Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 122

Chiếc nhẫn kim cương xanh tuy đẹp nhưng cũng không đến mức phải đấu giá bằng được. Tống Vãn Huỳnh sau khi thấy Tô Mạn Hi liên tiếp theo sát mức giá của mình thì đã hiểu ngay — Tô Mạn Hi đang cố tình gây sự với cô.

Cũng đúng lúc bị Tống Vãn Huỳnh chọc tức đến không chịu nổi, chỉ cần cô khẽ khiêu khích, Tô Mạn Hi đã lập tức mất kiểm soát.

Xem ra đàn ông đúng là thứ không đáng tin — dễ khiến người ta mất lý trí.

Minh Vi hạ giọng hỏi: “Em cố ý à?”

“Là cô ta cố ý gây chuyện trước, em chỉ nhân cơ hội phản đòn một chút thôi. Không thì em thèm để ý cô ta làm gì. Cứ tưởng mình thông minh lắm, giờ thì nhảy xuống hố rồi, nhưng mà…” — Tống Vãn Huỳnh nở nụ cười tinh quái — “vì từ thiện mà góp sức, bọn trẻ ở vùng núi sẽ cảm ơn cô ta đấy.”

Minh Vi bất đắc dĩ bật cười: “Vậy bây giờ cơn giận của em cũng tắt rồi chứ?”

“Ừm, chỉ cần cô ta không chọc vào em thì em cũng chẳng buồn để ý làm gì.” Nói xong cô quay sang liếc nhìn người bên cạnh, “Tôi vừa gài bẫy em gái của bạn thân anh đấy, anh không giận chứ?”

Văn Nghiên liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Em vui là được.”

Tâm trạng Tống Vãn Huỳnh lúc này rất tốt, nhưng người vừa thắng được chiếc nhẫn kim cương xanh — Tô Mạn Hi — thì chẳng vui vẻ gì cho cam.

Trong tiệc từ thiện, hơn bốn trăm vạn đối với nhà họ Tô cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Nhưng viên kim cương xanh này chất lượng lại chẳng có gì nổi bật, bị Tống Vãn Huỳnh nâng giá lên đến hơn bốn trăm vạn, nhìn thế nào cũng thấy cô ta giống như kẻ ngốc bị gài bẫy. Huống chi nhà họ Tô và người quyên tặng chiếc nhẫn vốn chẳng có mối quan hệ gì, việc ra mặt ủng hộ vốn chẳng đáng.

Trong những buổi đấu giá từ thiện, mỗi món đồ được đem ra đấu giá đều cần có người “nâng đỡ”. Có người thậm chí vì muốn kết giao mà cố tình nâng giá để tạo thiện cảm. Đây là luật ngầm trong những buổi đấu giá từ thiện, chẳng ai nói ra nhưng ai cũng hiểu.

Tô Mạn Hi giận đến nỗi trừng mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Anh! Là Tống Vãn Huỳnh, cô ta cố tình bẫy em! Anh phải trả thù cho em!”

Tô Ngự lạnh lùng liếc cô một cái, “Ngu xuẩn.”

“Anh!”

“Im đi, còn chưa đủ mất mặt à? Nếu em nghe lời anh thì đã không bị cô ta chơi xỏ rồi. Không biết thế nào là ‘thấy đủ thì dừng’ à?”

Tô Mạn Hi không cam lòng, “Em sẽ không để cô ta đắc ý! Anh chờ xem, em nhất định sẽ khiến cô ta trả giá đắt!”

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.

Thật ra Tống Vãn Huỳnh hứng thú với bầu không khí đấu giá hơn là với các món đồ, ngoại trừ lần tức thời nổi hứng vừa rồi, những món sau đó cô đều không giơ bảng, thấy Minh Vi bên cạnh cũng chẳng mấy mặn mà, cô liền ghé qua nói chuyện phiếm với chị ấy.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên Văn Nghiên bên cạnh giơ tay lên.

“Sáu mươi lăm vạn! Ngài Văn ra giá sáu mươi lăm vạn, còn ai trả cao hơn không?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn lên món đồ đang được đấu giá trên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên trong tối nay Văn Nghiên tham gia đấu giá, khiến cô có chút tò mò không biết thứ gì lại khiến anh để tâm như vậy.

