Khi ra khỏi bệnh viện, trời đã tối.
Kể từ khi lên xe, Văn Nghiên vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời.
Không biết Văn Nghiên đã nghe thấy điều gì ngoài phòng bệnh mà khiến anh mất kiểm soát đến vậy. Tống Vãn Huỳnh không phải là người giỏi đoán ý người khác, cô không thể trực tiếp hỏi Văn Nghiên đã nghe thấy gì ngoài bệnh viện, chắc chắn là anh sẽ không nói. Cô chỉ có thể ngồi im lặng ở một bên chờ đợi cảm xúc của anh dần dần lắng xuống.
Trên suốt quãng đường, Tống Vãn Huỳnh đã nghĩ đến nhiều lý do có thể khiến Văn Nghiên mất kiểm soát như vậy nhưng cuối cùng đều loại bỏ hết, cô thật sự không hiểu điều gì đã khiến Văn Nghiên có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
Cho đến khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Văn Nghiên vẫn không nói một lời.
Tài xế ngồi ở ghế lái thấy phía sau không có động tĩnh gì liền nhẹ giọng nói: “Cô Tống, ngài Văn, đến nhà rồi ạ.”
Tống Vãn Huỳnh đưa tay nắm lấy tay Văn Nghiên nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa biệt thự mở rộng ngoài cửa sổ xe rồi nói với tài xế: “Đi đến Giang Sơn Nhất Phẩm.”
Tài xế ngạc nhiên vì sao đến cửa nhà mà không xuống xe, lại còn phải quay lại khu căn hộ ở trung tâm thành phố nhưng anh ta chỉ là tài xế, không có quyền lên tiếng.
Thấy Văn Nghiên không nói gì, tài xế gật đầu, “Dạ, cô Tống.”
Xe từ từ rời khỏi biệt thự.
Tống Vãn Huỳnh nắm tay Văn Nghiên, anh cũng nắm lại tay cô thật chặt.
Ngoài cửa sổ xe, đèn đường và cảnh vật lướt qua nhòe nhoẹt thành một mảng.
Trên đường đến Giang Sơn Nhất Phẩm, Văn Việt gọi cho Tống Vãn Huỳnh.
Cô liếc nhìn Văn Nghiên rồi mới nghe máy.
“Alô, anh cả.”
“Về đến nhà chưa? Tôi gọi cho Văn Nghiên mà không thấy cậu ấy bắt máy.”
“Chúng em không về nhà, đang trên đường đến Giang Sơn Nhất Phẩm.”
“Không về nhà? Sao không về?”
Tống Vãn Huỳnh im lặng.
Ở đầu dây bên kia, Văn Việt nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu anh cả, chúng em sắp đến rồi, có gì mai nói nhé.”
Văn Việt không tiếp tục hỏi nữa, chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy.
Nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, Tống Vãn Huỳnh hơi đăm chiêu.
Cô đã từng đọc thấy một vài quan điểm trong một cuốn sách tâm lý học.
Trong tất cả các gia đình, đứa trẻ càng không được yêu thương, khi lớn lên dường như càng cố gắng tìm kiếm sự ấm áp từ gia đình, dù trước đó đã phải chịu đựng vô vàn sự tủi thân và bị lãng quên.
Nó sẽ tìm đủ mọi cách để thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn rộng lượng, làm việc không biết mệt mỏi, nỗ lực để trở nên xuất sắc và sẽ cố gắng gấp mười, gấp trăm lần để đạt được điều đó.
Nó nghĩ rằng làm như vậy sẽ thu hút sự chú ý của cha mẹ, giành được sự công nhận của cha mẹ, từ đó tự nhủ rằng mình cũng là đứa trẻ đáng được yêu thương.
Những đứa trẻ không được yêu thương có thể sẽ suốt đời tìm kiếm sự thừa nhận từ cha mẹ.
Trong Văn gia, so với Văn Nghiên, ông cụ Văn hài lòng hơn với Văn Việt, cha Văn cũng coi trọng Văn Việt hơn, còn bà Văn... Có lẽ trước tai nạn, sự quan tâm của bà đối với Văn Nghiên không ít hơn so với Văn Việt, nhưng sau tai nạn, bà Văn chỉ còn quan tâm đến Văn Việt, không còn công bằng, vì vậy sự quan tâm dành cho Văn Nghiên cũng ít đi.
Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ đã sống tự do, không thể hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của Văn Nghiên cũng không có lập trường để phán xét đúng hay sai.
Chỉ là cô nghĩ rằng mình đã kéo Văn Nghiên ra khỏi một cuộc đời hỗn loạn, nhưng không ngờ những vết rạn nứt ấy lại khó lòng lấp đầy.
Quả thật, những căn bệnh cũ làm sao có thể dễ dàng chữa khỏi?
Cả đoạn đường vẫn yên lặng.
Hơn một giờ sau, xe từ từ chạy vào bãi đỗ xe dưới lòng đất của Giang Sơn Nhất Phẩm.
