“Cà phê,” Văn Việt ngồi xuống ghế sofa mệt mỏi xoa xoa trán, “Tối qua cả đêm không ngủ được, buồn ngủ muốn chết.”
Văn Nghiên pha cho anh một tách cà phê rồi mang ra.
Văn Việt uống hai ngụm, gật đầu, “Không tệ.”
“Anh tìm em có chuyện gì?”
“Cậu chắc phải hiểu rõ tôi tìm cậu vì chuyện gì,” Văn Việt đặt tách cà phê xuống, nhìn Văn Nghiên, “Trước đây ở bệnh viện tôi chỉ là nói chuyện qua loa với cậu, hôm nay tôi nói thật với cậu, tôi không có ý định quay lại Văn thị, cậu không cần vội vàng nói gì, nghe tôi nói trước, đừng để ý đến ông nội nghĩ gì, tôi sẽ giải quyết, dạo trước tôi đã đầu tư vào một công ty, Trung Việt, cậu chắc đã nghe qua.”
“Những gì tôi nói trước đây đều là thật lòng, mấy năm qua dưới sự quản lý của cậu, Văn thị làm rất tốt, nếu đổi lại tôi ở vị trí của cậu chưa chắc tôi làm tốt hơn được, nên cậu hoàn toàn không cần phải vì lời ông nội mà rời công ty.”
Văn Nghiên không trả lời trực tiếp mà nhìn xuống đôi chân đã hồi phục của Văn Việt, “Anh, anh có thể kể cho em cảm nhận về vết thương ở chân của anh mấy năm qua không?”
Văn Việt hơi sửng sốt.
Về vết thương của mình, những ngày không thể đứng chỉ có thể nằm trên giường hoặc ngồi trên xe lăn, mỗi đêm bị chân đau hành hạ không thể ngủ, những ngày không còn tự trọng trước bác sĩ và y tá, dường như đã là chuyện từ lâu.
Anh nhìn đôi chân đã hồi phục của mình, mỉm cười nhẹ, “Đã qua rồi, không có gì để nói.”
“Anh không ghét em sao?”
“Ghét cậu?”
“Lúc đó nếu không phải em nhất quyết để ba ở lại thêm một ngày, làm sao các người lại gặp tai nạn trên đường về nhà hôm sau, ba sẽ không chết, anh cũng sẽ không phải ngồi xe lăn ba năm.”
Văn Việt nhanh chóng hiểu ra, “Ngày hôm đó ở bệnh viện ông nội và tôi nói chuyện, cậu đã nghe thấy rồi?”
Im lặng là câu trả lời ngầm đồng ý.
Văn Việt nhíu mày, giọng trầm xuống, “Đó chỉ là một tai nạn, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, ông nội… Đối với ông nội, ba là đứa con mà bà nội đã đánh đổi mạng sống để có được, tôi biết chuyện này không công bằng với cậu, ông nội vì chuyện này mà giận cậu là ông nội không nghĩ thông suốt, đừng nhận trách nhiệm về mình, cái chết của ba và vết thương của tôi không liên quan gì đến cậu.”
“Văn Nghiên, cậu vì chuyện này…”
“Không phải,” Văn Nghiên phủ nhận, “Không phải vì nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và ông nội mà em quyết định rời đi, từ rất lâu trước em đã hiểu, đối với ông nội, em chỉ là người tạm thời quản lý công ty cho anh, người kế thừa hoàn hảo trong mắt ông ấy là anh, bây giờ anh khỏe lại, em tự nhiên phải trả lại cho chủ cũ.”
“Văn Nghiên, cậu và tôi đều là con của ba, cháu của ông nội, tôi chưa bao giờ nghĩ Văn thị là của riêng tôi!” Văn Việt thở dài, đứng dậy khỏi ghế sofa, “Tôi biết từ nhỏ cậu không hài lòng vì ba và ông nội bỏ bê cậu, tôi cũng biết cậu muốn chứng minh cho mọi người thấy cậu không thua kém tôi, cậu có thua tôi không? Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, lần thi nào cậu cũng đứng top ba của trường. Tôi vừa tốt nghiệp Cambridge, cậu cũng ngay lập tức được nhận, công ty mà ba và tôi vất vả xây dựng, cậu một mình cũng có thể điều hành tốt như vậy, những gì cậu thiếu chỉ là sự chênh lệch năm tuổi mà thôi.”