Là một tác phẩm của danh sư nghiên mực trong nước — chiếc nghiên khắc hình “Thiên lý giang sơn đồ” của nghệ nhân Chung Phỉ.

Trước khi Văn Nghiên ra giá thì vẫn có vài người lác đác giơ bảng, nhưng sau khi anh ra tay, có thể vì biết rõ thực lực của anh hoặc cũng không muốn vì một chiếc nghiên mực mà đắc tội với anh nên tất cả đều bỏ cuộc. Văn Nghiên thuận lợi mua được nghiên với giá sáu mươi lăm vạn.

Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh có chút trầm ngâm liếc nhìn Văn Nghiên, khẽ mỉm cười.

Buổi đấu giá từ thiện đã đi qua hơn một nửa. Nửa đầu chương trình, ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương xanh bị đội giá do Tô Mạn Hi cố tình đấu với Tống Vãn Huỳnh thì các món khác đều có giá khá ổn định. Tống Vãn Huỳnh biết, đó là bởi những món đấu giá "nặng ký" vẫn chưa được mang ra.

Món đấu giá tiếp theo xuất hiện trên màn hình lớn.

“Thưa quý vị, tiếp theo đây là tác phẩm ‘Giang Nam xuân vũ đồ’ của họa sĩ thời Minh - Thanh Lý Phi Vân được ông Tiêu quyên tặng. Tác phẩm này có giá khởi điểm một triệu năm trăm nghìn, mỗi lần trả giá không dưới năm mươi nghìn. Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Minh Vi thấy vậy, tư thế dựa lười biếng vào lưng ghế liền bất giác ngồi thẳng người, giữa những tiếng trả giá liên tiếp vang lên xung quanh, chị ấy cũng cầm lấy bảng số của mình.

Từ lúc bức “Giang Nam xuân vũ đồ” xuất hiện, Tống Vãn Huỳnh đã luôn chú ý đến động tác của Minh Vi. Cô nhanh chóng đè tay chị ấy xuống thì thầm: “Chị, nếu chị ra giá bây giờ, chị có tin là Tô Mạn Hi lại nhảy vào phá đám không?”

Cô liếc mắt về phía Tô Mạn Hi.

Trong tiểu thuyết là như vậy.

Bức tranh mà Minh Vi muốn — “Giang Nam xuân vũ đồ” — bị Tô Mạn Hi cố tình tranh giá, nhiều lần nâng giá một cách ác ý, cuối cùng khiến Minh Vi phải bỏ thêm hơn một triệu bảy trăm nghìn mới đấu giá thành công.

Một triệu bảy trăm nghìn đó!

Đó là một số tiền đủ để mua một căn nhà kha khá tại một thành phố hạng hai rồi đấy.

Dù là đấu giá từ thiện nhưng nếu có thể dùng mức giá hợp lý để mua được thứ mình yêu thích thì đúng là một mũi tên trúng hai đích, ai lại không muốn?

Hơn nữa, cô sẽ không để Minh Vi rơi vào cái bẫy mà mình vừa trải qua. Tuyệt đối không để Tô Mạn Hi nắm thóp.

“Nhưng bức tranh này rất quan trọng với chị.”

“Chị Minh Vi đừng vội, tranh chắc chắn là của chị. Chỉ là có một số cái giá không cần thiết thì tốt nhất đừng trả, đừng biến mình thành con ngốc giống Tô Mạn Hi.”

Nói rồi Tống Vãn Huỳnh mỉm cười quay sang nhìn Văn Nghiên.

Văn Nghiên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của cô liền hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Ai bảo cả tôi và chị Minh Vi đều bị phiền phức vì anh. Cho nên anh phải có trách nhiệm.”

“Muốn tôi làm gì thì nói thẳng.”

Tống Vãn Huỳnh nhét bảng số vào tay Văn Nghiên rồi kéo tay anh giơ lên.

“Ngài Văn ra giá hai triệu tám trăm nghìn! Có ai trả cao hơn không?”

