ héo tàn, còn dư lại, chỉ là bóng tối vô tận.

"Phúc lợi tốt như vậy, lại thẳng thắn như vậy, em cần tôi làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment