Editor: Amy
...
Trình đại thiếu gia cực kỳ có cốt khí cúp điện thoại: "Chờ đó cho tôi!"
15 phút?
Hắn ngay cả ngồi tên lửa cũng phải đi qua!
...
Đây là một xạ kích quán* nằm ở phía tây thành phố, ba giờ sáng, trong quán rộng rãi càng vắng vẻ.
*tiệm bắn súng
Trình Tây Việt vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng cao ngất cao lớn kia.
Đùng!
Trình Tây Việt nhìn thoáng qua, mí mắt giật giật.
Lục Hoài Dữ hiển nhiên đã tới đây được một lúc, trong tay đã dùng hết hai hộp đạn.
Hồng tâm của tấm bia cũng chỉ có một dấu vết bắn.
Lục gia đi lên mấy đời, xuất thân quân chính, Lục Hoài Dữ còn từng bị Lục lão gia chuyên môn ném đến quân doanh huấn luyện, trình độ bắn súng cực cao.
Bất quá, từ khi Lục Hoài Dữ vào Vân Châu tĩnh dưỡng, anh cơ hồ chưa từng tới nơi này.
Trình Tây Việt đi tới, đánh giá anh một vòng từ trên xuống dưới: "Tức giận như vậy?"
Lục Hoài Dữ không nói gì.
Trình Tây Việt "chậc" một tiếng.
"Không phải còn đang phiền vì chuyện buổi tối chứ?"
Em gái Ninh Ly không phải đem người khuyên tốt rồi sao? Đây là đâu ra cơn giận?
"Em gái Ninh Ly kia một chút, thế nhưng trực tiếp chặt đứt ngón cái của tiểu tử Đới Lập kia. Hắc, thật sự là nhìn không ra, em gái Ninh Ly nhìn yên lặng, động thủ một cái nửa điểm cũng nghiêm túc."
Trình Tây Việt cầm một khẩu súng.
Hắn cảm thấy mình hẳn là đối với em gái Ninh Ly thay đổi.
"Mặt khác, một cước kia của vậy , cũng gãy hai xương sườn của hắn, phỏng chừng phải một thời gian dài mới có thể xuất viện. Thật là có hai người các người."
Hắn nói, nhắm vào hồng tâm, bóp cò.
Đùng!
Hơi lệch khỏi hồng tâm .
Lục Hoài Dữ nhìn thoáng qua bên này.
Trình Tây Việt ho khan một tiếng, có chút thẹn quá hóa giận: "Nhìn cái gì? Ai đột nhiên hơn nửa đêm bị kéo lên, cũng phải tỉnh đầu óc chứ? "
Lục Hoài Dữ nghiêng phương hướng, một phát bắn về tấm bia của Trình Tây Việt.
Đùng!
Ngay hồng tâm.
Trình Tây Việt : "...."
Cẩu nam nhân này gọi hắn đến đây, chỉ để làm nhục hắn!?
Vốn định phấn khởi phản kháng, nhưng nhớ tới điểm hứa hẹn kia, Trình đại thiếu gia lại nuốt lời nói đến bên miệng trở về.
Đầu năm nay, sinh hoạt không hề dễ dàng.
Lục Hoài Dữ lại đem viên đạn còn lại bắn ra toàn bộ, mới rốt cục cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể hơi tiêu tán một chút.
"Trước kia Đới Lập từng tiếp xúc với Ninh Ly?" Anh bỗng nhiên mở miệng, có chút hững hờ.
Trình Tây Việt kỳ quái: "Hẳn là không có chứ? Em gái Ninh Ly không phải mới đến Vân Châu sao?"
Theo lý thuyết, hai người không có cơ hội gặp nhau.
Con ngươi Lục Hoài Dữ híp lại.
Nếu không biết, tiểu cô nương cảnh giác kia, lại từ đâu mà đến?
Trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên đôi mắt đào hoa thanh diễm nhìn tới, hoàn toàn tín nhiệm không chút che dấu.
Lục Hoài Dữ nhếch môi mỏng.
Cô có thể tin tưởng anh, nhưng anh không thể tin được chính mình.
"Điều tra thêm về Đới Lập."
...
Cuối tuần này của Ninh Ly trôi qua không được an ổn lắm.
Sau khi từ Trình gia trở về, Diệp Minh và Tô Viện nói bóng nói bóng nói gió, muốn hỏi thăm quan hệ giữa cô và Lục Hoài Dữ, nhưng đều bị cô ngăn cản.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Ly tỉnh lại, sờ lấy điện thoại, nhớ tới trạng thái ngày hôm qua của Lục Hoài Dữ hình như không đúng lắm, do dự có nên nhắn tin với Lục Hoài Dữ hay không.
Thành khẩn.
Tô Viện gõ cửa bên ngoài.
Ninh Ly đứng dậy, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Viện ăn mặc tinh xảo đứng ở bên ngoài.
Bà nói ngắn gọn: "Sửa soạn một chút, đến bệnh viện. Đới gia cùng chúng ta giao tình không tệ, hiện tại náo loạn cứng nhắc như vậy, cũng không thích hợp. Con đi xin lỗi Đới cùng với mẹ."
Ninh Ly thần sắc nhàn nhạt nhìn bà: "Làm sai chuyện, hình như không phải tôi, tôi dựa vào cái gì mà xin lỗi?"
Tô Viện nhíu mày: "Không phải con sao? Cậu ta chỉ muốn kết bạn với con, con phản ứng mạnh đến mâu thuẫn để làm gì?"
