"Anh cả, đôi khuy măng sét này mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng đây là món quà em mua bằng tiền thưởng từ công việc, nó đại diện cho tấm lòng của em, anh nhất định phải nhận."
Văn Việt cầm đôi khuy măng sét trong tay, nhìn đi nhìn lại vài lần, "Mua bao nhiêu món quà vậy?"
"Ba một cái, ông nội một cái, mẹ một cái, chị Minh Vi một cái, anh một cái, Văn Nghiên một cái và dì Trần một cái, tổng cộng là bảy món quà."
Văn Việt cười, "Tống Vãn Huỳnh, cô biết cách lấy lòng người lắm nhỉ."
Tống Vãn Huỳnh không biết phải nói gì đành đứng bên cạnh cười khẽ.
"Trước kia cô không phải là người như thế này." Văn Việt đặt đôi khuy măng sét lại vào hộp quà, "Thay đổi lớn như vậy, gần như là biến thành một người khác. Cô còn nhớ lúc trước cô hay gây chia rẽ và chơi trò mưu mẹo không?"
Tống Vãn Huỳnh xấu hổ gật đầu.
Văn Việt ánh mắt trở nên sâu lắng, "Thực ra thay đổi như vậy cũng tốt, nếu vẫn như trước thì cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Văn từ lâu rồi."
"Vì vậy em đã tự dằn vặt bản thân, luôn tự nhìn nhận lại mình, may mà mọi người đều không tính toán quá khứ và tha thứ cho em."
"Cô hiểu là tốt rồi, chuyện cô thấy hôm nay..."
Tống Vãn Huỳnh vội vàng thể hiện lòng trung thành, "Anh yên tâm, em không nghe thấy gì và cũng không thấy gì, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết chuyện chân của anh đã tốt lên có thể đứng dậy rồi."
"Đi ra đi."
"Vậy em đi trước, anh cả, tạm biệt."
Tống Vãn Huỳnh vội vã rời đi.
Cô cảm thấy nếu còn ở lại thêm chút nữa, chắc cô sẽ ngột ngạt chết mất.
Hai anh em nhà này ai cũng khó hầu hạ.
—
Những ngày tiếp theo Tống Vãn Huỳnh tập trung vào công việc, nghe Hứa Nam Kiều "giảng bài". Từ lúc đầu nhìn các bảng dự toán mà mắt cứ mờ mịt, giờ đây cô đã có thể tự mình xem qua toàn bộ quy trình dự án mà không cần Hứa Nam Kiều giải thích, chỉ trong vòng nửa tháng mà thôi.
Về chuyện này Hứa Nam Kiều vẫn một câu khen ngợi, tài năng thiên bẩm.
Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ luôn đứng đầu, nghe lời khen này cô khiêm tốn tiếp nhận.
Cùng lúc đó, vụ việc Minh Vi chấm dứt hợp đồng cũng đã tạm kết thúc, mặc dù kết quả không giống như trong tiểu thuyết là Minh Vi kết thúc hợp đồng rồi gia nhập công ty của Hứa Bạc Chu nhưng ít nhất cũng coi như là giải quyết ổn thoả.
— Minh Vi tiếp tục ở lại công ty, trở thành ông chủ mới của công ty trong khi Tiêu Dược sau khi bị đuổi ra hỏi công ty thì không ai biết tung tích.
Minh Vi trở thành chủ tịch công ty là do chính cô ấy làm, còn chuyện Tiêu Dược mất tích chắc chắn là do Văn Việt xử lý.
Biết được chuyện này, Tống Vãn Huỳnh không đợi đến giờ tan ca đã lập tức bỏ việc về nhà chỉ để gặp Minh Vi sau nhiều ngày không gặp và nói chuyện một chút, dù sao thì kết quả đẹp như vậy chắc chắn phải có một quá trình thú vị đằng sau.
"Ông nội, mẹ, con về rồi!" Tống Vãn Huỳnh về nhà đúng lúc bữa cơm đang được dọn, vừa vào liền thấy Minh Vi ngồi ở bàn ăn, "Chị Minh Vi, chị về rồi à!"
Cô bước lên ôm chặt lấy Minh Vi, "Chị, em nhớ chị lắm!"
Minh Vi mỉm cười, "Nghe nói gần đây cô đi làm ở công ty rồi? Sao? Mệt không?"