Tống Vãn Huỳnh thản nhiên ngồi xuống như thể không liên quan gì đến mình, thong dong nói: “Lúc nãy anh đấu giá nghiên mực thì chẳng ai tranh với anh. Vậy bây giờ anh giúp chị Minh Vi đấu giá bức tranh này đi. Chắc Tô Mạn Hi sẽ không dám nâng giá với anh đâu.”

Quả nhiên sau khi Văn Nghiên ra giá, Tô Mạn Hi liên tục liếc về phía anh, trông rất do dự nhưng cuối cùng vẫn không giơ bảng thêm lần nào nữa.

“Ba triệu không trăm lẻ năm nghìn, ngài Triệu ra giá ba triệu không trăm lẻ năm nghìn! Có ai trả cao hơn không?”

Thấy Văn Nghiên chưa giơ bảng, Tống Vãn Huỳnh hối thúc: “Anh làm gì thế, mau ra giá đi!”

Văn Nghiên xoay bảng số trong tay, chậm rãi nói: “Ra vẻ đương nhiên quá nhỉ? Em định cảm ơn tôi thế nào?”

Tống Vãn Huỳnh lầm bầm: “Chứ không phải do anh mà Tô Mạn Hi mới…”

Văn Nghiên ghé sát tai cô, nói nhỏ một câu chỉ để hai người nghe được. Tống Vãn Huỳnh sững lại, mấy giây sau thấy người dẫn chương trình sắp gõ búa, cô cắn răng gật đầu.

Văn Nghiên mỉm cười giơ bảng.

“Ba triệu một trăm nghìn! Ngài Văn ra giá ba triệu một trăm nghìn! Có ai trả cao hơn không?” Người dẫn chương trình nhìn quanh hội trường, “Ba triệu một trăm nghìn lần một, ba triệu một trăm nghìn lần hai, ba triệu một trăm nghìn lần ba… Gõ búa! Giao dịch thành công!”

Cuối cùng bức “Giang Nam xuân vũ đồ” được đấu giá thành công với mức giá ba triệu một trăm nghìn.

Minh Vi gật đầu cảm ơn Văn Nghiên rồi quay sang hỏi nhỏ Tống Vãn Huỳnh: “Nãy cậu ấy nói gì với em vậy?”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi: “Lại uy h**p em phải đồng ý yêu cầu của anh ấy.”

“Yêu cầu gì?”

“Cũng không phải yêu cầu quá đáng gì…” Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Thôi, không quan trọng lắm, để lát nữa đấu giá xong rồi nói.”

Khi người dẫn chương trình nhìn thấy món đấu giá tiếp theo, anh ta mỉm cười đầy ẩn ý.

“Thưa quý vị, món tiếp theo chắc hẳn đã được nhiều người chờ đợi — ‘The Clark pink’. Đây là viên kim cương hồng nặng khoảng tám carat do lão phu nhân Trần Bội Vân quyên tặng. Bà Trần là người có nhiều đóng góp trong sự nghiệp từ thiện, hỗ trợ rất nhiều cho các hoạt động công ích. Tại đây xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tấm lòng của bà. Viên kim cương này có giá khởi điểm ba triệu năm trăm nghìn, mỗi lần trả giá không dưới năm mươi nghìn. Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Ngay khi viên kim cương hồng xuất hiện trên màn hình lớn, Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu.

Viên kim cương hồng thật sự quá đẹp.

So với kim cương trắng thông thường, kim cương màu có điều kiện hình thành khắt khe hơn rất nhiều, trong đó đặc biệt hiếm là kim cương hồng và đỏ. Trong mười nghìn viên kim cương thì chỉ có một viên có màu tự nhiên, còn kim cương hồng thì chỉ chiếm chưa đến 2% tổng sản lượng toàn cầu.

Chính vì vậy mỗi khi có kim cương hồng được mang ra đấu giá, giá cuối cùng thường sẽ cao gấp hai hoặc ba lần giá trị ước tính.

Tiếng hô giá vang lên không ngớt bên tai, chỉ trong chớp mắt, giá từ ba triệu năm trăm nghìn đã vọt lên đến sáu triệu ba trăm nghìn.

Tống Vãn Huỳnh nhìn bảng số trong tay, cảm giác như có con kiến bò trong lòng.