“Văn Nghiên, từ nhỏ đến lớn không chỉ có cậu đâu, mẹ cũng vậy, ba vì công việc mà ít khi ở bên mẹ, cậu còn nhớ lần thi cậu đứng nhất trường không? Ba để thưởng cho cậu đã dẫn cậu đi chơi thuyền buồm 10 ngày. Đó là thời gian ba hiếm khi có rảnh, ban đầu ba định để dành 10 ngày này cho mẹ để bù đắp cho kỷ niệm ngày cưới nhưng ba lại dẫn cậu đi chơi.”
“Nếu cậu còn cảm thấy ba và ông nội chọn tôi thay vì chọn cậu là không công bằng, tôi có thể nói với cậu, tôi đã từng than phiền với ba, tại sao chỉ có tôi phải học nhiều như vậy, ngày đêm không có ngày nghỉ, còn cậu thì có thời gian riêng làm những gì mình thích, cậu biết ba đã nói gì với tôi không?”
Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Ba nói, tôi là anh, gánh nặng của Văn gia phải do tôi gánh vác, tương lai dù cậu muốn làm gì thì tôi cũng phải để cậu có không gian lựa chọn tự do, đó là trách nhiệm của tôi với tư cách là anh cả.”
Văn Việt hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc tiếp tục nói, “Văn Nghiên, tôi nói những lời này không có ý gì khác, đây là những điều tôi muốn nói nhưng chưa kịp nói, tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu không kém ai cả, ba chọn tôi chỉ vì tôi lớn tuổi hơn cậu, ba tin rằng khi cậu trưởng thành dù cậu làm ngành nghề gì cũng sẽ tỏa sáng, ba đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu, vậy thì bây giờ, cậu còn muốn rời công ty không?”
Văn Nghiên im lặng.
Văn Việt ngồi lại trên ghế sofa, “Tôi chưa bao giờ nghĩ Văn thị cần dùng từ ‘trả lại cho chủ cũ’ để mô tả, chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống, Văn thị có một phần của cậu, cũng có một phần của tôi.”
Kỳ vọng lớn lao. Văn Nghiên nhắm mắt, “Liệu em có làm ba thất vọng không?”
“Cậu luôn là niềm tự hào của ba.”
Văn Nghiên cười nhẹ, “Vậy em càng phải rời công ty.”
“Cậu!” Văn Việt sửng sốt, đột ngột kéo lấy cổ áo Văn Nghiên, nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt lạnh lẽo đầy tức giận, “Tôi nói với cậu bao nhiêu lời như vậy mà cậu chẳng nghe được gì đúng không?”
“Không phải anh đã nói sao? Em có quyền lựa chọn tự do.” Văn Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, thật kỳ lạ, lúc này cậu rất bình tĩnh, lẽ ra cậu phải khóc òa lên, vì tất cả những gì mình đã hiểu lầm, nhưng không.
Quá khứ đã qua rồi, những gì tốt, xấu, đều đã trở thành một phần trong cuộc sống, một phần không thể thay đổi.
Cậu bình thản nhìn thẳng vào mắt Văn Việt, thực sự đã buông bỏ hoàn toàn, “Anh, lý do em ở lại công ty bấy lâu nay là để chứng minh em không kém anh, nhưng bây giờ rõ ràng là không cần thiết, công ty có quá nhiều quy tắc không thể buông tay, ông nội luôn nói em đi đường vòng nhưng đi đến đâu rồi?”
Văn Việt từ từ buông tay đang nắm chặt cổ áo, im lặng nhìn Văn Nghiên một lúc, “Văn Nghiên, tôi luôn nghĩ nếu có thời gian, cậu sẽ đạt được thành tựu lớn hơn cả tôi, ba và ông nội.”