Không cần sự đồng ý của Văn Nghiên.
Tống Vãn Huỳnh hôn nhẹ lên khóe môi anh, chỉ chạm một cái rồi tách ra.
Chỉ cần một nụ hôn như vậy, cô đã thấy đủ rồi.
Cô cầm viên ngọc trai màu hồng trong tay, nhìn ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ viên ngọc khiến cô không thể rời mắt khỏi nó.
"Vãn Huỳnh."
Cô quay đầu lại, khuôn mặt Văn Nghiên hiện lên gần trước mắt, theo phản xạ cô ngả người ra sau nhưng ngay lập tức một bàn tay ấm áp đặt sau gáy cô giữ chặt, anh gấp gáp hôn lấy hơi thở từ khóe môi cô.
Nụ hôn đột ngột này còn bất ngờ hơn cả cơn bão.
Tiếng kêu của Tống Vãn Huỳnh bị chặn lại trong cổ họng, cô vô thức đưa tay ra nhưng bàn tay Văn Nghiên đã giữ chặt tay cô ép xuống cạnh giường.
Áp lực từ lòng bàn tay nhắc nhở cô tập trung vào những gì đang diễn ra.
Tim cô đập mạnh, tâm trí trống rỗng, cơ thể bị khóa chặt khiến cô chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt ấy.
Viên ngọc trai màu hồng trong tay cũng không biết đã rơi vào góc nào.
Tống Vãn Huỳnh tỉnh lại từ giấc ngủ trưa đã là buổi chiều, ánh nắng ấm áp của buổi sáng đã biến mất, nhường chỗ cho ánh sáng vàng mờ của hoàng hôn khi mặt trời từ từ lặn xuống chân trời.
Cô nhìn thấy viên ngọc trai màu hồng rơi ra từ tay mình nằm ở một góc giường. Đôi mắt sáng của cô bất giác nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Cô nhặt viên ngọc lên bỏ vào chiếc vỏ sò màu hồng mà Văn Nghiên đã nhặt cho cô.
Âm thanh gõ phím từ phòng khách vang lên.
Tống Vãn Huỳnh đứng dậy, bước ra khỏi phòng và thấy Văn Nghiên ngồi trên ghế sofa đang nghiêm túc gõ bàn phím máy tính.
Cô lười biếng tựa vào cửa, im lặng quan sát anh một lát rồi tò mò hỏi: "Anh tìm được máy tính này ở đâu vậy?"
Văn Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tỉnh rồi à? Có đồ ăn trên bàn, ăn đi kẻo nguội."
"Anh còn chưa trả lời em."
"Mượn nhân viên của khách sạn."
"Mượn?" Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên, "Công việc à?"
"Không phải công việc," Văn Nghiên gõ xong chữ cuối cùng, "Là đơn xin từ chức."
Tống Vãn Huỳnh sững sờ, cơ thể tựa vào khung cửa lập tức thẳng dậy, "Cái gì? Đơn xin từ chức? Anh định từ chức à?"
"Ừ."
Tin tức Văn Nghiên xin từ chức khiến Tống Vãn Huỳnh cảm thấy chóng mặt.
Về cuộc tranh đấu giữa Văn Nghiên và Văn Việt, cô đã tưởng tượng ra nhiều kịch bản khác nhau, tồi tệ nhất là Văn Việt lên thay, Văn Nghiên thất bại.
Kết cục này cô có thể hiểu và chấp nhận, dù sao thì Văn Việt cũng là người có "vầng hào quang" của nam chính còn Văn Nghiên, một kẻ phản diện thì đâu có may mắn gì khi đấu với anh ta.
Trong tiểu thuyết Văn Nghiên và Văn Việt đấu đi đấu lại, liệu anh thực sự kém Văn Việt về năng lực không?
Chưa hẳn.
Văn Nghiên chỉ thiếu một chút may mắn, chỉ một chút thôi, vì vậy mới thất bại liên tục.
Cô cũng đã tưởng tượng qua kết cục Văn Nghiên tự xin từ chức, nhưng chỉ nghĩ một chút rồi ngay lập tức xóa bỏ khả năng này.
Cô không nghĩ rằng có ngày Văn Nghiên sẽ tự bỏ cuộc, từ bỏ cái mà anh đã cố gắng suốt bao lâu.
"Anh thật sự từ chức à?" Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống bên cạnh Văn Nghiên, nhìn vào màn hình máy tính.
Đó là một thông báo từ chức.
"Ừ."
Tống Vãn Huỳnh vẫn không thể tin được Văn Nghiên sẽ dứt khoát như vậy, "Nhưng, Văn Nghiên, Văn thị là tâm huyết của anh, anh đã cống hiến bao nhiêu cho Văn thị, anh thậm chí còn phải cưới em..."
Văn Nghiên ngắt lời cô, "Không phải vậy."
"Cái gì?"
Văn Nghiên im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh rất vui khi có thể cưới được em, anh xin lỗi vì những lời nói trước kia của mình, em có thể tha lỗi cho anh không?"
Tống Vãn Huỳnh hơi ngây ra, tránh ánh mắt Văn Nghiên, lẩm bẩm không tự nhiên, "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh."
"Đây chính là chuyện nghiêm túc."
"…Được rồi, em tha lỗi cho anh, vậy giờ anh có thể nói lý do từ chức không?"
Văn Nghiên suy nghĩ rất lâu, trong đầu anh thoáng qua nhiều lý do hợp lý và không thể chối cãi nhưng cuối cùng, tất cả lý do đều hóa thành ba chữ: "Anh mệt rồi."
"Văn Nghiên..."
Trong trí nhớ của Tống Vãn Huỳnh, đây có lẽ là lần đầu tiên Văn Nghiên nói mình mệt mỏi trước mặt cô.
"Vì anh mệt rồi nên mới từ chức, lý do này có đủ thuyết phục không?" Văn Nghiên nhìn vào đơn xin từ chức, khẽ thở dài.
Dù là công việc hay cuộc sống, anh đều cảm thấy mệt mỏi đến tận cùng.
Anh không muốn tiếp tục gánh vác Văn thị nữa, cũng không muốn tiếp tục tìm kiếm sự khẳng định nào nữa.
Có lúc nghĩ lại, anh cảm thấy mọi thứ thật vô lý, rất nhiều lần anh cảm thấy nỗ lực của mình đã đến giới hạn nhưng vẫn không thể làm tốt được việc gì, không nhận được một cái gật đầu công nhận nào.
Trước đây anh tưởng ông nội coi trọng Văn Việt vì anh ấy xuất sắc nên anh luôn nỗ lực vươn lên, cố gắng trở nên giỏi hơn Văn Việt, anh tưởng như vậy sẽ nhận được sự công nhận của ông nội.
Nhưng giờ anh mới nhận ra, có lẽ ông nội chỉ có thành kiến với anh mà thôi.
Dù có cố gắng thế nào cũng không thể có được điều mình muốn, vậy thì tại sao phải tiếp tục làm cái việc vô ích này?
Hơn nữa, bây giờ bên cạnh anh đã có người tin tưởng anh.
Sự công nhận của người khác dường như không còn quan trọng nữa.
Nhìn vào ánh mắt dần trở nên trầm lắng của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh lấy lại tinh thần cười nói: “Không sao, mệt thì nghỉ, Văn thị không phải trách nhiệm của anh, anh không cần phải cảm thấy mình mang một gánh nặng gì cả, không có gì quan trọng hơn là anh vui vẻ.”