“Được.”
Hai người lên chiếc xe bảo mẫu.
Tống Vãn Huỳnh lần lượt mở các món ăn đã chuẩn bị từ sớm. Minh Vi nhìn đống đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ: “Nhiều vậy, hai chúng ta ăn hết nổi không?”
“Hôm nay chị quay phim vất vả rồi, tối còn phải quay đêm nữa, không ăn no sao có sức mà làm việc?” Tống Vãn Huỳnh đưa cho cô một phần bát đũa, “Mau ăn đi, không ăn là đồ nguội mất đấy.”
Minh Vi không nói gì thêm, nhận lấy bát đũa Tống Vãn Huỳnh đưa rồi bắt đầu ăn.
Đang ăn được nửa chừng, Tống Vãn Huỳnh hỏi một cách thản nhiên: “Chị à, chuyện làm người đại diện trang sức chị nghĩ đến đâu rồi?”
“Chị đã xem qua hợp đồng. Nhìn là biết em đã bỏ nhiều tâm huyết vào chuyện này, đãi ngộ cũng rất tốt. Chị sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Tống Vãn Huỳnh xụ mặt: “Chỉ là suy nghĩ nghiêm túc thôi sao?”
“Gấp vậy à?”
“Chị chưa từng nghe câu này sao?”
“Câu gì?”
“Vịt nấu chín rồi mà còn bay mất.” Tống Vãn Huỳnh bổ sung: “Còn một thành ngữ nữa gọi là đêm dài lắm mộng.”
“Xem ra em thực sự rất muốn chị đồng ý nhận lời làm đại diện.”
“Tất nhiên rồi! Trong lòng em ngoài chị ra thì chẳng ai có thể đáp ứng được toàn bộ tiêu chuẩn của em cả!”
Minh Vi mỉm cười: “Được rồi, đừng lo, chị sẽ nhanh chóng cho em câu trả lời, được chứ?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
Thế nhưng còn chưa ăn xong, điện thoại của Minh Vi đã reo.
Tống Vãn Huỳnh liếc mắt một cái, lờ mờ thấy được hai chữ hiện trên màn hình thì lập tức chán nản, ngay cả cơm cũng nuốt không vô.
Minh Vi nhìn thấy người gọi đến, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi đôi chút, sau vài giây im lặng mới bắt máy. Giọng nói lãnh đạm, không nói nhiều, có vẻ chỉ hẹn người ở đầu dây bên kia một thời gian gặp mặt rồi cúp máy.
Tống Vãn Huỳnh biết rõ việc tọc mạch chuyện riêng của người khác là không hay nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không kiềm được sự lo lắng trong lòng liền hỏi: “Chị ơi, ai vậy?”
“Em gái chị.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu.
Thực ra người ban đầu có hôn ước với Văn Việt là em gái của Minh Vi – Minh Phi. Chỉ là khi ấy Văn Việt bị liệt, nhà họ Minh thương Minh Phi, không nỡ gả cô cho một người tàn phế nên mới để Minh Vi thay thế gả qua.
Dù có lỗi với con gái lớn nhưng vì hạnh phúc của con gái út, họ vẫn làm như vậy.
Thế nhưng kể từ khi tin Văn Việt hồi phục chân quay lại làm việc ở Văn thị lan ra ngoài, thái độ của nhà họ Minh đối với Minh Vi đã thay đổi rõ rệt. Từ đó về sau, cuộc gọi nhiều hơn, tin nhắn cũng nhiều hơn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Minh Vi và Minh Phi hẹn gặp vào sáng hôm sau.
Sáng đó Minh Vi không có cảnh quay, Minh Phi đến khách sạn nơi Minh Vi ở đúng giờ đã hẹn để chờ cô.
“Minh Phi, bên này.”
Minh Phi đang ngồi ở ghế sảnh khách sạn liền đứng dậy khi nghe tiếng gọi: “Chị, lâu rồi không gặp.”
“Ừ, lâu rồi không gặp. Tìm tôi có chuyện gì?” Minh Vi ngồi xuống ghế sofa đối diện Minh Phi.
So với vẻ đẹp sắc sảo lạnh lùng của Minh Vi, Minh Phi lại mang vẻ dịu dàng hơn nhiều, khí chất nhẹ nhàng khiến cô trông dễ gần hơn Minh Vi.