"Văn tiên sinh, Tống tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi."
Văn Nghiên, người vẫn ngồi cứng ngắc ở ghế sau nghe thấy liền mở cửa xe và bước ra.
Tống Vãn Huỳnh lặng lẽ đi theo bên cạnh anh.
Đến trước cửa nhà, Văn Nghiên đột nhiên dừng lại đứng trước cửa, thở gấp tựa vào khung cửa rồi từ từ ngồi xuống.
"Văn Nghiên, anh sao vậy?" Tống Vãn Huỳnh giật mình, vội vàng ngồi xuống kiểm tra tình hình của anh.
Văn Nghiên ngồi trên sàn, đầu cúi xuống, tay đặt lên ngực, hơi thở nặng nhọc.
Nghe thấy tiếng của Tống Vãn Huỳnh, anh từ từ lắc đầu, ngồi thêm một lúc rồi dần dần đứng dậy dựa vào khung cửa.
Nhìn thấy sắc mặt Văn Nghiên nhợt nhạt trong giây lát, Tống Vãn Huỳnh lo lắng nói: "Anh trông không ổn chút nào, chúng ta đi bệnh viện nhé?"
Văn Nghiên hít một hơi sâu điều chỉnh lại bản thân, vừa mở cửa vừa nói: "Không sao đâu, anh chỉ hơi mệt, nghỉ một chút là ổn."
Cửa đóng lại, Tống Vãn Huỳnh đặt túi xuống góc phòng rồi từ từ tiến lại gần dựa vào sofa cùng Văn Nghiên.
"Văn Nghiên..."
Văn Nghiên mở mắt nhìn cô, nở một nụ cười khổ sở pha lẫn nhiều cảm xúc, "Xin lỗi, tối nay anh muốn ở một mình, được không?"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ gật đầu.
Vì nếu Văn Nghiên không muốn nói gì thì thứ duy nhất cô có thể làm là tạo cho anh một không gian riêng, chỉ dành cho anh.
Nửa đêm, Tống Vãn Huỳnh thức dậy.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô như nghe thấy tiếng va chạm từ phòng khách.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, mặc dù trong phòng không thể nghe thấy tiếng động từ phòng khách nhưng cô lại nghe rõ ràng, giống như đang mơ vậy.
Cô tỉnh dậy mở cửa phòng, phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ mờ nhưng mùi rượu nồng nặc vẫn ập đến.
Cô vô thức nhíu mày nín thở.
Đến phòng khách, nhờ ánh sáng từ cửa sổ lớn, Tống Vãn Huỳnh thấy trên bàn trà và thảm phía trước sofa rải rác nhiều chai rượu trống không, Văn Nghiên cũng đang ngồi trên thảm, dựa vào sofa uống rượu.
Tống Vãn Huỳnh vô thức muốn tiến lại ngăn cản anh nhưng bước được hai bước thì lại dừng lại.
Văn Nghiên không phải là người thích uống rượu, chưa bao giờ cố tình say.
"Văn Nghiên..."
Nghe thấy tiếng gọi, Văn Nghiên từ từ đặt chai rượu xuống, quay lại nhìn cô rồi loạng choạng đứng dậy.
"Xin lỗi, làm em thức giấc rồi à?"
Không bật đèn, Tống Vãn Huỳnh không thấy rõ mặt anh, cô bước vài bước đến gần rồi phát hiện ra số chai rượu trên thảm còn nhiều hơn những gì cô nhìn thấy.
"Đã khuya rồi, sao anh lại ngồi đây uống rượu một mình? Còn uống nhiều như vậy."
Văn Nghiên cúi đầu nhìn mấy chai rượu rỗng trên thảm, "Em đi ngủ đi, anh không uống nữa."
Tống Vãn Huỳnh không quay về phòng mà bước đến trước mặt anh, học theo anh vừa rồi ngồi xuống thảm, mở một chai rượu trên bàn trà uống một ngụm lớn, vị cay xé suýt chút làm cô nôn ra.
Nhưng cô vẫn nghiến răng nuốt xuống, "Em sẽ uống cùng anh."
Văn Nghiên cười khổ rồi quay đi đến tủ lạnh, lấy một chai rượu gạo đưa cho cô, "Uống cái này đi."
Tống Vãn Huỳnh nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, vị ngọt ngào, "Rượu gạo?"
Văn Nghiên ngồi xuống cạnh cô, "Em uống không tốt, uống ít thôi nhé."
Tống Vãn Huỳnh nghịch nghịch chai rượu, "Em không biết vì sao anh lại ngồi đây uống rượu một mình giữa đêm như thế này, em cũng không biết anh đã nghe thấy gì ngoài phòng bệnh, nếu em hỏi chắc chắn anh cũng sẽ không nói đúng không?"
Văn Nghiên im lặng một lúc, ngửa đầu uống hết chai rượu rồi đặt chai rỗng xuống đất đẩy về phía trước, chai rượu lăn lóc cuối cùng bị góc bàn trà chặn lại.