"Mệt! Làm sao mà không mệt được, nhưng hôm nay vừa nghe nói chị về, em lập tức bỏ việc về nhà ngay," Tống Vãn Huỳnh ánh mắt sáng lên, "Chị ơi, em biết chị đã trở thành chủ tịch công ty rồi, chuyện này thế nào vậy, kể em nghe đi, em tò mò quá."
Văn phu nhân ngồi một bên cười, "Ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì ăn xong rồi nói."
"Đúng, ăn cơm trước!"
Tống Vãn Huỳnh ăn nhanh như gió, sau khi ăn xong cô đợi một lúc cho tiêu hóa rồi lên lầu tắm rửa thay đồ ngủ rồi gõ cửa phòng Minh Vi.
"Chị, em vào được không?"
Minh Vi đang ngồi nghỉ ở ban công phòng, mỉm cười nói: "Vào đi."
"Anh cả đâu ạ?"
"Giờ là thời gian phục hồi của anh ấy."
Tống Vãn Huỳnh đợi chính là lúc này, cô đi qua ngồi cạnh Minh Vi, "Chị, chị mau kể em nghe chuyện chị đá Tiêu Dược như thế nào và trở thành ông chủ của công ty đi?"
Minh Vi khẽ mỉm cười, "Thực ra cũng đơn giản thôi."
Minh Vi trước đây là một người mẫu sàn catwalk sau đó bị Tiêu Dược nhìn trúng và đưa vào ngành giải trí.
Công ty của Tiêu Dược nói là công ty giải trí nhưng thực ra không có ngôi sao nào hot, nhiều người đến rồi cũng đi chẳng khác gì một công ty vỏ bọc, trong hoàn cảnh bế tắc như vậy anh ta chỉ có thể dựa vào Minh Vi.
Minh Vi thật sự không phụ lòng anh ta, trong suốt năm năm tham gia ngành giải trí, cô đã ổn định được chỗ đứng nhờ vào tài năng diễn xuất và cách ứng xử khéo léo.
Nhưng Tiêu Dược biết rõ một công ty không thể giúp đỡ gì thì làm sao giữ chân được một nghệ sĩ nổi tiếng như Minh Vi.
Để giữ Minh Vi lại, Tiêu Dược đã quyết định chia cho cô một phần cổ phần trong công ty.
Có nghĩa là Minh Vi cũng có một phần trong công ty này.
"Một thời gian trước Tiêu Dược thua bạc ở Macau, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc bán công ty, ai mua chẳng được."
"Thì ra là vậy, vậy chị làm chủ tịch rồi công việc có bận không? Vừa phải quản lý công ty lại vừa phải lo chuyện đóng phim, chị có làm xuể không?"
"Đương nhiên là không làm xuể rồi, hơn nữa tôi cũng không có khả năng quản lý công ty nên gần đây tôi đang tìm người quản lý hộ."
"Chị đã có ứng viên chưa?"
"Rồi, nhưng còn phải đàm phán thêm."
"Vậy thì phải đàm phán cho kỹ." Tống Vãn Huỳnh chợt nhớ ra điều gì, "À, chị, chị có thấy món quà em chuẩn bị cho chị không? Em đã mua từ một tuần trước rồi nhưng mà chị mãi chưa về."
"Thấy rồi."
"Thế nào, vừa vặn không?"
"Ừm, rất vừa vặn."
"Vừa vặn là tốt rồi, cái thương hiệu này là chị..." Tống Vãn Huỳnh đột nhiên ngừng lại, "Là chị Scarlett giới thiệu cho em, nói là đi rất thoải mái, không mỏi chân."
"Chị Scarlett?" Minh Vi nhìn cô mỉm cười, "Miệng ngọt thế, lại có thêm chị mới à?"
"Chị Scarlett rất xuất sắc, tốt nghiệp thạc sĩ từ trường đại top đầu ở nước ngoài, từng làm CFO cho nhiều công ty trên Phố Wall, lần này về nước ba em đặc biệt muốn mời chị ấy về, em phải tốn không ít công sức mới mời được chị ấy đó, chị ấy cũng giống như chị, đều là những người rất xuất sắc, nếu có cơ hội em sẽ giới thiệu chị với chị ấy."