Vốn không phải chuyện gì, kết quả hiện tại náo loạn cả Vân Châu đều biết!
Đới gia mất mặt đến cực điểm, không dám đắc tội Lục Hoài Dữ, cuối cùng vẫn là trách đến trên đầu người Diệp gia bọn họ.
Ninh Ly bỗng nhiên nở nụ cười, khóe môi khơi lên một chút độ cong cực nhạt.
"Muốn tôi xin lỗi cũng được, vậy tôi gọi Lục nhị thiếu cùng nhau đi. Người là hai người chúng tôi đánh, nếu Đới gia bất mãn, vậy chúng tôi cùng đi bày tỏ một chút."
Sắc mặt Tô Viện biến đổi.
Lục Hoài Dữ ngày hôm qua không đánh người chết đã xem như hạ thủ lưu tình, hiện tại bảo anh đi xin lỗi, đây không phải là không có việc gì đi kiếm chuyện sao?
"Con nói gì vậy? Con có thể giống như cậu ta sao?"
Ninh Ly nhìn bà, bỗng nhiên hỏi: "Nếu là Diệp Sứ thì sao?"
"Cái gì?"
"Nếu đêm qua người bị quấy rối là Diệp Sứ, bà cũng sẽ để cô ấy đi xin lỗi sao?"
Sắc mặt Tô Viện có chút xanh mét.
"Rốt cuộc con muốn nói cái gì?"
Nếu như là Diệp Sứ, căn bản cũng sẽ không nháo ra nhiều chuyện phiền toái như vậy!
"Tôi nói, không có lần sau." Không đợi Tô Viện thần sắc hòa hoãn, Ninh Ly liền tiếp tục nói: "Lần sau lại phát sinh chuyện này, tôi cũng không dám cam đoan, hắn chỉ phế một ngón tay."
Giọng nói của cô rất nhẹ, lạnh nhạt như không có nhiệt độ, nhưng lại mang theo một cỗ thô bạo lạnh lùng khó có thể hình dung.
Tô Viện bỗng nhiên trong lòng chấn động, đáy lòng không hiểu sao sinh ra vài phần bối rối.
"Con——"
Ninh Ly nói xong, dứt khoát xoay người đóng cửa lại.
Tô Viện giơ tay lên, muốn gọi người ra lại.
"Mẹ." Diệp Sứ từ phía sau đi tới, nhìn cửa phòng đóng chặt một cái.
"Chị Ninh Ly có thể tâm tình không tốt, không bằng con đi cùng mẹ đi."
Tô Viện lòng dạ bất bình.
"Đây là nó gây phiền toái, con đi tính là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Sứ ôm lấy cánh tay bà làm nũng.
"Dù sao cũng là người một nhà, hơn nữa con và Đới Lập cũng coi như quen biết, con đi giải thích với hắn, hẳn là hắn sẽ hiểu."
Tô Viện vỗ vỗ tay cô. "Con chính là quá hiểu chuyện. Tính tình Ninh Ly này, cũng không biết là như thế nào dạy thành như vậy."
Diệp Sứ nở nụ cười: "Còn nhiều thời gian a. Mẹ đừng lo lắng."
...
Ninh Ly cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn kia đi.
Cố Thính Lan hiện tại ở Vân Châu, hẳn là không có vấn đề gì.
Huống chi, biểu hiện lúc trước của cô đối với Lục Hoài Dữ quá hiểu biết, chung quy cũng không thích hợp lắm.
Bất quá nhớ tới lục Hoài Dữ dặn dò, cô vẫn thành thành thật thật viết hết những bài thi kia.
...
Thứ hai.
Chuyện Trình gia bên kia tuy rằng náo loạn không nhỏ, nhưng biết vẫn là số ít.
Trường học vẫn như bình thường.
Tiết học đầu tiên là tiếng Anh.
Giáo viên giảng dạy Khổng Nhu đi du học trở về, tư tưởng cởi mở, phương pháp giảng dạy cũng đa dạng.
Mỗi tuần, cô chọn một vở kịch tiếng Anh, để cho bốn người trong lớp làm một nhóm, cùng nhau hoàn thành phần này, biểu diễn trong lớp học tuần tới.
Thời gian không dài, về cơ bản là năm đến tám phút, mục đích cũng là để thực hành học sinh nói, đồng thời thúc đẩy khả năng hợp tác và giao tiếp của nhóm sinh viên.
Đây là một trầm muộn tại lớp 12, cũng coi như là một giải trí hiếm hoi.
Vì vậy, hầu hết các sinh viên cũng hoan nghênh điều này.
Tiết này tan học, Khổng Nhu cầm danh sách, chọn tổ tiếp theo.
Một cái tên đã thu hút sự chú ý của cô.
"Ninh Ly."
Cô ngước mắt lên nhìn về phía góc lớp học. "Em đến làm tổ trưởng tuần sau, thế nào?"
Lớp học yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn về phía bên kia.
Sách tiếng Anh của Ninh Ly ở trên bàn, mở trang đầu tiên lên.
Trình Tương Tương nở nụ cười một tiếng. "Lão sư, chỉ sợ không thích hợp chứ? Em nghe nói bên Lâm Thành, đến sơ trung mới chính thức học tiếng Anh."
Nếu Ninh Ly không đọc được lời thoại, chẳng phải làm trò cười sao?"
...
Amy: Mọi người ăn Tết thế nào? Chúc mừng năm mới muộn nhé ️