"Đột nhiên anh cảm thấy mình là một người rất tồi tệ."
Tống Vãn Huỳnh cau mày, "Sao anh lại nghĩ vậy?"
"Muốn biết anh đã nghe gì ngoài phòng bệnh à? Anh nghe thấy ông nội và anh cả nói chuyện, em biết tai nạn ba năm trước là như thế nào không?"
"Không phải là tai nạn sao?"
"Là tai nạn, cũng không phải tai nạn." Văn Nghiên nhìn về phía bóng tối phía trước, thở dài, "Ba và anh cả đi công tác tại chi nhánh ở London, vào ngày họ về nước, họ gặp một tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc, ba anh tử vong tại chỗ, anh cả cũng bị thương nặng ngồi xe lăn ba năm. Em biết không, tai nạn này hoàn toàn có thể tránh được, năm đó anh đang du học ở London, vì anh mà ba đã dời lịch về nước một ngày, nếu ba không dời lịch thì hoàn toàn có thể tránh được tai nạn đó."
Lời của Văn Nghiên khiến Tống Vãn Huỳnh sững người.
Cô không thể tin được rằng ông cụ Văn lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Văn Nghiên.
Như thể mọi nghi ngờ đã có lời giải thích, tại sao ông Văn lại luôn giữ khoảng cách với Văn Nghiên, không bao giờ chịu dành cho anh một lời khẳng định tích cực, thì ra ông luôn cho rằng cái chết của Văn Cảnh Tiên là do Văn Nghiên gây ra.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Tống Vãn Huỳnh đặt chai rượu gạo xuống, vội vàng giật lấy chai rượu trong tay Văn Nghiên, "Văn Nghiên! Anh nghe em nói, đây là một tai nạn, là một tai nạn không ai có thể dự đoán trước được, đây không phải lỗi của anh! Đây là lỗi của tài xế gây tai nạn, không liên quan gì đến anh!"
Văn Nghiên có vẻ đã say, anh tựa vào sofa, hơi thở nặng nhọc.
Một lúc lâu, anh dường như cười khổ, "Sao lại không liên quan đến anh? Nếu không phải anh nhất quyết bắt ba và anh cả ở lại thêm một ngày, họ đâu có gặp tai nạn trên đường về vào ngày hôm sau, chính anh đã giết ba, ông nội giận anh là đúng."
"Tại sao anh phải nhận hết tất cả trách nhiệm như vậy? Nếu anh có trách nhiệm thì anh cả có trách nhiệm không? Dù sao thì ba cũng vì đi cùng anh cả tới London mà gặp tai nạn, nếu anh cả có trách nhiệm thì ông nội có trách nhiệm không? Nếu không phải ông nội quyết định mở chi nhánh ở nước ngoài, ba và anh cả làm sao có thể bay đến London? Làm sao xảy ra tai nạn được?"
Văn Nghiên im lặng không nói gì.
Tống Vãn Huỳnh quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng cầm lấy khuôn mặt của anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình, "Văn Nghiên, anh không tồi tệ như vậy đâu, mặc dù anh có chút tự phụ nhưng bản chất anh là một người rất rất tốt, đừng cứ mãi nghĩ quẩn như vậy nữa được không? Cái chết của ba anh không phải là lỗi của anh, đó chỉ là một tai nạn mà thôi."
"Em biết những gì anh đã làm tất cả đều là để mọi người thấy rằng anh không thua kém Văn Việt, anh đã làm được rồi, anh không kém gì Văn Việt đâu, anh biết anh giỏi đến mức nào không? Anh một mình gánh vác cả Văn Thị, trước đây ba và Văn Việt còn phải cùng nhau làm, thậm chí còn có ông nội nữa, ba người mới làm được nhưng giờ anh một mình làm được, anh giỏi hơn tất cả bọn họ anh biết không! Đừng nghi ngờ bản thân nữa, ông nội không thích anh thì chúng ta cũng đừng thích ông ấy nữa, mẹ thiên vị thì sau này chúng ta sẽ không mua đồ đẹp cho mẹ nữa, công ty cũng đừng quan tâm, không cần lo lắng gì hết, không có gì quan trọng hơn chính bản thân anh."
"Anh giỏi hơn họ à?" Văn Nghiên cười, "Tống Vãn Huỳnh, em biết trước đây anh ghét em như thế nào không? Đôi khi anh tự hỏi tại sao những thứ anh cả muốn có chẳng cần trả giá mà vẫn có, còn anh chỉ muốn có Văn Thị mà phải cưới em, phải hy sinh cả hôn nhân của mình cả cuộc đời này, phải trả giá để có được nó."
Nước mắt Văn Nghiên tràn ra khóe mắt, anh đặt tay lên ngực nơi đang đau nhói, thở hổn hển, "Nhưng bây giờ chỉ có em mới nói những lời như vậy với anh."