Tiểu Tổ Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 34

Editor: VyVy

...

Tay anh ôn nhu hữu lực, nhưng lại rất nhanh thu hồi.

Chóp mũi chỉ còn lại hương tuyết tùng nhàn nhạt.

Ninh Ly luôn cảm thấy lời này của anh có chút không đúng, lại nói không ra.

Ánh mắt Văn Khinh xoay chuyển trên người hai người, cười nói: "Nhị thiếu, Ninh tiểu thư, xác định muốn cái này sao?"

Lục Hoài Dữ nhìn về phía Ninh Ly.

Ninh Ly gật đầu.

Văn Khinh lại nói: "Bên kia còn có giày dép và túi xách cho Ninh tiểu thư lựa chọn, ngài đi xem một chút?"

Nếu là muốn mua, đương nhiên là phải phối hợp đầy đủ.

Ninh Ly lại đi theo.

Chờ toàn bộ chọn xong, Ninh Ly mới một lần nữa thay lại quần áo của mình.

Bởi vì lễ phục còn cần sửa đổi một chút cuối cùng, cô liền trở về khu chờ VIP.

Nhưng mà còn chưa ngồi xuống, Lục Hoài Dữ đứng lên, hướng về phía cô vẫy vẫy tay.

"Đến giúp một việc."

Ninh Ly trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.

"Nhị ca, làm sao vậy?"

Lục Hoài Dữ chân dài bước đi, mang theo Ninh Ly đi tới một khu vực khác.

Nhìn hàng âu phục cùng áo sơ mi đầy, Ninh Ly trầm mặc một chút.

Lục Hoài Dữ hẳn là không thiếu quần áo tham dự dịp này chứ?

"Chọn một cái." Lục Hoài Dữ nâng cằm lên.

Ninh Ly nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện anh định chọn cà vạt.

Anh tự nhiên cũng không thiếu những thứ này.

Bất quá nếu Lục nhị thiếu gia muốn, vậy thì không có gì để nói.

Ninh Ly hỏi anh về kiểu dáng và màu sắc của bộ vest và áo sơ mi, cuối cùng chọn một chiếc cà vạt màu đen đậm.

Lục Hoài Dữ hình như đặc biệt thích hợp với màu đen.

Lục Hoài Dữ tiếp nhận, cằm khẽ nâng, tự mình thắt cà vạt.

Đường cong nghiêng mặt của anh vốn đã hoàn mỹ mà gọn gàng, lúc này hơi hơi ngẩng đầu lên, liền hiện ra yết hầu cực kỳ gợi cảm.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng khẽ động, cổ áo vốn mở rộng, cà vạt đen thắt chặt.

Vẻ lười biếng tản đi vài phần, thừa dịp mặt mày thâm thúy sắc bén của anh, ngược lại càng thêm vài phần cấm dục khó có thể miêu tả.

Ninh Ly đứng ở phía sau hai bước. Lục Hoài Dữ đưa lưng về phía cô, nhưng cô vẫn có thể thông qua gương rơi từ mặt đất khổng lồ, nhìn rõ bộ dáng lúc này của anh.

Không thể không nói, Lục Hoài Dữ thật sự là móc áo trời sinh, hơn nữa dung mạo thanh quý thiên sủng như vậy, càng làm nổi bật chung quanh đều ảm đạm không ánh sáng.

Có thể dẫn đến vô số tên hâm phủ ở kinh đô truy đuổi, anh đích xác có vốn liếng như vậy.

Lục Hoài Dữ khẽ nâng mí mắt lên, liền từ trong gương, bắt được ánh mắt cô bé đang nhìn chằm chằm anh.

Tầm nhìn xen kẽ.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên. "Đẹp mắt?"

Ninh Ly sững sờ một lát, thành thật gật đầu. "Đẹp mắt."

Lục Hoài Dữ xoay người lại, ở trước mặt cô hơi cúi người.

Hai người nhìn thẳng, khoảng cách trong nháy mắt rút ngắn.

Hơi thở có mùi. Ninh Ly có thể cảm nhận được nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng truyền đến trên người anh, thậm chí có thể từ sâu trong đôi mắt thâm trầm của anh, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của mình.

Cái loại cảm giác không gian này bị nén chặt lại tới.

Ninh Ly nhịn không được hơi nín thở.

Bên trong cô cũng không phải 17 tuổi đơn thuần vô tri, huống chi Lục Hoài Dữ tư sắc này, phạm vi lực sát thương thật sự quá rộng.

Khóe môi Lục Hoài Dữ mỉm cười hơi sâu, ngón tay nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái.

"Ánh mắt không tệ."

Không biết là nói cô chọn cà vạt hay là cái khác.

Anh đứng thẳng dậy, đầu ngón tay dài khẽ nhếch, buông cà vạt ra, đưa về phía Văn Khinh đang chờ bên cạnh.

"Cùng một chỗ."

"Vâng Lục nhị thiếu."

Văn Khinh bảo nhân viên quầy gói lại mấy món này.

"Lục nhị thiếu, tổng cộng 62 vạn*."

(VyVy: Đoạn này convert là '62 vạn 8 ngàn', quy đổi ra là 628.000 ngàn, mình hông rõ cái này nên để 62 vạn cho dễ. Bạn nào biết chỉ mình với nha.)

So với định mức cao, giá quần áo may sẵn tương đối thấp.

Nhưng giá cả của cửa hàng họ, không bao giờ làm cho mọi người "thất vọng".

Ninh Ly đang muốn tính tiền, nửa đường đã bị Lục Hoài Dữ chặn lại.