“Nơi này không tiện để nói chuyện, hay là chúng ta tìm một quán cà phê rồi từ từ nói chuyện đi? Hơn nữa mấy năm rồi chị em mình chưa gặp nhau, cũng nên ngồi trò chuyện một chút, được không?”
Minh Vi liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín giờ hai mươi bảy, mười giờ tôi phải về đoàn phim hóa trang và quay tiếp. Có gì thì nói thẳng đi.”
“Được thôi.” Minh Phi lấy từ trong túi xách ra một quyển tạp chí, “Đây là tác phẩm mới nhất của em, chị xem thử đi.”
Minh Vi mở tạp chí ra, bên trong là loạt thiết kế trang sức lộng lẫy đầy tính sáng tạo: “Không tệ.”
“Đây là bộ sưu tập em thiết kế cho ALLURE. Em cảm thấy mùa này rất hợp với hình ảnh của chị, chị làm đại diện cho thương hiệu bọn em thì quá lý tưởng rồi. Không biết chị có biết đến ALLURE không?”
Biểu cảm Minh Vi vẫn lãnh đạm: “ALLURE là thương hiệu nổi tiếng quốc tế. Em có thể trở thành người thiết kế độc lập cho bộ sưu tập này, xem ra họ rất coi trọng em.”
“Có lẽ là vì thiết kế của em hợp với phong cách của thương hiệu. Chị à, chúng ta là chị em ruột. Em thiết kế trang sức, chị làm người đại diện, chuyện này truyền ra ngoài cũng sẽ thành một câu chuyện đẹp đúng không?” Thấy Minh Vi vẫn không mảy may động lòng, Minh Phi cười nói tiếp: “Dĩ nhiên chị là chị ruột của em nên em đã xin cho chị đãi ngộ tốt nhất từ trụ sở chính. Đây là hợp đồng, chị cứ xem kỹ đi.”
Cách đó không xa sau một hàng cây xanh, Tống Vãn Huỳnh đang nấp sau đó, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người.
Cô biết ngay mà, đêm dài lắm mộng, chính là đoạn cao trào này, Minh Phi đến để giành người rồi! Hôm qua cô đáng lẽ phải lôi bằng được Minh Vi ký hợp đồng, chốt chắc rồi hẵng để hai chị em họ gặp nhau!
Nhìn bản hợp đồng mà Minh Phi lấy ra, trong lòng Tống Vãn Huỳnh chua xót vô cùng xen lẫn một chút ghen tị và tức giận.
Cô đã thật lòng thật dạ với chị Minh Vi như thế, lẽ nào lại không bằng một đứa em từng hại chị gái mình?
Chỉ vì họ có quan hệ máu mủ sao?
Tống Vãn Huỳnh rất muốn xông lên hỏi Minh Vi rốt cuộc là chọn em hay chọn cô ta? Nhưng sự xúc động đó lập tức tan biến khi Minh Vi đưa tay nhận lấy bản hợp đồng của Minh Phi, cô chỉ biết ngây người rồi lặng lẽ ngồi xổm xuống.
Người ta là ruột thịt còn cô chỉ là một vai nữ phụ độc miệng tự mình dán nhãn “em gái” lên thôi, đòi công bằng cái gì?
Về đến phòng, Tống Vãn Huỳnh buồn bực không vui. Nghĩ đến diễn biến của cốt truyện, cả ngày ủ rũ chẳng còn chút sức lực nào.
Văn Nghiên gọi video cho cô.
Cô bắt máy.
“Alo.”
Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Tống Vãn Huỳnh qua video, Văn Nghiên nhíu mày: “Sao em thế này…? Gặp chuyện gì à?”
Tống Vãn Huỳnh nằm bò trên giường, thở dài thật mạnh: “Em đây là vịt nấu chín còn bay mất, Lưu Bị mất Kinh Châu, thân bại danh liệt, công dã tràng, đi sai một nước cờ nên thua cả bàn!’’
“…Nói tiếng người đi.”
“Dạo gần đây em tiếp nhận một dự án, là thương hiệu trang sức dưới trướng Trung Tuấn. Em đặc biệt đến phim trường là để tìm chị Minh Vi làm đại diện, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Minh Phi. Anh biết Minh Phi là ai không? Là em gái ruột của chị Minh Vi, là nhà thiết kế trang sức của ALLURE. Lần này cô ta cũng đến tìm Minh Vi, mời chị ấy làm đại diện cho ALLURE…”