Khi vừa gặp Tống Vãn Huỳnh, nghe thấy lời cô, Văn phu nhân không thể kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa, "Sao giờ con mới đến! Mẹ đã gọi điện và gửi bao nhiêu tin nhắn mà các con không thấy sao?"
"Mẹ, xin lỗi, con..."
Minh Vi đứng bên cạnh nói đỡ: "Thôi mà, thôi mà, các em ấy đến là được rồi."
"Ông nội sao rồi?"
"Vẫn đang ở ICU để theo dõi."
Văn Nghiên bước đến trước cửa ICU, nhìn qua cửa sổ kính nhỏ trên cửa nhưng không thấy gì, anh quay lại nhìn Văn phu nhân, "Mẹ, xin lỗi, con đến muộn."
Lúc này Văn phu nhân đâu còn tâm trạng mà trách móc gì, bà cúi đầu nghẹn ngào không nói được lời nào.
Bên trong phòng bác sĩ, Văn Việt cùng bác sĩ đi ra.
"Bác sĩ, sao rồi?"
Bác sĩ mang chút vẻ nhẹ nhõm mỉm cười, "Yên tâm đi, ông cụ Văn đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, đã chuyển vào phòng VIP, nhưng ông cụ tuổi đã cao lại mang nhiều bệnh từ trước, cần phải tĩnh dưỡng lâu dài, trong thời gian này tuyệt đối không thể chịu thêm bất kỳ k*ch th*ch nào."
Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng VIP, các y tá sau khi kiểm tra xong đã rời đi.
Nhìn ông cụ Văn trên giường bệnh có vẻ đã già đi một chút, mọi người đều đứng lặng im không nói gì, cả phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng máy theo dõi tít tít.
"Mẹ, mẹ đã ở bệnh viện cả đêm rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, con sẽ ở đây trông chừng."
"Nhưng..." Văn phu nhân nhìn Văn Việt, lại nhìn sang Văn Nghiên, lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
Minh Vi hiểu được nỗi lo của Văn phu nhân, vội vàng khuyên nhủ: "Mẹ, giờ ông nội đã qua cơn nguy hiểm, Văn Việt ở đây rồi, mẹ cứ yên tâm, con sẽ đi cùng mẹ về nhà nhé?"
"Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, ở bệnh viện có con và anh cả ở đây rồi, mẹ yên tâm."
Nghe thấy Văn Nghiên cũng nói vậy, Văn phu nhân thở dài gật đầu, "Vậy các con ở đây chăm sóc ông nội, nếu có gì sẽ gọi mẹ."
"Vâng."
Sau khi Minh Vi và Văn phu nhân rời đi, Tống Vãn Huỳnh nhìn hai anh em im lặng liền hiểu chuyện nói: "Em sẽ đi hỏi bác sĩ thêm về tình hình của ông nội."
Nói xong, cô liếc nhìn Văn Nghiên một cái rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
So với phòng bệnh bình thường, phòng VIP không chỉ rộng gấp đôi mà còn có thêm một phòng khách cho khách đến thăm nghỉ ngơi.
Văn Việt nhìn về phía Văn Nghiên, "Nói chuyện chút không?"
Văn Nghiên cúi đầu, đi vào phòng khách, hai người im lặng không nói gì một lúc lâu.
Thực ra quan hệ giữa hai anh em trước đây đâu có xa lạ như vậy.
Ngày xưa ông cụ Văn và bố Văn bận rộn với công việc, Văn Nghiên lớn lên trong sự bao bọc của Văn Việt, lúc đó còn là đứa trẻ chẳng hiểu gì, coi Văn Việt là người thân thiết nhất, luôn luôn muốn bám lấy anh ấy, không thể thiếu anh dù chỉ một chút.
Nhưng sau này khi Văn Việt lớn lên, phải học nhiều thứ, ngoài việc hoàn thành bài vở ở trường còn phải làm nhiều bài tập do cha và ông nội giao, chẳng còn nhiều thời gian để chơi cùng Văn Nghiên nữa.
Có lẽ chính từ lúc đó, họ dần dần trở nên xa cách.
"Vài hôm nay cậu và Tống Vãn Huỳnh ở đâu?"
"Khách sạn Du Thuyền."
"Chơi vui không?"
Văn Nghiên nhìn anh, "Cũng được."
Văn Việt cười khẽ, "Sao? Cậu nghĩ tôi sẽ mắng cậu hay đánh cậu?"
Văn Nghiên im lặng không nói gì.
"Chuyện ông nội bệnh không liên quan đến cậu, là do tôi, dù biết ông sức khỏe không tốt nhưng vẫn cãi lại ông."
"Ông nội có kỳ vọng rất lớn vào anh, anh không nên cãi lại ông."
"Vậy tôi phải nghe lời ông nội về công ty làm việc đúng không?" Văn Việt khẽ thở dài nhìn Văn Nghiên, "Trước đây tôi đã nói với cậu, tôi xem qua báo cáo tài chính của công ty mấy năm nay, khá ổn, nếu đổi lại là tôi ở vị trí của cậu thì chưa chắc đã làm tốt hơn cậu."
"Nói những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì."
"Đây là lời nói thật của tôi, ông nội không hiểu vì ông ấy đã đổ hết tâm huyết vào tôi, ông ấy dạy tôi từng chút, kỳ vọng của ông đối với tôi thực ra là vì ông có đủ tự tin vào bản thân, cậu cũng biết rằng Văn Thị là tâm huyết cả đời ông ấy nên khi chọn người kế thừa ông rất cẩn thận, không phải ông không công nhận năng lực của cậu mà chỉ là ông tin vào chính mình hơn."
"Văn Nghiên, tôi biết nhiều suy nghĩ của ông nội không còn hợp thời, lý do tôi giấu chuyện chấn thương chân là vì vậy, những năm qua cậu làm rất tốt, Văn thị không cần thay chủ đâu."
Văn Nghiên không thay đổi sắc mặt nhìn Văn Việt, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng như thể đã trút bỏ được gánh nặng, "Không cần đâu, em đã gửi thông báo thôi việc cho tất cả các giám đốc trong công ty rồi, sau kỳ nghỉ trong cuộc họp hội đồng quản trị, em sẽ chính thức nộp đơn từ chức."
"Từ chức? Tại sao? Cậu không phải..."
"Vì em bỗng nhận ra có những chuyện nếu đã định không có kết quả thì kiên trì mãi chẳng có ý nghĩa gì, Văn thị để lại cho anh đi, em không muốn nữa."