Đẹp quá, thật sự quá đẹp!

Muốn quá, thật sự rất muốn!

Nhưng mà — đắt. Rất đắt.

Ngay cả Tô Mạn Hi cũng đã giơ bảng đến ba lần nhưng vẫn bị tiếng hô giá của người dẫn chương trình nhấn chìm.

“Thích à?” Minh Vi ngồi bên cạnh nhìn ra sự thích thú trong mắt Tống Vãn Huỳnh, “Sao không đấu giá?”

Tống Vãn Huỳnh chỉ mỉm cười, không nói gì.

Cô biết, với thực lực của nhà họ Tống hay nhà họ Văn, cho dù có thêm bao nhiêu người tham gia đấu giá cô vẫn có thể giành được viên kim cương đó. Nhưng khi nghe thấy mức giá đã lên đến bảy triệu tám trăm nghìn, cô lại không thể dứt khoát ra tay.

Trước đó đấu với Tô Mạn Hi cũng chỉ là hành động bốc đồng nhất thời, chủ yếu là do tò mò. Nhưng bây giờ để cô thật sự bỏ ra một con số lên đến tám chữ số chỉ để mua một món đồ trang sức… thì cô vẫn chưa đủ can đảm.

“Chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn, Tô tiểu thư ra giá chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn, còn ai ra giá cao hơn không? Chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn lần thứ nhất, chín triệu bảy trăm năm mươi nghìn lần thứ hai…”

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Tô Mạn Hi, nụ cười trên gương mặt Tô Mạn Hi rạng rỡ đến chói mắt, tựa như viên kim cương hồng đó đã sớm là vật trong tay cô ta.

Trong nguyên tác tiểu thuyết, không có việc Văn Nghiên tham gia đấu giá, Tô Mạn Hi thực sự đã thành công đem viên kim cương hồng này về tay, dù với cái giá không hề rẻ.

“Chín triệu tám trăm nghìn, Văn tiên sinh ra giá chín triệu tám trăm nghìn!”

Tống Vãn Huỳnh sững người, trong cơn kinh ngạc pha lẫn hoài nghi nhìn về phía Văn Nghiên.

Văn Nghiên làm như không hề hay biết ánh nhìn ấy của cô.

“Chín triệu chín trăm nghìn! Tô tiểu thư ra giá chín triệu chín trăm nghìn.”

“Mười triệu! Văn tiên sinh ra giá mười triệu!”

“Mười triệu không trăm năm mươi nghìn, Tô tiên sinh ra giá mười triệu không trăm năm mươi nghìn.”

Văn Nghiên mặt không biểu cảm tiếp tục đấu giá.

Sau ngưỡng mười triệu, người còn tham gia đấu giá tại hiện trường chỉ còn lại hai người là Văn Nghiên và Tô Ngự. Cả hai không ai nhường ai, cuối cùng đẩy mức giá lên đến mười ba triệu và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

“Văn tiên sinh ra giá mười bốn triệu tám trăm nghìn, còn ai ra giá cao hơn không?”

Văn Nghiên từ xa nhìn Tô Ngự một cái.

Tô Ngự cũng không hề e ngại mà nhìn lại, dứt khoát giơ biển số.

“Mười bốn triệu chín trăm nghìn, Tô tiên sinh ra giá mười bốn triệu chín trăm nghìn!”

Tống Vãn Huỳnh khẽ kéo tay áo Văn Nghiên thấp giọng nói: “Đừng kích động, biết đâu Tô Ngự vì muốn trả thù cho em gái nên đang cố tình đẩy giá lên, anh phải bình tĩnh một chút.”

Văn Nghiên đáp nhẹ: “Chỉ là mười lăm triệu thôi, chưa đến mức nghiêm trọng.”

Người chủ trì nhìn về phía Văn Nghiên mỉm cười nói: “Văn tiên sinh ra giá mười lăm triệu, còn ai ra giá cao hơn không?”

“…” Tống Vãn Huỳnh cảm thấy quan niệm về tiền bạc của mình đã hoàn toàn sụp đổ trước sự xa xỉ vô nhân đạo của buổi đấu giá này.

Bình Luận (0)
Comment