Anh đưa thẻ của mình qua, lại đem thẻ Ninh Ly bỏ vào trong ba lô.

Ninh Ly kiên cầm : "Nhị ca, đây là đồ của tôi, tôi tự mình mua đi."

Để Lục Hoài Dữ bỏ tiền ra tính là chuyện gì xảy ra?

Lục Hoài Dữ nhìn cô một cái, bỗng nhiên cúi đầu kề sát vào, tựa tiếu phi tiếu trêu chọc: "Mang bạn nhỏ ra ngoài dạo phố, còn muốn ép buộc tiền tiêu vặt của bạn nhỏ, truyền ra ngoài, thanh danh của tôi còn muốn hay không?"

Ninh Ly ngẩn người.

Văn Khinh ở bên cạnh nhìn, có chút muốn cười.

Vị Ninh tiểu thư này cùng Lục nhị thiếu này rốt cuộc là quen thuộc hay là không quen?

Ninh Ly cảm thấy Lục Hoài Dữ nói cũng có đạo lý.

Trước mặt nhiều người như vậy, cô muốn bác bỏ mặt mũi của Lục Hoài Dữ, không tốt lắm.

"Vậy... Cám ơn Nhị ca."

Ninh Ly trong lòng thở dài.

Nhân tình càng thiếu càng nhiều, về sau thật sự phải tìm cơ hội trả mới được.

Lục Hoài Dữ thanh âm áp thấp hơn, lúc nói chuyện, hô hấp ấm áp liền rơi vào bên tai cô, mang theo nhiệt độ nóng rực.

"Tiền tiêu vặt giữ lại tự mua kẹo ăn."

Ninh Ly: "..."

Lục Hoài Dữ thật sự coi cô như một đứa trẻ?

Cô ngửa đầu nhìn anh một cái: "Tôi không ăn kẹo nhiều năm rồi."

Lục Hoài Dữ nở nụ cười, từ thiện như nước: "Được, vậy quay đầu lại tôi mua cho em."

Ninh Ly: "..."

Lục Hoài Dữ hình như nửa điểm không cảm thấy mình có vấn đề gì như vậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười một giờ.

"Ngoại trừ đồ của tôi, còn lại đều đưa đến Diệp gia."

Văn Khinh cười đáp.

Ninh Ly vốn định mua xong sẽ trở về.

Nghênh đón ánh mắt của cô, Lục Hoài Dữ nói: "Đi lên ăn một bữa cơm, rồi đưa em trở về."

...

Ninh Ly cứ như vậy đi theo Lục Hoài Dữ đến một cửa hàng nhật thực nằm trên tầng cao nhất.

Đây là hệ thống thành viên tư nhân, trang trí trang nhã, môi trường yên tĩnh.

Hai người bước vào phòng riêng.

Lục Hoài Dữ đưa thực đơn cho Ninh Ly. "Muốn ăn cái gì tự mình chọn."

Nói xong, điện thoại di động anh đặt trên bàn rung một chút.

Anh nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Trình Tây Việt.

【Cuộc họp bên tôi đã kết thúc, cậu và em gái Ninh Ly có còn ở HG không?】

【Lão Tần nói hai người đến cửa hàng của hắn ăn cơm? Phòng nào, gửi cho tôi một chút, tôi sẽ đi qua tìm cậu.】

Lục Hoài Dữ rốt cục trả lời một câu.

【Hai đứa nhỏ lại đến, nơi này khách đầy, không có vị trí của cậu.】

Trình Tây Việt đang cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi: "..."

【Lục Nhị cậu cũng đừng quá đáng! Cậu đừng quên các nhân viên cậu sử dụng là của tôi!】

Lục Hoài Dữ thần sắc nhàn nhạt.

【Ừm, nhưng đất đai là của tôi.】

Trình Tây Việt : "..."

Nghe đồn Trình đại thiếu gia vừa mới rời khỏi phòng họp, liền đóng cửa, chọc cho toàn bộ nhân viên Trình thị nơm nớp lo sợ cả ngày.

Lại nghe đồn Trình đại thiếu gia gọi điện thoại cho Trình lão gia, muốn thu mua HG, bị Trình lão gia mắng trở về.

Mọi người kiểu: Chậc, thọ yến lão gia tử còn chưa qua, con cháu đã bắt đầu tranh đoạt tài sản!

Quả nhiên vừa vào hào môn sâu như biển!

...

Ninh Ly cũng không biết trong thời gian ngắn này phát sinh rất nhiều chuyện.

Cô theo khẩu vị của mình gọi mấy món, lại đưa thực đơn trở về.

"Nhị ca, tôi gọi những thứ này, anh xem còn muốn cái gì nữa."

Lục Hoài Dữ nghe cô nói mấy cái, hơi nhướng mày.

Cá nóc đâm thân.

Anh không ăn cái này, nhưng cô đã gọi.

"Nghe nói trước đây em từng làm việc ở quán cà phê?" Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Ninh Ly tâm thần căng thẳng. "Vâng."

"Em có biết pha cà phê không?"

"..... Biết một chút."

Lục Hoài Dữ nhìn cô, dừng lại một lát.

Trái tim Ninh Ly giống như bị cái gì đó thắt chặt.

Ngay khi cô cho rằng, lúc Lục Hoài Dữ hỏi cô về tách cà phê kia, cuối cùng anh cũng mở miệng.

"Hương vị yêu thích của em là gì?"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhị: Bà xã còn biết tôi thích vị gì, không thua được!

Ninh Ly: Bình tĩnh!

Bình Luận (0)
Comment